Họp phụ huynh cho bà xã

Lý Nhược Vũ choáng váng, đứng ở cửa phòng bếp nhìn người đàn ông đang ngồi trên sô pha.
Ánh đèn vàng của phòng khách chiếu vào mặt anh, phủ lên toàn thân anh một lớp ánh vàng, nét mặt góc cạnh nguyên bản lúc này cũng nhu hòa hơn rất nhiều.
Kính gọng vàng, áo choàng xám, quần đen, đều là những bộ trang phục bình thường khiến anh giống đang chuẩn bị đi sàn catwalk.
Cô ngây ngô cười: "Chú Giang, chú chưa ngủ ạ?”
Giang Hi Thần mỉm cười nhìn cô, không nói chuyện.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô bê bát đến gần anh, để ở trên bàn trà, giải thích nói: “ Cháu… có hơi đói bụng.”
“Ừm.” Không biết có phải vì vào ban đêm, giọng anh trở nên lười biếng.
Đặc biệt là lúc này anh dựa vào sô pha, cong môi nhìn cô càng toát ra một loại đẹp trai khác người.
Nhưng lúc này, Lý Nhược Vũ không có tâm tình thưởng thức.
Cô ngượng ngùng cúi đầu, để bát trên bàn trà, tay xoa đầu gối, chân tay luống cuống làm Giang Hi Thần buồn cười.
“Đói bụng thì ăn, làm gì phải xấu hổ.”
Lý Nhược Vũ cắn môi, vẫn động vào bát mỳ trứng.
Tự mình đánh mặt mình, thật sự đau quá.
Hôm qua vừa mới viết tờ giấy ngày ba bữa đều không ăn ở nhà, hôm nay liền tự mình ăn vụng.
Có khi chú Giang nghĩ ở trong lòng thấy cô là kẻ lừa đảo thì đúng hơn.
Càng nghĩ càng hối hận, thầm mắng chính mình, cố chịu đói một tí là qua, ngủ trợn mắt khổng phải là đến sáng mai luôn sao, đến lúc đấy liền có bánh bao để ăn, một hai phải ra ăn vụng, giờ thì tốt rồi, xấu hổ muốn chết
“Đừng rối rắm, ăn đi, ăn xong thì đi ngủ, mai còn phải dậy sớm.”
Giang Hi Thần một câu không có nói đến tờ giấy kia, làm mặt Lý Nhược Vũ thoáng đỏ đi một tí.
Da mặt dày bưng bát đứng lên cười nói:” Vậy chú Giang cũng đi ngủ sớm một chút.”
Nói xong liền nhanh chân về phòng, sợ Giang Hi Thần lại đuổi theo, còn đem khóa trái cửa.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Nghe được tiếng khóa cửa, Giang Hi Thần bất đắc dĩ lắc đầu.
Cô đúng là khó tiếp cận.
Sáng hôm sau, Lý Nhược Vũ thừa dịp Giang Hi Thần đi chạy bộ, liền chạy đi.
Đi nửa đường cô mua hai cái bánh bao, một cốc sữa đậu nành, vừa ăn vừa đi ra trạm xe buýt.
Không biết Lý Nhược Vũ hai ngày này có phải bị xui xẻo hay không, ngay cả trường học cũng không dung được cô.
Giữa tiết hai, giáo viên dạy toán nổi giận đùng đùng đi đến, đập mạnh bài thi lên bàn với khuôn mặt tức giận.
“Bây giờ, tôi muốn phê bình một số bạn học.” Vừa cúi đầu rút bài thi, ngữ khí lạnh băng nói:” Lý Nhược Vũ, đứng lên cho tôi.”
Lý Nhược Vũ đang đọc tiểu thuyết liền đứng lên.
“Em nói cho tôi biết, mỗi ngày em ngồi ở lớp, thời điểm tôi giảng bài thì em đang làm gì.”
Cô ngoan ngoãn trả lời: “ Nghe giảng ạ”.
“Nghe giảng?” Giáo viên toàn vẻ mặt không tin, ánh mắt sắc bén nhíu mày nhìn cô, chỉ vào bài thi nói: “ Đừng chối, nếu em nghe giảng, có thể làm được 8 điểm thế này, tôi cũng không nhắm hai mắt cũng không thể cho nhiều câu khó được.”
Lý Nhược Vũ không hé răng, liền nghe cô giáo quở trách, dù sao sau mỗi lần thi cử đều sẽ như vậy một lần, cô đã sớm quen.
“ Kỳ thi lần trước, em viết cũng không ít, lần này trừ câu trắc nghiệm, chỗ khác đều là chỗ trống, cũng với việc em nộp giấy trắng có khác gì nhau không?”
Cô dạy toán càng nói càng tức, cuối cùng rút mỗi bài kiểm tra của Lý Nhược Vũ ra mà vẫy.
Lý Nhược Vũ nhịn không được chửi thầm, kỳ thi lần trước ngồi bên cạnh cô là Tiểu Ngư, còn lần này cô ấy ngồi cạnh người khác, sao mà xem được.
 Nhưng lời này cô cũng không dám nói ra.
Rốt cuộc, nói một lúc thì cô dạy toán cuối cùng cũng ngừng, tức giận bảo cô đem bài thi về.
Từ chỗ ngồi đi lên bục giảng, nghe được không ít tiếng cười thầm, Lý Nhược Vũ trừng mắt liếc một cái, lập tức mấy người đó im lặng, cũng có người cho cô ánh mắt xem thường, khiêu khích hất cằm.
Lý Nhược Vũ nhìn cô nàng tóc ngắn xem thường mình, nghĩ một tiếng: Thượng Khánh Tuyết, tốt lắm.
Nghĩ vậy, cô về chỗ mình ngồi, Vương Ngư Nhi vội vàng nghiêng người quan tâm.
“Nhược Vũ, cậu không sao chứ?”

Lý Nhược Vũ lắc đầu.
Thành tích của Vương Ngư Nhi đứng ở giữa trong lớp, mặc dù khi đi học luôn bận rộn với bạn trai, nhưng không thể chịu được sự thông minh của người khác.
Vì cô và Vương Ngư Nhi ngồi cùng bàn, nên mỗi lần thi thì hai người lại bị ngăn cách bởi một cái bàn.
Nhưng dù có như vậy thì mỗi lần thi cô ấy vẫn có thể giúp được Lý Nhược Vũ một tí.
Mà lần thi này, Thượng Khánh Tuyết thế mà lại chủ động yêu cầu đổi chỗ với Vương Ngư Nhi.
Lý Nhược Vũ vì nguyên nhân gia đình, mà quan hệ với các bạn trong lớp không hợp nhau.
Ngày thường nếu có chuyện gì thì cô đều cắn răng làm chứ không bao giờ xin xỏ người khác, còn nếu xin xỏ, họ cũng sẽ không nhất định giúp mình.
Vương Ngư Nhi vừa đi, người xung quanh đều phớt lờ cô ấy chứ đừng nói là “cầu cứu”.
Còn với Thượng Khánh Tuyết thì gia cảnh của cô ấy không tồi, rat tay cũng hào phóng, nhưng có một điều là cô ấy học không giỏi.
So với Lý Nhược Vũ thì chỉ có tốt hơn một chút.
Lần này rõ rang là cô ấy cố ý.
Lý Nhược Vũ để điểm 8 toán của mình ở trên bàn, nhìn những chỗ còn trống trong bài thi mà thở dài.
“Cá nhỏ à, mỗi ngày đều không thấy cậu học a, sao mà thành tích vẫn tốt như vậy?”
Lý Nhược Vũ ủy khuất nhìn về phía Vương Ngư Nhi.
Nhìn thấy nụ cười ngượng ngùng của cô ấy, gãi đầu nói: “Haha, còn tốt đi, còn không phải là do bạn trai tớ sao…”
Lý Nhược Vũ nhanh mồm đánh gãy lời cô ấy: “ Được rồi, tớ biết rồi.”
Có loại bạn trai kiểm soát như vậy, khủng bố a.
Trả bài thi, cô dạy toán bắt đầu chữa bài.
Lý Nhược Vũ gắng gượng tinh thần làm cho bản thân nghiêm túc nghe, nhưng nghe xong đầu óc lại không tự chủ bắt đầu rối rắm.
 Xong rồi, xong rồi, cô lại buồn ngủ.

Trong lòng thầm than, cô liền ghé vào bàn ngủ gật,
Cô dạy toán thôi miên lợi hại quá, cô hoàn toàn không ngăn cản được.
Cô chủ nhiệm trực ban đang nhàn rỗi không có việc gì, liền đi kiểm tra lớp, thấy trong lớp đang có đủ thể loại, mấy bàn cuối giống nhau gục đầu xuống ngủ như heo.
Đi ngang qua cửa sổ, lại ghé mắt thấy Lý Nhược Vũ, nhíu mày,
Chỉ có thể hận sắt không thành thép lắc đầu, tình huống gia đình đã không tốt rồi, còn không biết phấn đấu học tập, đúng là không giúp được.
Lại nhìn sang bạn ngồi cùng bàn bên cạnh, chỉ có thể thấy nửa cái đầu, chốc lát lại ngẩng đầu đẩy kính nhìn về phía bảng đen, lại có chút vừa lòng.
Chuẩn bị tiếp tục đi nhìn xem phía trước, đều là những người học tốt, vô tình lại thấy bài thi mà Lý Nhược Vũ đè ở dưới.
Rõ ràng ngồi chung với nhau, ngày thường thấy hai đứa quan hệ cũng không tồi, làm sao lại khác nhau đến vậy.
Vương Ngư Nhi dựa gần tường không hề phát hiện cô chủ nhiệm đi qua, tiếp tục ngẩng đầu nhìn bảng đen, nghe cô dạy toán giảng đề.
Vì bạn trai cô ấy bảo tiết này là tiết thể dục, cậu ấy đi chơi bóng, bảo cô nghe giảng cho tốt.
Hắc hắc, bạn trai nói cái gì đều là đúng.
Mà cô ấy hoàn toàn không biết bởi vì sự đối lập giữa cô và Lý Nhược Vũ, làm cho Lý Nhược Vũ bị cuốn vào vòng học tập tuần hoàn.
Kết thúc tiết toán, Lý Nhược Vũ tỉnh, mở to mắt, vừa định nói đã hết một tiết.
Ai biết rằng cô dạy toán vẫn tiếp tục nói như không hề nghe thấy tiếng chuông bên ngoài.
Cuối cùng, khi giảng xong đề, cô dạy toán cũng đã thu lại tư thế.
Uống nước, nói: “ Được rồi, bài thi ngày hôm nay chữa đến đây, sau khi tan học các em nhìn lại, xem mình sai chỗ nào, tìm nguyên nhân.”
Nói xong đóng nắp bình nước, thu dọn tài liệu, tắt loa đi ra ngoài.
Trong phòng học nháy mắt lại ồn ào lên, đi WC, nói chuyện, thảo luận đề.
Lý Nhược Vũ dụi mắt duỗi người, thì nghe được một giọng nữ vang lên.
“Ai nha, hóa ra thành tích thật của cậu là như vậy nha, mỗi lần đều giở trò bịp bợm, để tôi đứng áp chót, tôi thật tủi thân mà.”
Thượng Khánh Tuyết không có nói là ai, nhưng Lý Nhược Vũ vừa nghe liền biết cô ta đang nói mình.
Muốn phản bác, nhưng loại tình huống này liền có chút xấu hổ, người ta chưa chỉ đích danh ai, nhưng mói người đều biết rõ trong lòng là đang nói cô, liền che miệng cười trộm, thậm chí còn quay xuống nhìn cô.
Nếu mà cô mở miệng, người ta thể nào lại nói: Tôi cũng không phải nói cậu, là chính cậu tự cho là mình nha.
Một câu liền đẩy đến cô, trừ khi cô không thèm nói lời nào trực tiếp giải quyết cô ta, đánh cô ta giống như Quách Phỉ hồi trước.
Nhưng hậu quả lại bị gọi phụ huynh, hơn nữa bạn trai của Thượng Khánh Tuyết là đại ca cao tam của trường.

Nếu cô có thể đánh, cũng không đánh lại mười mấy người, thậm chí là mấy trăm người.
Đó là lí do vì sao cô cùng Thượng Khánh Tuyết không hợp nhau, nhưng cũng chưa trở mặt.
Đang lúc Lý Nhược Vũ híp mắt nhìn về phía Thượng Khánh Tuyết, thì cánh tay bị người khác bắt lấy, bên tai truyền đến lời  khuyên nhủ Vương Ngư Nhi: “Nhược Vũ, cậu đừng xúc động.”
Một câu làm cho Lý Nhược Vũ đang tức giận lập tức biến mất.
Cố gắng thở sâu, qua đầu nhìn Tiểu Ngư mỉm cười: “ Không sao đâu.”
Nói xong, liền mang tiểu thuyết ra đọc.
Cô nhất định sẽ thu thập Thượng Khánh Tuyết , nhưng không phải hiện tại.
Có lẽ là do từ trước đến giờ cô không bao giờ nhường ai, nên những người trong lớp mới không dám động đến cô.
Đây chính là cách duy nhất cô bảo vệ mình.
Tối, 9 giờ 20, cô đứng ở trạm xe buýt, sờ tiền trong túi áo lông vũ, rồi đeo cặp đi vào trung tâm mua sắm.
Tầng một chuyên bán về quần áo nam nữ, mấy ngày trước Giang Hi Thần đã đưa cô đi qua, hiện tại đồ cô mặc đều là do anh mua.
Tầng hai là siêu thị, cũng là nơi cô muốn đi.
Ngày hôm qua ăn đồ của Giang Hi Thần, hôm nay cô quyết đinh đi siêu thị mua đồ cho anh.
Không thể trực tiếp mua mỳ sợi, ý tứ này quá rõ ràng, về sau cô cùng Giang Hi Thần ở chung sẽ càng xấu hổ.
Nghĩ đi nghĩ lại, cô quyết định mua một ít trái cây.
Đem trái cây cho vào cặp, cô liền đeo cặp sách chạy như điên, sợ về muốn khiến Giang Hi Thần lo lắng, lần trước anh dặn nếu bản thân có việc thì nhớ gọi điện thoại, để tránh làm anh lo lắng.
Cũng may thể chất của cô luôn tốt, thờ hổn hển gõ cửa.
Trong chốc lát cửa được mở ra, Lý Nhược Vũ mỉm cười vào trong.
Nụ cười trên mặt cô cứng lại, không khí trong nhà rất thấp, lại nhìn vẻ mặt vô biểu tình của Giang Hi Thần, cô co người lại.
Cẩn thận thay giày, liền thấy Giang Hi Thần trở về sô pha mở miệng nói: “ Hôm nay cô chủ nhiệm lớp em gọi điện thoại cho tôi.”
Nói xong liền uống nước, chờ Lý Nhược Vũ vào phòng khách, Giang Hi Thần lại nói: “ Em thi môn toán chỉ được tám điểm.”
….
Tiểu Nhan: Có lẽ sau lần này Nhược Vũ sẽ phải tập trung vào học rồi, còn được ai dạy thì chắc chắn là Giang Hi Thần a.o(* ̄▽ ̄*)ブ
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận