Họp phụ huynh cho bà xã

Nghe Giang Hi Thần nói, Lý Nhược Vũ hơi sửng sốt, không nghĩ là anh sẽ biết chuyện này, rốt cuộc cũng chỉ là một bài kiểm tra, cũng không phải là thi cuối kỳ.
Cô giả ngu: “ Dạ ? Ai 8 điểm cơ ạ?”
Giang Hi Thần bị cái vẻ mặt của cô làm cho tức đến bất cười.
Anh từ nhỏ đến lớp thành tích học rất tốt, tiểu học , trung học, cao trung đều đứng đầu.
Cha mẹ trong nhà cũng không có chỉ trích anh vì mấy việc nhỏ, không nghĩ tới lần đầu tiên anh giáo dục người khác lại không phải là con mình.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Toán được 8 điểm.” Giang Hi Thần lặp lại lần nữa.
Lý Nhược Vũ nhìn anh cười, còn tưởng là đã lừa được, cũng cười theo, ai ngờ Giang Hi Thần ngay sau đó lại thu hồi ý cười.
“Tôi đưa em từ nhà cũ đến đây chính là giám sát em học tập, mấy ngày nay tôi vẫn đang lo làm luận văn tốt nghiệp thạc sĩ nên không có thời gian giúp em học bù, từ hôm nay trở đi, tôi sẽ học cùng em, mỗi tối sau khi trở về rửa mặt xong thì học thêm một tiếng.”
Lý Nhược Vũ nghe xong không cần suy nghĩ kêu một tiếng: “Không cần đâu ạ!”
Kêu lên nhìn ánh mắt Giang Hi Thần mới ý thức mình nói sai rồi, nhanh chóng sửa lại.
Nghiêm chỉnh biểu tình vẻ mặt thống khổ: “ Chú à, cháu không được.”
“Cái gì không được?”
“Học tập không được.”
“Học chưa?”.
“……” Hình như không có, mỗi ngày đi học vừa nghe giảng là lại thấy mệt rã rời, không phải nghe giảng thì chính là ngủ, còn không thèm đọc tiểu thuyết.
Giang Hi Thần thấy cô cúi đầu không nói lời nào, thở dài: “Hiện tại giáo viên giảng nghe không hiểu?”
Lý Nhược Vũ gật đầu.

“Về sau mỗi tối tôi sẽ dạy em, em từ từ học, cố gắng theo kịp sáu tháng cuối kỳ.”
Lý Nhược Vũ có chút không tin, cô học không giỏi không phải chỉ trong chốc lát, từ nhỏ đã học không giỏi, mấy môn xã hội học còn đỡ, toán với tiếng anh thì phải nói là rối tinh rối mù.
“Đừng dùng ánh mắt này nhìn tôi, tôi nói có thể là có thể, em chỉ cần học cho tốt là được.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Giang Hi Thần nói những lời này khi biểu hiện ra ngoài nhẹ nhàng làm Lý Nhược Vũ cảm thấy có chút không nghĩ dám tin tưởng.
Nhưng Giang Hi Thần lại có thể làm cho người khác tin một cách triệt để.
Khả năng cao là cũng do nghề nghiệp của anh nữa.
Bác sĩ, người có thể quyết định sống chết của con người, ở phương diện khác hẳn cũng không kém.
Nhưng tiền đề ở đây là cô phải chăm chỉ học tập.
Cái này thực sự khó a, cô nghĩ mình lại sắp sửa tái phát bệnh đau đầu rồi.
Giang Hi Thần chưa bao giờ giáo dục người khác, nhìn thấy Lý Nhược Vũ vẫn luôn cúi đầu trước mặt anh, bộ dáng thừa nhận cháu sai rồi.
Hoài nghi bản thân có phải buông lời nặng nề quá không.
“Có phải tôi nói em không cho đúng phải không?”
Lý Nhược Vũ nào dám nói không, vội lắc đầu.
“Nếu đồng ý thì đi rửa mặt đi, nửa tiếng sau vào phòng sách.”
Nói xong đứng lên, lại nghĩ tới cái gì, thêm câu: “ Còn đem… bài thi mang ra.”
“Đem ngươi kia trương... Bài thi mang lên.”

Lý Nhược Vũ lập tức cuống cuồng, thật ra cô không biết thời điểm Giang Hi Thần quay người lại không kìm được mím môi cười.
Điểm thi được 8 điểm, trong kiếp sống thành tích học tập của anh quả thực là con số duyệt vong.
Nhưng vì mặt mũi của nha đầu, anh vẫn không đối diện mặt cô cười.
Để tránh làm cô thấy mình cười nhạo người ta, chọc làm cho cô xấu hổ thì không ổn.
Để tránh làm nàng cảm thấy chính mình ở cười nhạo nàng, đem nàng chọc nóng nảy liền không hảo.
Lý Nhược Vũ tắm rửa xong mặc quần áo ngủ, nhìn khuôn mặt hồng hào sau khi tắm xong chính mình.
Tự học, sao bản thân vì cái gì mà lại nghe lời đến vậy.
Lão Lý bình thường quát mắng cô đến như thế nào, cô đều thờ ơ.
Mà tại sao cô lại sợ nói chuyện với người bình thường như Giang Hi Thần.
Không nghĩ ra, không nghĩ ra.
Lý Nhược Vũ mang mận cùng nho mà mình mua về, rửa sạch để vào đĩa, cầm lấy mang vào thư phòng.
Cô đứng trước cửa thư phòng, hít sâu một hơi, duỗi tay gõ cửa, bên trong truyền đến một giọng nói trầm thấp.
“Vào đi.”
Giang Hi Thần ngồi ở bàn làm việc liếc nhìn thời gian ở góc dưới bên phải máy tính.
Nha đầu này toán học không tốt, nhưng thời gian lại nắm chắc, vừa đúng nửa tiếng.
Vừa ngẩng đầu nhìn thấy cánh cửa lộ ra một cái đầu nhỏ, ý đồ xem xét bên trong, không nghĩ tới đúng lúc bị Giang Hi Thần bắt được vừa vặn, không khỏi cười ngây ngô với anh, cả người đều tiến vào.

Lý Nhược Vũ mặc đồ ngủ hình con thỏ, một tay cầm trái cây, một tay cầm bài thi của mình.
Tắm rửa xong cô chỉ làm khô tóc một nửa, rũ ở trên vai với sau lưng.
Mái tóc đen càng làm nổi bật lên làn da trắng nõn của cô.
Lý Nhược Vũ ngũ quan tinh xảo, hẳn là có công lao của người đàn bà kia đi.
Mặc dù người đàn bà kia ham giàu, nhẫn tâm, nhưng không thể không thừa nhận cô lớn lên rất xinh đẹp, dù sao cũng ở thời điểm lão Lý có tiền có thế đi theo ông, sau đó lại phá sản đi kèm một đống nợ, mà kế tiếp lão Lý lại không kịp đông sơn tái khởi, bản thân mình liền mang bệnh.
Ở thời điểm xuất hiện hợp đồng hiến tạng có thể thấy, ông ấy thực sự không đơn giản, nếu là người bình thường, hiếm ai có ý tưởng quyết đoán như vậy.
Giang Hi Thần vẫy tay gọi cô lại.
Nhìn cô bê trái cây cũng không nói gì, không cần hỏi liền biết là cô mua, vì anh không có mua những thứ này.
Vươn tay cầm lấy tờ giấy kiểm tra trong tay cô, nhìn thấy tờ giấy kiểm tra còn sạch hơn cả sắc mặt của cô, Giang Hi Thần không khỏi nhíu mày, sau đó giãn ra..
“Trong số này em đều không biết phải không?”
Lý Nhược Vũ gật đầu, để trái cây lên bàn đẩy đến trước mặt anh.
“Chú vất vả rồi, chú ăn một chút trái cây đi ạ”.
“Giang Hi Thần xem bộ dáng ân cần của cô, nhướng mày hỏi:” Có phải là không muốn học tập, nên đinh bỏ thuốc vào trong phải không?”
 Lý Nhược Vũ xấu hổ, giận dỗi cầm lấy một quả nho nhét vào trong miệng.
Thế thì cháu ăn cho chú xem.
Giang Hi Thần nhìn đôi môi hồng của cô ăn quả nhỏ, xong còn cố ý phun một nửa cho anh xem.
Màu môi hồng tương phản rõ rệt với màu nho tím và đen.
Đặc biệt là sau khi ăn xong, cô há miệng vươn chiếc lưỡi nhỏ ra đung đưa, chứng tỏ cô đã ăn phải, nho không có độc.
Giang Hi Thần không để ý tới cô, cúi đầu, ngón trỏ mất tự nhiên đẩy mắt kính, cúi đầu, yếu hầu nhấp nhô, nuốt một ngụm nước miếng.
 “Ngồi xuống.”

Giọng điệu của anh có chút không tốt, thậm chí có chút khàn khàn, khiến Lý Nhược Vũ sợ hãi ngồi xuống chiếc ghế đẩu bên cạnh, trong lòng nghi hoặc, như thế nào chỉ mới có một lúc, giọng của chú Giang lại trầm hơn trước?
Giang Hi Thần mất tự nhiên nhấp hai ngụm nước, ho nhẹ hai tiếng để cho giọng nói thanh hơn một chút.
Đưa bài kiểm tra tới trước mặt cô, chuẩn bị giảng từ câu đầu tiên.
Lý Nhược Vũ cũng tỏ ra cẩn thận lắng nghe, bởi vì đang xem chung bài thi, Giang Hi Thần dựa ghế dựa lại gần cô, hai người cách nhau rất gần.
Bên tai truyền đến giọng nói trầm thấp ôn hòa của anh, không biết anh từ nơi nào lấy ra mấy tờ giấy trắng, viết quá trình giải cho Lý Nhược Vũ xem, không biết có phải do giọng nói quá dễ nghe hay là do chữ anh quá đẹp, dù sao cô cũng nghe lọt tai.
Lúc đầu cảm thấy không hiểu, từ miệng anh nói ra, thế mà lại đơn giản như vậy.
Thậm chí so với phương pháp của giáo viên dạy toán lại càng đơn giản hơn.
So với Lý Nhược Vũ hưởng thụ, Giang Hi Thần có vẻ khó chịu nhiều.
Mùi thơm của dầu gội trên tóc Lý Nhược Vũ luôn phả vào khoang mũi của anh, khiến cho tư duy sáng suốt ban đầu của anh từ từ trở nên có chút mất kiểm soát.
Nửa giờ sau, Giang Hi Thần đã liên tục uống lên năm sáu cốc nước, làm cho Lý Nhược Vũ có chút nghi hoặc: “Chú à, chú khát lắm sao?”
Giang Hi Thần ho nhẹ một tiếng; “Có chút.”
Lý Nhược Vũ còn đặc biệt nghiêm túc ngẩng đầu đối diện nói với anh: “Chú Giang, buổi tối đừng uống nhiều nước như vậy, bằng không ngày hôm sau đôi mắt rất là sưng.”
Nói xong còn tự chọc vào má của mình:” Mặt cũng sẽ sưng.”
Giang Hi Thần nhìn bộ dạng khó hiểu của cô, tự mắng mình là đồ cầm thú.
Nghiến răng nghiến lợi thu bài thi: "Ngày thứ nhất nửa tiếng, sớm một chút trở về ngủ.”
Lý Nhược Vũ có chút kinh ngạc, sao lại đột nhiên như vậy?
Nhưng là không cần học bài, có chút ngạc nhiên, cô lấy lại bài thi, từ trên ghế ngồi bật dậy nói: "Chú, chú đi ngủ sớm đi."
Xong liền xoay người chạy khỏi phòng sách, Giang Hi Thần nhìn bóng lưng cô chạy ra ngoài, liếm khóe môi, chỉ cảm thấy yết hầu bốc khói, thực khát.
Cầm cốc nước, lại nghĩ tới Lý Nhược Vũ nói, tay cầm cốc lập tức cứng đờ, lại để cốc xuống.
Than nhẹ một tiếng: “Xem ra chính mình độc thân thật sự lâu rồi, ngay cả tiểu nha đầu cũng không buông tha.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận