Ngửi xung quanh, không khí trong phòng vẫn thoang thoảng mùi hương nhàn nhạt.
Giang Hi Thần thấp giọng mắng một câu: “Mẹ nó.”
Chính mình đúng thật điên rồi
Bộ dáng này thật không thể làm việc được nữa, anh trực tiếp thu dọn tài liệu, tắt máy tính, dường như chạy trốn ra khỏi thư phòng.
Thầm nghĩ: Sáng mai phải mở cửa sổ thư phòng ra, để cho phòng thoáng khí.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đèn phòng khách đã bị tiểu nha đầu tắt, anh cũng lười bật lên, lần mò đi tới tủ lạnh.
Mở cửa tủ lạnh, liếc mắt một cái đã thấy túi mận với nho trong đó.
Giang Hi Thần hơi bất mãn, từ cánh tủ lấy chai bia rồi thô bạo đóng lại.
Mở nắp, nhấp một ngụm rồi đặt xuống, như vậy có thể ngăn chặn cái nóng trong người.
Đi ngang qua phòng Lý Nhược Vũ, anh do dự một chút, vẫn là tiến lên gõ cửa.
Bên trong truyền đến giọng nói trong trẻo của Lý Nhược Vũ: “Có chuyện gì vậy ạ?”
“Trái cây trong tủ là do em mua?”
Lý Nhược Vũ đang nằm trên giường chơi di động vội nhét dưới chăn: “ Vâng, là cháu mua.”
“Về sau em muốn ăn gì thì nói với tôi, không cần phải tự mình mua.”
“Chú Giang không cần phải…”
“Lần sau nếu thấy em lại tiêu tiền linh tinh, mua cái gì ném cái đó.”
Ngữ khí của Giang Hi Thần bên ngoài dọa Lý Nhược Vũ sửng sốt, anh là làm sao vậy? Sao mà giống thời tiết tháng sáu thay đổi thất thường vậy.
Thật ra Giang Hi Thần cũng không biết vì sao bản thân mình lại nổi giận.
Nằm ở trên giường suy nghĩ một lúc, anh cho rằng vừa rồi mình đột nhiên phát hỏa là vì dục cầu bất mãn .
Hôm sau, chuông vào tiết một vang lên, Lý Nhược Vũ nằm trên bàn muốn ngủ bù, tối hôm qua cô bắt đầu tìm việc làm thêm trên mạng một lúc, nhưng cô ở trường lúc 7 giớ sáng và về lúc 11 giờ tối, ở một nửa thời gian, làm sao có thể đi làm.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đang nằm trên bàn phát bực, cánh tay lại lần nữa bị người khác chọc.
Cô ngẩng đầu, mở mắt nhìn bạn cùng bàn Vương Ngư Nhi, bất mãn hỏi cô ấy: “ Làm sao thế?”
Cô ấy nhỏ giọng hỏi: “ Tối hôm qua cậu làm gì, mà hai mắt thâm quầng thế kia?”
“Còn có thể làm gì, tìm việc làm thêm để kiếm tiền a.”
“Tớ thấy cậu vẫn nên từ bỏ đi, bây giờ đang là cao tam, bằng không… Cậu cố kiên trì nửa năm, lên đại học sẽ có nhiều thời gian hơn.
Lý Nhược Vũ mở một con mắt nhìn mắt cô ấy, lại nhắm lại, phun ra một câu: “Sống không đến khi đó.”
“Chẳng phải người Giang gia mỗi tháng đưa cho cậu hơn một ngàn tệ sao ?”
“Bọn mình tháng này mua tài liệu đã gần 800, đợt trước còn tích cóp tiền thì dùng mua điện thoại, giờ trong tay chỉ còn có một trăm tệ, tháng này còn hai tuần, không kiếm tiền, thì ngay cả cơm cũng không có để ăn.”
Vương Ngư Nhi có chút thương hại nhìn cô, khả năng không ai giống Lý Nhược Vũ như vậy cả.
Một tháng rồi không thấy cô ăn đồ ăn vặt, so sánh cô nhỏ hơn mình hẳn một vòng, thở dài một tiếng.
“Không thì…chờ đến chủ nhật cậu đến nhà tớ làm thu ngân đi, tớ sẽ nhờ bố tớ kết toán luôn trong ngày, một ngày 50 tệ, hai ngày là 100, đủ cho cậu một tuần ăn cơm.”
Lý Nhược Vũ ngồi dậy, lắc đầu vì thức khuya nên có chút choáng voáng, gật đầu: “ Được a, cậu nói với ba cậu một chút, đến lúc đó tớ sẽ đến tiệm tìm câu.”
Nhà Vương Ngư Nhi mở siêu thị, không lớn, nhưng đa dạng mặt hàng, hơn nữa ba mẹ cô ấy biết kinh doanh, mỗi tháng lợi nhuận cũng không tồi, cho Vương Ngư Nhi tiền tiêu vặt cũng rất nhiều, nếu không cô ấy cũng không thể mua điện thoại hơn hai ngàn tệ.
Còn tại sao không mua cái đắt hơn, không phải bởi vì không có tiền, mà là ở trường, mua nhiều tiền vậy không an toàn, cô chủ nhiệm cùng với thanh tra mỗi ngày như hổ rình mồi đi tuần tra ở hành lang, một khi thu rồi, thì sẽ không bao giờ trả lại.
Lúc trước ở thời điểm Lý Nhược Vũ không có tiền, đều dựa vào Vương Ngư Nhi cứu tế nên mới vượt qua.
Chuông vào tiết vang lên chưa đầy một phút, cửa phòng học được mở ra, giáo viên dạy Toán tươi cười bước vào, như thể vừa nói chuyện phiếm với các giáo viên khác.
Hôm nay tâm tình cô giáo dạy toán không tồi, mở loa ra mặt mang ý cười nói:”Chúng ta tiếp tục bài hôm qua, mở bài thi của các em ra, hôm qua chúng ta đã đến…”
Vừa nói, bên dưới có tiếng lật trang giấy, Lý Nhược Vũ lôi bài thi ra, mặt trước đã được viết gần hết.
Phần lớn đều là chữ cô viết, chỉ có một phần nhỏ là Giang Hi Thần viết.
Quả thật, nét chữ nết người, thật đẹp, người cũng vô cùng soái.
Lý Nhược Vũ đem bài thi nhìn lại những gì Giang Hi Thần viết toàn bộ, không khỏi có chút hối hận.
Đáng lẽ mình nên mang tờ giấy nháp sang, mặt đấy toàn bộ là chú ấy viết đáp án.
Vừa nghĩ tới đây, trong giây lát ngoài cửa sổ xuất hiện một thân ảnh, Lý Nhược Vũ nhảy dựng, ngẩng đầu nhìn lại, thế mà là cô chủ nhiệm, biểu tình không vui nhìn chằm chằm cô.
Thấy cô đang cúi đầu cầm bút vẽ nghuệch ngoạc lên bài thi.
Nói chung, nửa buổi sáng như vậy cứ thế trôi qua.
Tiết thứ tư là tiết thể dục.
Không ít người đều kích động mà chạy sớm ra sân thể dục, Vương Ngư Nhi với Lý Nhược Vũ cũng thế.
Nếu nói đến người kích động nhất thì hẳn là Vương Ngư Nhi, mỗi tuần chỉ có hai tiết thể dục, trong đó cũng chỉ có thứ sáu hôm nay, lớp 5 cao tam với lớp 9 cao tam học học trùng tiết với nhau, mà bạn trai Vương Ngư Nhi học ở lớp 9 cao tam.
Trước khi tiết ba kết thúc, Vương Ngư Nhi liền bắt đầu trang điểm.
Ngoài tiểu thuyết trong ngăn bàn thì chính là đồ trang điểm, thậm chí còn có thêm một bộ quần áo.
Lý Nhược Vũ ngồi bên cạnh nhìn cô ấy hóa trang đến quên trời quên đất, đến lúc gắn đôi mi giả dày cộm, cô cảm giác mình sắp sửa bị đánh đến mức không nỡ nhìn thẳng.
Hết tiết, cô ấy thu dọn đồ đạc, liền vội vàng kéo Lý Nhược Vũ đi sân thể dục.
Như thường lệ, không bao lâu sau, bạn trai Vương Ngư Nhi sẽ cùng một đám nam sinh ôm bóng rổ vừa nói vừa cười đi xuống sân thể dục.
Vương Ngư Nhi cùng với thiếu niên kia phi thường ăn ý liếc nhau, Lý Nhược Vũ bên cạnh nhìn thấy xung quanh đều là bong bóng màu hồng, da gà quanh người rơi đầy đất.ε=ε=ε=(~ ̄▽ ̄)~
Thật ra bạn trai Vương Ngư Nhi cũng không đẹp trai cho lắm.
Chỉ có nói là giống ánh mặt trời, thích vận động, cười rộ lên sẽ có một loại mị lực riêng.
Mặt này là do Vương Ngư Nhi cưỡng chế thêm điểm nói cho cô, dù sao thì cô cũng không thấy cái mị lực nào cả.
Nhưng thật ra cậu ấy bên cạnh thiếu niên khác , luôn trưng bộ mặt đừng có trêu chọc tôi, làm cho thiếu nữ xung quanh đều thích.
Nhưng những thiếu nữ đó không bao gồm Lý Nhược Vũ.
Thiếu niên kia là Cao Sở Hiên, là bạn trai Thượng Khánh Tuyết, là học sinh mà không ai dám động vào.
Nếu không phải là hắn, Lý Nhược Vũ đã sớm đánh Thượng Khánh Tuyết.
Chính vì nghĩ như vậy, Vương Ngư Nhi đã nhịn không được lôi kéo cô chạy về hướng đó.
Cao Sở Hiên nhìn hai thiếu nữ chạy tới, trong đó có một người hắn biết, là bạn gái Trương Hi, còn một người thì không biết.
Cô gái buộc tóc đuôi ngựa, mặc áo khoác lông vũ màu đỏ, phía dưới mặc quần màu đen, làm nổi bật cặp chân thẳng tắp, so với dáng người đồng hồ của Vương Ngư Nhi, cô gái này gầy hơn, nhưng cũng không thấp, nhìn so với Vương Ngư Nhi cao 1m63 thì có vẻ cao hơn một hai cm.
Hắn hất cằm chỉ về hướng bên kia hỏi Trương Hi: “ Cô gái bên cạnh bạn gái cậu là ai vậy?”
Trương Hi cũng là vẻ mặt nghi hoặc: “ Tớ không biết, lúc trước chỉ biết quan hệ của Vương Ngư Nhi bạn cùng bàn của cậu ấy tương đối thân thiết, hình như gọi là Lý Nhược Vũ.”
“Lý Nhược Vũ?” Cao Sở Hiên thấp giọng lặp lại tên này, cảm thấy có chút quen thuộc.
Sau đó hắn nhớ tới bạn gái của mình Thượng Khánh Tuyết nói qua, trong lớp cô ta có cô gái lớn lên đã xấu còn mỗi ngày chỉ mặc đồng phục, đã nghèo mà tính tình lại hung dữ, hình như cũng gọi là Lý Nhược Vũ.
Chẳng lẽ là cô gái trước mặt này ? Không phải bảo là cái người Lý Nhược Vũ kia nghèo đến mức chỉ có thể mặc đồng phục mặc mà?
Dựa trên kiến thức về quần áo của hắn, cô không thể mua những bộ quần áo này ở các cửa hàng được.
Hắn đang đánh giá, , Vương Ngư Nhi đã lôi kéo Lý Nhược Vũ đi tới trước mặt mọi người.
Đối với Cao Sở Hiên không chút nào che giấu đánh giá, Lý Nhược Vũ nhăn mày lại, đối diện với ánh mắt của hắn, cô trừng mắt nhìn lại.
Lại không nghĩ tới lại mang về nụ cười nhẹ của nam sinh kia.
“Đi thôi, Trương Hi, chơi bóng.”
Hắn tựa hồ là cố ý, không đợi Vương Ngư Nhi cùng Trương Hi nói một câu, liền kéo nam sinh kia đi.
Lý Nhược Vũ nhìn bộ dạng mất mát của Vương Ngư Nhi, không biết an ủi thế nào.
Chỉ thấy cô ấy cứ lún sâu vào, về sau khi chia tay khẳng định sẽ đau khổ, nói thật, lấy hiểu biết của cô với Vương Ngư Nhi, việc tự sát là hoàn toàn có thể.
Lúc trước có nhắc nhở Tiểu Ngư, trong chuyện tình cảm không nhất thiết phải lún sâu, nhưng cô ấy lại nói cô ấy thuộc chòm Song Ngư, vì tình yêu mà sinh ra, vì tình yêu mà chết, mẹ cô ấy bởi vì cô ấy sinh ra là chòm sao ấy nên mới đặt tên như vậy. ( mấy nàng Song Ngư có ai suy nghĩ như vậy không o( ̄▽ ̄)d)
Có một số người, có thể khuyên được thì tận lực khuyên, nhưng có người, không nghe lời khuyên được, chỉ có thể thuận theo lẽ tự nhiên.
Nhưng suy nghĩ theo hướng tích cực, về sau vạn nhất hai người tốt nghiệp đại học có khi còn kết hôn sinh con cơ.
Đang suy nghĩ, ở phía xa liền thấy Thượng Khánh Tuyết cầm một túi ăn vặt đi tới, nhìn thấy Lý Nhược Vũ còn cố ý trợn mắt khiêu khích, đi ngang qua cô còn lẩm bẩm: Hừ, đồ nhà nghèo.
Khi ấy Lý Nhược Vũ nắm chặt tay, giây tiếp theo liền hận không thể đem cô ta đánh trên mặt đất.
Nhưng có người phản ứng so với cô còn nhanh hơn, gắt gao bắt lấy tay cô, ngăn lại.
Lôi kéo cô đi ra chỗ thật xa, Lý Nhược Vũ mới ném tay cô ấy ra: “ Cậu sợ cái gì?”
“Tớ sợ cậu đánh cậu ấy.”
Lý Nhược Vũ giận đến mức cắn chặt răng, dựa vào cái gì mỗi lần cô đều phải nhẫn nhịn chứ.
Là cô ta khiêu khích cô trước.
Nghĩ như vậy, cô thế mà tủi thân đỏ mắt.
Thượng Khánh Tuyết chính là bắt nạt cô không có chỗ dựa, mặc kệ ở đây là trường hay ở nhà.
Nghĩ như vậy, cô thấy được ngoài cửa lớp có người đàn ông đang đứng, mặc áo khoác màu đen, quần jean màu xanh nhạt, đang nhìn về hướng cô.
Lý Nhược Vũ nhìn thấy anh thì hơi sửng sốt, bỗng nhiên từ dưới đất dứng dậy, chạy nhanh về phía anh.
Sân thể dục trường cô là hình bầu dục, chỗ cô cách Giang Hi Thần ít nhất có ba bốn trăm mét, nhưng cô hình như trong chớp mắt chạy nhanh tới trước mặt anh, thở hổn hển nhìn anh cười ngây ngô.
“Chú Giang, sao chú lại đến đây?”
Giang Hi Thần nhìn cô gái trước mắt đang nở nụ cười, hốc mắt ửng đỏ, đang thở hổn hển.
“Bị bắt nạt sao?”
Lý Nhược Vũ cười lắc đầu: “Không có, cháu biết đánh nhau nha, không ai có thể khi dễ được đâu.”
Giang Hi Thần nghe được câu nói đấy liền có chút chua xót, một cô nhóc có thể đánh nhau, cũng không phải chuyện tốt, một là loại đặc biệt hung dữ, đi học võ thuật, hoặc là hay bị bắt nạt, nên mới phải dùng cái này để phản kích.
Rõ ràng Lý Nhược Vũ thuộc về người vế sau.
Vừa rồi ở xa, Giang Hi Thần nghe không được, thậm chí không biết cô ta đối với nha đầu này làm cái gì.
Anh không khỏi hỏi: “Vừa rồi cô bé ấy nói gì với em?”
Đối mặt với vấn đề này của Giang Hi Thần, Lý Nhược Vũ không có mặt mũi trả lời, nhưng Vương Ngư Nhi đuổi theo phía sau thở hổn hển nói: “ Chú ơi, cháu biết, cái bạn vừa rồi rất quá đáng, bình thường toàn bắt nạt Nhược Vũ, nói cậu ấy nghèo, thành tích tốt, đủ kiểu coi thường.”
Vương Ngư Nhi nói xong, tưởng rằng Giang Hi Thần sẽ an ủi Lý Nhược Vũ bảo về sau cách xa cô ta một chút.
Ai biết anh lại nói: “ Nếu bị bắt nạt, sao vừa nãy cháu còn ngăn cản nha đầu này.”
Vương Ngư Nhi bị hỏi ngoài ý muốn: “ Cháu … Cháu sợ nếu Nhược Vũ bị bắt nạt, bạn trai bạn ấy thuộc xã hội đen. Nếu Nhược Vũ đánh cậu ấy , về sau có khả năng sẽ bị đánh.”
Giang Hi Thần kêu một tiếng, gật đầu, nói với Lý Nhược Vũ: “Bạn học của em nói đúng, bây giờ đánh không được, vậy thì cố chịu một chút, chờ đến lúc tan học, liền đưa cô ấy đền ngõ tối đánh một trận, tối về nói với tôi, tôi giúp em xử lý hậu quả.”
Lý Nhược Vũ với Vương Ngư nghe thấy Giang Hi Thần mặt không gợn sóng phát ngôn, kinh ngạc đến mức ngẩng đầu nhìn.”
Đặc biệt là Lý Nhược Vũ, cô không thể tin được nhìn người đàn ông cao hơn mình một cái đầu.
Không thể tin được đây là những gì một bác sĩ cứu người nên nói.
Hơn nữa lại là nói trước mặt người ngoài.
Giang Hi Thần dường như không nhận thấy những gì anh nói là sai.
Nhưng vẫn giải thích một câu: “ Đây là lỗi của bạn học đó, mà em là cô nhóc của tôi, sao có thể để người khác bắt nạt dễ dàng, bạn học kia có gia đình bạn trai làm chỗ dựa, em đã có tôi làm chỗ dựa, mặc kệ như thế nào, cũng không thể làm em bị tủi thân được.” (cưng xỉu á q(≧▽≦ q) )
Sau đó, Vương Ngư Nhi có nói với Lý Nhược Vũ, cô ấy cảm thấy người anh giống như sáng lên, cô ấy chưa từng gặp qua phụ huynh nào giáo dục con mình như thế cả.
Kỳ thật Lý Nhược Vũ cũng cảm thấy, phương pháp giáo dục của anh quá độc đáo, sao lại cảm thấy anh hồi trẻ cũng thuộc loại người nổi loạn nhỉ ?
Giang Hi Thần giải thích xong, anh đến để đưa cho cô chìa khóa.
Anh muốn xin nghỉ phép để xuất ngoại tầm nửa tháng, trở lại trường anh đã học nghiên cứu sinh để giải quyết một số việc.
Bởi vì quá vội, không đợi được đến tối, đành phải tới trường học tìm cô một chuyến.
Không nghĩ tới vừa vặn gặp được một màn này.
Trước lúc đi Giang Hi Thần còn xoa đầu cô, nói với cô là không phải sợ, có chuyện gì thì trực tiếp gọi điện thoại cho anh, mặc dù anh không ở trong nước, nhưng vẫn có thể giúp cô xử lý.
Có lẽ bởi vì có Giang Hi Thần nói, Lý Nhược Vũ mới có tự tin.
Lần đầu tiên Thượng Khánh Tuyết bị đánh là vào buổi chiều chưa đầy một tuần sau khi anh đi.
Lý Nhược Vũ cầm một cây gậy gỗ, đánh Thượng Khánh Tuyết cùng với bốn nữ sinh đi cùng, toàn bộ đều phải vào viện.
Trong đó Thượng Khánh Tuyết bị đánh nghiêm trọng nhất.
Mà việc này không phải do Lý Nhược Vũ chủ động khơi mào, là do bạn học Cao Sở Hiên kia, thấy Lý Nhược Vũ từ WC về liền chặn đường cô, muốn xin số WeChat.
Lý Nhược Vũ không cho, nhưng không khéo, làm Thượng Khánh Tuyết vừa ra khỏi cửa lớp tình cờ nhìn thấy.
Liền ở trong lớp lớn tiếng ồn ào gọi cô là đồ hồ ly tinh, thông đồng bạn trai người khác.
Lý Nhược Vũ không nói gì, vì cô không muốn người ngoài nghĩ rằng hai đứa con gái đang cãi nhau, thậm chí đánh nhau chỉ vì một thằng con trai.
Cao Sở Hiên kia, cô không có hứng thú.
Nhưng trong mắt Thượng Khánh Tuyết, bộ dạng của Lý Nhược Vũ chính là không sợ, càng thêm chọc giận cô ta.
Thừa dịp vào lúc ăn cơm chiều, Thượng Khánh Tuyết tìm mười mấy nữ sinh, chặn Lý Nhược Vũ cùng Vương Ngư Nhi ở rừng cây phía Nam.
Nói là muốn dạy bảo Lý Nhược Vũ, để cô sau khi nghe được ba chữ Cao Sở Hiên này sẽ sợ hãi, chứ đừng nói câu dẫn.
Nhưng không nghĩ tới chính là, Lý Nhược Vũ đối với mấy người cũng không sợ hãi, ngược lại vô cùng bình tĩnh cởi áo khoác, ném cho Vương Ngư Nhi, bảo cô ấy đứng nhìn ở một bên.
Lý Nhược Vũ nhìn mấy nữ sinh tay đang cầm gậy gộc, đôi mắt hạ xuống, nhắm đến nữ sinh gẫn nhất ném qua vai, lấy gậy trong tay cô ta, một chân đá vào thắt lưng.
Ngữ khí thản nhiên nói: “Ai tiếp, muốn bị đánh thì đi lên.”
….
Tiểu Nhan: Chị nhà cũng ngầu quá rồi,đã bỏ qua hết lần này đến lần khác nhưng vẫn không biết điều.( ̄︶ ̄)↗