Tiếng nhạc du dương, điệu múa uyển chuyển của các vũ cơ làm cho không khí của bữa gia yến càng thêm sinh động.
Tiếng cười đùa chúng mừng, trò chuyện hàn huyên quan tâm của phi tần,
làm cho người ngoài nhìn vào thật đúng là một cảnh gia đình hòa hợp,
long phượng tường trình.
Tử Vân im lặng ăn điểm tâm, đôi khi cùng Cung Uyển Như trò chuyện, ánh
mắt sắt bén lạnh lùng nhìn một màn kia thầm cười khẩy, đây chỉ là phần
nổi của tảng băng trôi ‘gia đình hòa hợp’ mà thôi. Những nữ nhân ở đây
có người nào mà Cung Thiên Phong thật sự lấy tâm đối đãi? Có mấy người
nào không vì vinh hoa phú quý mà chịu kiếp chồng chung?
Yêu sao? Thế giới này thật sự có cái gọi tên là tình yêu sao? Nếu yêu
thì làm sao có thể chấp nhận được việc phu quân mình đêm trước cùng mình đầu ấp tay gối đêm nay lại ôm nữ nhân khác vào lòng? Nếu thật sự yêu
nàng ta cam tâm sao? Sẽ không.
Hậu cung là một hệ thống có thể nói là liên qua gián tiếp tới triều
đình. Tuy nói quốc quy có nói ‘hậu cung không được can chính’ nhưng mà
có ai dám đảm bảo sự tồn tại của hậu cung này không qiên quan tới sự
thăng bằng của triều đình?
Tiếng nhạc kết thúc làm một khoảng im lặng kéo Tử Vân dòng suy nghĩ, ngước mắt lên nhìn Phong Đế cho hắn một cái nhìn thông cảm.
Cung Thiên Phong ngươi là Phong Đế cao cao tại thượng, anh tuấn hào hoa, phải nói là một người may mắn là sinh ra đã là con của trời… Nhưng mà
ngươi cũng thật là bi ai… Không thể làm điều mình thích, không thể thật
tâm yêu một ai, bởi vì một khi ngươi yêu không chỉ hủy hoại người mà
ngươi yêu mà ngày ngươi động tâm cũng là ngày ngươi chấm dứt sinh mạng
của một đế vương.
Cụp mắt không nhìn nữa, TỬ Vân quay sang Cung Uyển Như trò chuyện.
Trên này nhìn xuống Cung Thiên Phong làm sao không nhận ra ánh nhìn
thương hại thông cảm của nàng đối với hắn? Nhưng dù vậy thì đã sao, hắn
sinh ra trong hoàng cung vận mệnh của hắn là ngày ngày minh tranh ám
đấu, hắn không có quyền lựa chọn!
Trong hoàng thất không có cái gọi là tình thâm, đối với hoàng đế như hắn càng không có khái niệm đó.
Đã từng, hắn có suy nghĩ rằng sẽ không cùng các huynh đệ tranh quyền
đoạt vị, đã từng suy nghĩ sẽ không giết chết các huynh đệ ruột thịt của mình, đã từng…
Nhưng vị trí thái tử của hắn không cho phép hắn không tranh quyền đoạt
vị. Bây giờ hắn đã lên ngôi cữu ngũ chí tôn, tay hắn cũng đã đính không
ít máu tươi, trong số đó còn có một người hoàng huynh mà hắn kính trọng.
Người đó đã nói cho hắn nghe một câu mà sau này hắn đã dẹp đi cái suy
nghĩ ngây thơ ngày đó người đó đã nói ‘Cho dù ta không muốn giết ngươi
thì sao này ngươi lên ngôi hoàng đế rồi sẽ có một ngày ngươi cũng sẽ
giết ta, cho nên trước khi ngươi có cơ hội để giết ta thì ta phải vì
mình mà ra tay với ngươi! Ta không oán ngươi khi ngày hôm nay ngươi giết ta bởi vì trong hoàng cung này ngươi không giết ta thì sẽ có một ngày
ngươi chết dưới lưỡi đao của ta…’ Nói hất câu ấy người đó cũng trút hơi
thở cuối cùng dưới kiếm của hắn.
Giọng nói dịu dàng của Lục phi kéo hắn khỏi trầm mặt “ Hoàng thượng thần thiếp có chuẩn bị một vũ khúc mong người thưởng thức”
“Hôm nay là sinh thần của Lục phi, sao trẫm nỡ từ chối yêu cầu này của
nàng chứ, chuẩn” Cung Thiên Phong tỏ vẻ cưng chiều, nhưng dưới mắt là mộ tia chán ghét không ai phát hiện.
Lục phi e thẹn tạ ơn, nhanh chóng lui xuống thay vũ y.
Đáy mắt Tử Vân lóe lên tia lạnh lõe khi nhìn thấy Lục phi đi thay vũ y, hừm trò hay sắp bắt đầu rồi.
Lục phi trong bộ vũ y mà hồng nhạt, làn váy thước tha uyển chuyển theo
từng bước chân, thắt lưng tơ tằm làm nổi bật lên cái eo thon thả của
nàng ta, búi tóc điêu kế được cố định bằng một cây trâm san hô làm tôn
lên gương mặt thanh tú, làn da trắng nõn của nàng… Nhưng gương mặt này,
làn da này sau hôm nay liệu có còn được như thế?
Tử Vân giả dối cho nàng ta một ánh mắt thương hại, Lục phi ngươi cũng
đừng trách ta ác độc, Tử Vân ta trước nay chưa bao giờ làm hại người vô
tội, có trách thì trách ngươi đã đụng đến người của ta cho nên ngươi có
ngày hôm nay cũng chỉ trách ngươi ngu ngốc mà thôi.
Lục phi phất áo, chuyển mình nhanh chóng múa theo tiếng nhạc thân mình
đong đưa hòa quyện vào trong tiếng nhạc, ánh mắt như có như không liếc
nhìn hoàng đế, thân hình khẽ nghiêng tạo dáng…
Khúc nhạc lên đến cao trào, tiết tấu dồn dập bước chân của Lục phi theo đó cũng nhanh dần rồi điểm chân xoay người…
“Thịch” Lục phi ngã xuống sân, không một ai lên đỡ vì chĩ nghĩ đó là cái kết của bài múa.
Tiếng nhạc kết thúc, Lục phi vẫn nằm đó gương mặt bị tay áo che phủ
không nhìn rõ cảm xúc, những tiếng xì xào bán tán vang lễ khắp sân.
Cung Thiên Phong nhíu mày, Lục phi này tại sao còn không về chỗ? Muốn gây chú ý? Khoang đã, chẳng lẽ?
Nhìn người nằm bất động trên kia Tử Vân cười khẽ, Lục phi món quà này bổn cung tặng cho ngươi đủ thành ý chứ?
Ngước mắt nhìn Cung Thiên Phong ánh mắt nàng truyền đạt ‘phần ta đã xong, tới ngươi rồi’
Bắt được thông điệp của Tử Vân, Cung Thiên Phong càng khẳng định hơn suy đoán của hắn, mỉm cười” Tiểu Thuận tử, kêu cung nữ của Kha Hiên cung
đến xem chủ tử của mình đi, làm gì mà còn không chịu đứng dậy?”
Thuận An truyền lời, nhanh chóng cung nữ của Kha Hiên cung hoàn hồn nhanh chóng chạy tới đỡ Lục phi.
“Á” Cung nữ tới đỡ Lục phi giờ gương mặt trắng bệt ngồi bệt xuống sân
không nói nên lời sợ hãi chỉ tay về Lục phi vẫn nằm trên sân.
Cung Thiên Phong liếc nhìn Thuận An, Thuận An hiểu ý liền bước nhan
xuống đỡ Lục phi, khi nhìn rõ vẽ mặt của nàng ta sắc mặt hắn khẽ biến,
nhanh chóng thả nàng ta ra bước nhanh về phía Cung Thiên Phong, thì thầm vào tai hắn.
Cung Thiên Phong thâm trầm, phất tay “ Truyền Ngự Y”
Chúng phi tần không biết chuyện gì xảy ra nhưng nhìn vẻ mặt của Thuận An thì biết có chuyện không hay, ai nấy cũng ngừng bàn tán bo bo giữ mình
sợ liên lụy.
Ngự y rất nhanh đã có mặt tại ngự hoa viên, nhìn nét mắt Lục phi lúc này đã bất tỉnh bắt lấy cánh ta bắt mạch, khóe mắt vị ngự y kia thoáng
hoảng sợ buông tay rồi nhan chóng nhìn kĩ mặt lục phi xem xét vết
thương.
“Khởi bẩm hoàng thượng, Lục phi nương nương đã trúng Hồng Miên Phấn” Ngự y cung kính quỳ xuống bẩm báo kết quả. Vị ngự y này sau lưng đỗ một
tầng mô hôi, Hồng Miên Phấn, phi tần quả là thâm độc, ra tay tàn nhẫn
hắn một lần nữa khẳng định sẽ không cho con cháu mình vào hậu cung, nơi
này là chỗ giết người không thấy máu.
Cung Thiên Phong nghe tên loại độc kia chỉ nhíu mày cũng không còn biểu
hiện gì khác hạ lệnh cho ngự y giải độc. Hừm, Điệp Tử Vân ngươi cũng rất tàn nhẫn đó, lặng lẽ truyền ánh mắt khen tặng cho Tử Vân’ Nguyệt Vân
Cung chủ, ngươi thật đủ tàn nhẫn’
Tử Vân giương mi đáp lại sự tán thưởng của Cung Thiên Phong ‘đa tạ’
Cung Thiên Phong thu lại ánh nhìn, thâm trầm ra lệnh” Tra, tra rõ chuyện này cho trẫm, hừ hay lắm kẻ nào lớn mật dám trước mặt trẫm hạ độc thủ
với Lục phi”.
Ánh mắt Cung Thiên Phong lạnh lùng lướt qua từng người phi tần cuối cùng dừng lại trên người Hoàng hậu, rồi nhanh chóng thu hồi.
Sắc mặt của Hoàng hậu, Thục phi, Đức phi cùng những người khác bị Cung
Thiên Phong nhìn đến xanh xao. Mọi người hít ngụm khí lạnh trong lòng
khẽ giật mình.
Hồng Miên Phấn là một loại độc tuy không giết được mạng người nhưng nó
lợi hại ở chỗ là khiến cho nạn nhân da dẻ bị hủy hoại, mà đối với một nữ nhân mà nói thì chuyện da dẻ bị hủy chẳng khác nào giết chết nàng ta,
nhưng càng đau khỗ hơn là một khi trúng độc nạn nhân không thể nào có ý
nghĩ tự tử, như vậy sẽ để cho nàng ta sống không bằng chết.