Edit: Meo
Beta: Ryal
Khương Ngạn Hi không biết mình đã quay lại trại như thế nào.
Cậu cảm thấy mình cứ như đang mơ vậy, lúc tỉnh lại được thì trước mặt đã là cả một vùng sao trời lấp lánh, hệt như đang lạc bước vào ngân hà rực rỡ.
Trên cây, trên xe, trên bàn, mỗi một nơi cậu có thể nhìn đến, mỗi một góc nhỏ đều có một hộp quà hình ngôi sao.
Giọng nói của Tô Hoài vang lên bên tai: "Em hái sao trời với anh nhé?".
Khương Ngạn Hi vẫn đang lơ mơ, nhưng khuôn mặt đã đỏ ửng.
Cậu mơ màng gật đầu, cứ như người mộng du mà đến nhặt từng hộp quà nhỏ dưới mỗi ngôi sao.
Mỗi khi Khương Ngạn Hi tìm thấy một món quà dưới một vì sao thì nhân viên nào là chủ nhân nó sẽ vẫy tay, nói: "Chúc Hi Hi sinh nhật vui vẻ! Mong cậu sẽ luôn dũng cảm như hôm nay! Cùng nam thần Alpha mãi mãi hạnh phúc tràn đầy!".
Khương Ngạn Hi thoáng lấy lại tinh thần, tuy rằng cậu vẫn còn rất xấu hổ nhưng những lời chúc này làm cậu ấm lòng không thôi.
Cậu tìm thấy quà của Kỷ Vũ dưới một thân cây, có hai món.
Kỷ Vũ bước đến ôm chầm lấy Khương Ngạn Hi, kề tai cậu thầm thì: "Chúc Hi Hi sinh nhật vui vẻ, phần quà còn lại là của đàn anh Hằng Chi đó.
Thỏ của chúng ta dạo này siêu giỏi luôn, nhất là dáng vẻ dũng cảm ban nãy, đến tớ cũng phải nhìn cậu bằng cặp mắt khác xưa rồi.
Tớ nghĩ bây giờ Hi Hi đã có thể dùng chính dáng vẻ ấy mà mạnh mẽ đón chào thế giới mới rồi đúng không? Hi Hi, chỉ cần cậu tiếp tục tiến về phía trước, dùng đôi mắt của cậu để ngắm nhìn, những người khác thì tớ không dám chắc, nhưng ít nhất tớ và đàn anh Hằng Chi sẽ mãi mãi là chỗ dựa của cậu.
Cố lên, chú thỏ nhỏ đã tái sinh của chúng ta".
Khương Ngạn Hi ôm lấy Kỷ Vũ, vùi mặt trên bả vai cậu chàng, lưu luyến không muốn rời đi, cậu gật mạnh đầu: "Cám ơn mọi người, cám ơn cậu, Tiểu Vũ.
Được quen biết hai người, thật sự...!tốt quá".
Sau khi tìm thấy tất cả các vì sao, tâm trạng của Khương Ngạn Hi đã được lấp đầy bởi sự ấm áp.
Cậu của lúc này hệt như một chiếc khinh khí cầu, hạnh phúc căng đầy đến độ sắp sửa bay lên trời đến nơi.
Đây là lần đầu tiên trong đời Khương Ngạn Hi có được trải nghiệm này.
Lần đầu tiên có nhiều người chúc mừng sinh nhật cậu như vậy, chúc mừng khoảnh khắc cậu đến với thế giới này.
Khác với người hâm mộ sách của cậu, những người này không phải thích cậu vì chỉ vì những con chữ cậu viết ra, mà là thích chính sự tồn tại của cậu trên đời.
Hoá ra mình cũng được nhiều người quan tâm đến vậy.
Âm thanh đáng sợ trong quá khứ đột nhiên dần mờ đi, khiến cậu không phân biệt nổi đâu là thật và đâu là giả nữa.
Ít nhất thì, ngay tại thời khắc này, cậu muốn tạm thời buông bỏ hết thảy những thứ nặng nề trong quá khứ kia.
Coi như mọi thứ chỉ là ảo giác, cậu chỉ muốn tin rằng, tất cả mọi thứ trước mắt cậu lúc này mới là thế giới thực sự.
Đêm đã về khuya, cả tổ chương trình cùng nhau chia sẻ chiếc bánh kem mừng sinh nhật, sau đó cùng kết thúc công việc và quay trở lại lều hoặc vào xe nghỉ ngơi.
Đêm nay Khương Ngạn Hi muốn ngủ cùng Kỷ Vũ trong nhà xe, còn Thiệu Văn Dư và Tô Hoài thì nghỉ ở ngoài lều.
Tất cả mọi người tản ra, cả khu trại lại yên tĩnh như lúc ban đầu.
Kỷ Vũ vào nhà xe trước, lúc Khương Ngạn Hi quay lại thì đột nhiên nhớ ra mình chưa tìm thấy ngôi sao thuộc về đàn anh.
Cậu hơi thất vọng, nhưng không để tâm lắm.
Khương Ngạn Hi đang muốn lên xe thì Tô Hoài ở phía sau đột nhiên gọi cậu: "Không muốn tìm quà của anh à?".
Khương Ngạn Hi suиɠ sướиɠ quay đầu lại.
Tô Hoài đứng cách cậu mấy bước chân, mỉm cười nhắc nhở: "Ngôi sao cuối cùng kia có khi là đang giấu trên người anh cũng nên?".
Khương Ngạn Hi lập tức đi đến bên Tô Hoài, tìm khắp người anh một vòng.
Cậu không dám dùng tay sờ, chỉ có thể dùng mắt nhìn nên không thể tìm thấy sao ở chỗ nào cả.
Tô Hoài nhìn khoảng cách giữa hai người, xấu xa dụ dỗ: "Có khi nào nó ở bên trong áo khoác của anh không nhỉ?".
Khương Ngạn Hi hơi dừng lại, cậu ngượng ngùng đến gần, cẩn thận len bàn tay vào túi áo khoác của anh.
Mò tới mò lui hai bên túi áo, vẫn không thấy quà đâu.
Tô Hoài cúi đầu nhìn dáng vẻ khổ não đến là đáng yêu của Khương Ngạn Hi, anh nhếch miệng, tiếp tục nhỏ giọng dụ dỗ: "Không tìm ở túi trong à?".
Tai Khương Ngạn Hi hồng lên, cậu hơi do dự một chút, lo lắng chậm rãi đưa tay lần mò vào túi trong áo khoác của Tô Hoài, chạm vào phần cơ thể cường tráng đang được áo thun bao bọc của anh.
Khương Ngạn Hi cảm nhận được nhiệt độ ấm áp trên người Tô Hoài, hệt như anh đang ôm lấy cậu cách một lớp quần áo vậy.
Tim Khương Ngạn Hi đập nhanh đến độ cậu hơi không chịu nổi nên chỉ mới sờ được vài giây đã vội vàng rụt tay lại, sắc đỏ lan tràn từ mặt đến tận mang tai.
Tô Hoài không cho Khương Ngạn Hi cơ hội để chạy trốn, anh thuận thế ôm lấy cậu, khoá cậu trong áo khoác mình, thản nhiên nhỏ giọng trêu đùa: "Bé thỏ trắng của anh lớn rồi, đã biết thèm muốn thân thể của đàn anh rồi".
Khương Ngạn Hi hơi hoảng, nhưng cậu đang bị cánh tay của Tô Hoài siết chặt nên không thể giằng ra được, đành phải rầu rĩ giải thích trong lồng ngực anh: "Em, em...".
Tô Hoài cười nhẹ, đôi môi anh kề sát vào lỗ tai cậu, âm sắc hơi trầm, thì thầm: "Nếu bé cưng đã thích nó đến thế thì anh sẽ để cho em sờ thoả thích, xem như đó là quà sinh nhật được không?".
Anh nói xong cũng chẳng đợi Khương Ngạn Hi kịp phản ứng lại đã tự nở nụ cười, tựa như hối hận, muốn rút lại câu mình vừa thốt ra: "Không được, tặng chính bản thân mình thì có hơi xưa rồi, chẳng có gì mới mẻ cả.
Hay cứ tặng em gì đó khác...".
Khương Ngạn Hi lấy lại tinh thần, nghe Tô Hoài nói muốn đổi ý thì trong lòng vốn đã quyết định từ lâu.
Cậu chẳng màng đến xấu hổ hay thẹn thùng gì nữa, vội vàng ôm chặt lại cánh tay Tô Hoài bên trong áo khoác, lo lắng ngăn anh rút tay lại: "Được mà, cảm ơn đàn anh ạ".
Tô Hoài: "...".
Tô Hoài vốn chỉ định trêu đùa Khương Ngạn Hi kiểu nửa thật nửa giả một chút thôi, nào ngờ nhóc quỷ nhát gan này lại dám nhận quà thật.
Bé thỏ trắng ra chiêu khác hẳn ngày thường, khiến anh cũng phải bối rối.
Thân thể Tô Hoài đột nhiên cứng đờ ra, Khương Ngạn Hi sờ đến chỗ nào là nơi ấy nóng rực, hầu kết anh cũng trượt lên trượt xuống.
Tô Hoài im lặng vài giây để bình tĩnh lại, sau đó anh nhắm mắt, không thể chịu được nữa mà vươn tay ra, đeo cho Khương Ngạn Hi cái gì đó.
Khương Ngạn Hi cảm nhận được trên cổ mình có gì đó lành lạnh, cậu rút tay ra khỏi áo khoác của Tô Hoài để sờ cổ mình.
Lúc cúi đầu xuống, Khương Ngạn Hi nhìn thấy một mặt dây chuyền nho nhỏ hình vỏ sò màu tím.
Cậu nhấc nhẹ vỏ sò lên, phía sau nó là một bông hoa tuyết nhỏ màu bạc.
Hàng mi Khương Ngạn Hi run rẩy, cậu ngơ ngẩn nhìn mặt dây chuyền vài giây, ngón tay nhẹ nhàng mân mê hoa văn trên chiếc vỏ sò màu tím bé nhỏ.
Tô Hoài vươn bàn tay cũng đang đeo một chiếc vòng tay vỏ sò ra xoa xoa đầu Khương Ngạn Hi, đoạn anh cúi đầu nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán cậu, rồi anh dịu dàng nhìn xuống vầng trán Khương Ngạn Hi, nhỏ giọng thầm thì: "Cảm ơn bông tuyết nhỏ của anh, người đã vượt qua biết bao cơn bão tuyết để đến bên anh".
Tô Hoài hơi ngơ ngẩn mà nói: "Nhưng anh lại chẳng có gì nhiều cả, dũng khí của em quá quý giá, anh thực sự...!chỉ có thể dùng chính anh để thưởng cho em mà thôi".
Giọng nói truyền đến tai Khương Ngạn Hi càng ngày càng trầm khàn hơn: "Khương Ngạn Hi, anh đồng ý".
"Dù rằng bây giờ...!anh vẫn chưa có tư cách đòi hỏi gì ở em".
"Nhưng anh là của em".
"Tên của anh, cơ thể của anh, tất cả mọi thứ của anh, từ bây giờ trở đi, đều thuộc về Khương Ngạn Hi cả".
Hô hấp của Khương Ngạn Hi như dừng lại, cậu nhìn Tô Hoài, chứa chan nơi đáy mắt là rung động khôn nguôi.
Tô Hoài thoả mãn, cong khoé miệng, khe khẽ cười một tiếng, rồi anh nhắm mắt lại, thân mật cọ cọ chóp mũi Khương Ngạn Hi hệt như một chú cún lớn trung thành.
Cả đêm ấy, lòng Khương Ngạn Hi rung động đến nỗi không tài nào ngủ nổi.
Cậu nằm nghiêng dưới chăn, mơ màng khép mắt lại, ngón tay nhẹ nhàng mân mê mặt dây chuyền vỏ sò và hoa tuyết.
Tiếng nói của Tô Hoài cứ lặp đi lặp lại mãi trong tâm trí cậu.
Đàn anh đã là của cậu rồi.
Sự thật này khiến cậu thấy vui vẻ và hạnh phúc hơn bao giờ hết.
Dù cho cuộc sống của cậu có phải dừng lại ngay tại khoảnh khắc này, dù có phải chết đi, cậu cũng không còn gì phải hối tiếc.
Buổi ghi hình hôm sau, không khí vui vẻ trong ngày sinh nhật của Khương Ngạn Hi đã lan ra khắp tổ chương trình.
Tất cả mọi người đều mỉm cười khi nhìn thấy Khương Ngạn Hi, mà trong mắt ai cũng chứa đầy thương yêu và chào đón.
Khương Ngạn Hi nhớ lại lời Kỷ Vũ nói với mình.
"Cách mọi người nhìn cậu chắc chắn sẽ giống cách tớ đang nhìn cậu bây giờ".
Khương Ngạn Hi lén lút quan sát ánh mắt mọi người dành cho mình.
Ngay tại thời khắc này, cậu mới chợt nhận ra, cậu thật sự giống như đang được sống lại ở một thế giới mới.
Hoá ra được người khác yêu thương là cảm giác tốt đẹp đến thế.
Khương Ngạn Hi nhạy cảm nhận ra đang có một làn gió xuân lơ đãng tràn vào lòng mình.
Nơi ấy dường như đang chứa chan thứ gì dần tan chảy.
Sau bữa sáng đơn giản, mọi người lại lần nữa lên đường du xuân.
Lần đầu tiên Khương Ngạn Hi thử buông bỏ hết thảy trói buộc và phòng bị trong lòng, thả lỏng bản thân cùng bạn bè tận hưởng niềm vui sướng du xuân.
Chỉ qua một đêm thôi mà cả tổ chương trình tựa như đều trở thành bạn bè của Khương Ngạn Hi vậy, họ đã không còn là những thứ khiến cậu bất an, bị chặn khỏi thế giới của cậu nữa rồi.
Mọi người đi thăm thú một nông trường có cảnh quan rất đẹp, Khương Ngạn Hi cũng gặp được rất nhiều đồng loại đáng yêu.
Kỷ Vũ nhìn đàn thỏ đang nhảy nhót trên bãi cỏ, đè lại mũ, kinh ngạc thốt lên: "Oa, nhiều Hi Hi quá kìa".
Khương Ngạn Hi: "...".
Thiệu Văn Dư xách một sọt cà rốt tới, tiện tay đưa cho Khương Ngạn Hi một củ rồi cũng cố gắng "sửng sốt": "Đúng thật chứ, tí nữa thì nhìn nhầm mất, Hi Hi đứng đây dễ gây lẫn lộn ghê cơ".
Khương Ngạn Hi: "...".
Tô Hoài nắm tay Khương Ngạn Hi chặt hơn một chút, giả vờ nghiêm khắc nhắc nhở: "Em đừng chạy lung tung, khó tìm lắm".
Khương Ngạn Hi: "...".
Chẳng bao lâu Khương Ngạn Hi đã bỏ ngoài tai mấy lời trêu chọc của mọi người.
Cậu nhìn thấy một bé thỏ cụp tai màu nâu nhạt, cực kì đáng yêu, bèn cầm cà rốt cẩn thận đến gần.
Bé thỏ con này rất ngoan, cặp mắt đen to tròn, hai tai mềm oặt rủ xuống, nhìn từ xa có vẻ hơi đáng thương.
Rõ ràng bé rất thèm cà rốt trong tay Khương Ngạn Hi, nhưng lại không dám đến gần cậu để ăn.
Khương Ngạn Hi nhẹ nhàng sờ đầu bé thỏ cụp tai nọ, bé cũng không trốn đi, nhưng nom hình như có hơi lo lắng, đứng im tại chỗ như đã hoá đá vậy.
Dễ thương quá chừng.
Tô Hoài đến bên cạnh Khương Ngạn Hi, chống tay xuống gối, anh quan sát vẻ mặt của cậu rồi khẽ cười, hỏi: "Có muốn nuôi không?".
Lúc! Nào! Cũng! Muốn!
Khương Ngạn Hi vẫn luôn muốn nuôi một bé thỏ cụp tai, thậm chí cậu còn tìm đọc rất nhiều tài liệu về những việc mà người nuôi thỏ cần phải chú ý.
Thế nhưng cậu lại tiếc nuối thở dài, nhìn chằm chằm bé thỏ nọ, chậm rãi lắc đầu: "Không được, ý thức lãnh địa của Tiểu Ngọc rất mạnh, nếu trong nhà có thêm động vật khác thì nó sẽ cảm thấy lo lắng lắm".
Tô Hoài rủ mắt suy nghĩ một lát, rồi anh ngồi xổm xuống bên người Khương Ngạn Hi, thử đưa một củ cà rốt đến gần bé thỏ cụp tai kia.
Mũi và miệng bé giần giật, rồi nhóc con chậm rãi đến gần, rõ ràng rất cảnh giác với cà rốt của Khương Ngạn Hi, mà lại nhận cà rốt Tô Hoài đút cho ngay lập tức.
Khương Ngạn Hi chẳng hiểu lý do, hơi nhíu mày: "Tại sao...".
Tô Hoài chống cằm, khẽ cười một tiếng, đột nhiên nói: "Hay là để anh nuôi đi".
Khương Ngạn Hi: "?".
Tô Hoài mỉm cười, nghiêng đầu đánh giá bé thỏ trắng nhà mình: "Hình như anh rất có năng khiếu nuôi thỏ thì phải?".
Khương Ngạn Hi mê man nhìn lại anh.
Tô Hoài nghiêm nghị đùa rằng: "Em đang căng thẳng hở bé thỏ trắng".
"Có thỏ khác cũng thích anh kìa".
Khương Ngạn Hi nhìn bé thỏ cụp tai được Tô Hoài đút ăn đến vui vẻ nọ, tâm tình đột nhiên trở nên hơi phức tạp.
"Dù anh có thêm một chú thỏ khác".
Tô Hoài mờ ám kề sát vào người Khương Ngạn Hi, "Nhưng đừng lo...".
Anh vừa cho bé thỏ nâu ăn, vừa lặng lẽ thì thầm bên tai bé thỏ trắng: "Anh vẫn thích em nhất".
Đôi tai thỏ của Khương Ngạn Hi bị hơi thở của Tô Hoài làm cho đỏ bừng.
Tô Hoài nhân thể hôn một cái lên gò má trắng mềm của Khương Ngạn Hi, đoạn mỉm cười: "Dù sao bây giờ anh cũng thuộc về bé thỏ trắng là em rồi mà".