"Mặt trời lặn rồi," Ứng Hứa tựa người vào cây đa trong sân, trên người đeo một cái tạp dề, nói đùa, "Tiểu bang chủ, em vẫn còn đang suy nghĩ sao?"
Bạch Tri Cảnh nghe giọng anh lập tức quay đầu lại, thấy dáng vẻ cười tủm tỉm của Ứng Hứa thì không vui, cậu trừng đôi mắt tròn xoe của mình, cảnh giác hỏi, "Anh đứng đây từ khi nào?"
Ứng Hứa nhún vai, "Từ lúc bắt đầu động tác trượt sàn nhà."
Bạch Tri Cảnh giơ hai tay vỗ mặt mình một cái, thầm nghĩ Ứng Hứa nghe hết rồi còn đâu, mất mặt quá, ước gì có thể quay về quá khứ mấy phút trước.
Bạch Tri Cảnh buồn bực phất tay, vành tai đỏ bừng, "Anh đi đi, em vẫn chưa gượng dậy được đâu, em cần một không gian riêng, anh nhìn lại mình mà xem, đã là sinh viên rồi sao còn dính người hơn cả Đại Minh Tam Mao vậy!"
Ứng Hứa đi tới cầm lấy tay cậu, ấn nhẹ lên khớp cổ tay, cười nói, "Không phải hồi nhỏ em dính lấy anh từ sáng tới tối sao?"
Học kỳ trước anh có chọn một khóa 'Thủ pháp xoa bóp', tìm huyệt vị rất chuẩn, tay nghề tốt, lực đạo cũng vừa phải.
Bạch Tri Cảnh được anh xoa bóp cổ tay thoải mái, mềm người ngã về phía sau, nằm trên bậc thang, một tay khác gối sau gáy, chân bắt chéo lên nhau lắc lư, trả lời, "Anh nói láo, em là người đàn ông độc lập tự chủ, là một alpha kiên cường mạnh mẽ, sao có thể dính lấy anh được!"
"Em độc lập tự chủ, vậy ai lên lớp một rồi còn bắt anh đút mới chịu ăn cơm?" Ứng Hứa ấn từng ngón tay Bạch Tri Cảnh, "Anh thấy em còn không bằng Đại Minh Tam Mao nữa."
"Lúc đó chẳng phải là vì em có nỗi khổ riêng sao!" Bạch Tri Cảnh liếc mắt nhìn anh một cái, nhướng mày nói bằng giọng không vui, "Miệng em bị nổi nhiệt, muốn ăn chút đồ lạnh, anh lại không cho, nên em mới giận anh, không chịu ăn cơm! Em nhỏ tuổi nhưng rất có cốt khí đấy!"
Nhớ lại hồi Bạch Tri Cảnh còn là một nhóc lùn, trong lòng Ứng Hứa như được ai nhét một cục kẹo bông gòn, vẻ mặt cũng dịu dàng hơn: "Đúng là rất có cốt khí, chân trần chạy khắp sân, nói đánh chết cũng không ăn cơm, sau đó anh cầm muỗng đút, sao em lại há miệng ăn."
"Vì không phải có món xương ống sao," Bạch Tri Cảnh hơi xấu hổ, nhỏ giọng nói, "Cốt khí làm sao so được với món xương ống..."
Ứng Hứa bật cười thành tiếng, Bạch Tri Cảnh nhanh chóng bổ sung thêm, "Nếu không có xương ống, ngày đó em chắc chắn sẽ không ăn cơm, chết đói cũng không ăn!"
"Vậy nếu có ruột già thì em có ăn không?" Ứng Hứa nhướng mày hỏi.
Bạch Tri Cảnh chép chép miệng, bắt chéo chân nghiêm túc suy nghĩ hai giây: "Nhưng nếu anh không đút cho em thì em cũng không ăn.Đã nói không rồi mà còn tự chạy vào ăn, như vậy thì rất mất mặt, học sinh tiểu học cũng phải có lòng tự trọng."
Ứng Hứa cười vui vẻ, vỗ vỗ mấy cái lên mu bàn tay cậu, "Em cũng khá thành thật!"
Bạch Tri Cảnh nghe ra được lời này là cố ý trêu mình, cậu hừ lạnh một tiếng, phất tay, dáng vẻ kiên quyết, "Anh đi đi, để em ở đây một mình, em còn chưa gượng dậy nổi, cũng đừng kêu em vào ăn cơm, em ăn không vô."
"Thôi được rồi, vậy anh không miễn cưỡng em nữa." Ứng Hứa biết nghe lời phải đứng lên.
"Đừng mà!" Bạch Tri Cảnh thấy Ứng Hứa không định kêu mình vào ăn cơm, cậu nhổm người dậy, ngửa đầu nhìn anh, tỏ vẻ, "Em cũng không phải là người không hiểu đạo lý, nếu anh thật sự muốn mời thì em cũng có thể miễn cưỡng vào ăn."
"Không cần," Ứng Hứa rất hiểu lòng người, "Dưa hái xanh không ngọt, cơm ép ăn không thơm."
Bạch Tri Cảnh hoàn toàn héo úa, hai cái chân duỗi thẳng về phía trước, giang hai tay ra hai bên, "Không ăn thì không ăn, em cũng chưa gượng dậy nổi, học sinh trung học cũng có lòng tự trọng."
Đầu của cậu rũ xuống, tóc sau gáy rối nùi, thật sự rất hợp với dáng vẻ ủ rũ hiện tại.
Ứng Hứa nhịn không được bật cười thành tiếng, vỗ nhẹ một cái lên gáy Bạch Tri Cảnh, "Đồ ngốc, chút chuyện nhỏ vậy mà cũng không gượng dậy nổi, đến mức đó sao? Biết chữ ngã trong câu không gượng dậy nổi viết như thế nào không mà học đòi người ta suy sụp."
(Chữ gục ngã, ngã quệ đây 蹶)
"Sao lại không biết, anh đừng mà khinh thường người ta!" Bạch Tri Cảnh ưỡn ngực nói, "Kẻ sĩ thà chết chứ không chịu nhục, điểm thi ngữ văn của em được 105 đấy!"
Cậu vươn một ngón tay ra viết, mới làm được một nửa thì đột nhiên dừng lại.
Bỏ mẹ! Thật sự không không biết viết thế nào!
Ứng Hứa khoanh tay trước ngực, nhàn nhã tựa người vào cạnh cửa nói, "Có cần đưa cho em cái bút không?"
Bạch Tri Cảnh hậm hực rụt tay lại, nói lảng sang chuyện khác: "Trọng điểm là ở đây sao? Chuyện em đang suy nghĩ không phải là chuyện nhỏ, mà chính là chuyện cả đời! Sao anh có thể nói như vậy chứ!"
Ứng Hứa nghe xong lời này thầm thở dài một hơi, nhìn thấy dáng vẻ buồn rầu của Bạch Tri Cảnh, anh lại là người đầu tiên mềm lòng.
Nhóc con mấy ngày nay thật sự rất buồn, cũng ít cười hơn trước.
Không cần phải ép buộc quá mức, không thích học tập cũng không thể sửa trong ngày một ngày hai được, thời gian đến lúc thi đại học còn ba năm nữa, cứ từ từ.
"Cảnh Nhi," Ứng Hứa chậm rãi đi tới, dịu dàng nói, "Chuyện này em nhớ kỹ trong lòng là được, không ai ép buộc em phải suy nghĩ rõ ràng ngay lập tức, việc này người khác cũng không thể làm.
Em đừng tạo áp lực cho bản thân, cứ thoải mái mà nghĩ."
"Không được, không kịp mất." Bạch Tri Cảnh mím môi chán nản nói, "Em sắp phải vào cấp ba rồi..."
Ứng Hứa nhìn đôi mắt ướt át của cậu, lòng mềm nhũn.
Chuyện phát sinh ở lớp học thêm như một kíp nổ, ngay lập tức làm bùng lên quả bom giấu kín dưới đáy lòng Bạch Tri Cảnh.
Nếu nói Bạch Tri Cảnh cấp hai còn cho phép bản thân mình được chăng hay chớ thì Bạch Tri Cảnh cấp ba lại không được.
Ứng Hứa vẫn luôn lo lắng Bạch Tri Cảnh mãi không chịu lớn, vẫn luôn muốn cho Bạch Tri Cảnh ý thức được điều này, nhưng đến khi thời khắc này thật sự tới, nghe chính miệng Bạch Tri Cảnh nói những lời 'Không còn thời gian, em sắp phải vào cấp ba...", anh lại nghĩ có phải quá tàn nhẫn với Bạch Tri Cảnh hay không.
Bạch Tri Cảnh ngẩng đầu nhìn Ứng Hứa, khuôn mặt trắng nõn sạch sẽ, đôi mắt trong veo dường như chứa cả hồ nước.
Mắt Ứng Hứa khẽ lóe lên, muốn khom lưng vuốt ve khuôn mặt Bạch Tri Cảnh, nói với cậu, không sao đâu Cảnh Nhi, em chỉ cần làm chuyện mình muốn là được.
Bạch Tri Cảnh sụt sịt, vẻ mặt chán nản: "Em mà không nghĩ rõ ràng sẽ không lấy được PSP, mấy ngày nữa là tới khai giảng rồi, anh nói em lên cấp ba rồi cha em có cho em chơi game nữa không? Thời gian gấp nhiệm vụ nặng, gánh nặng trên vai Cảnh Nhi không thể trút bỏ!"
Ứng Hứa mới khom lưng được một nửa, lòng bàn chân loạng choạng, suýt chút nữa té ngã.
Anh đưa tay day sống mũi, thầm nghĩ quả nhiên không nên ôm hy vọng gì với nhóc con ngốc nghếch này.
"Anh Ứng Hứa ơi, anh ơi," Bạch Tri Cảnh lắc lắc tạp dề Ứng Hứa, lấy lòng nói, "Anh giúp em nói chuyện với ba em đi, cho em thuê một cái cũng được, tay em ngứa quá rồi, chờ đến khai giảng em sẽ không chơi nữa, được không anh?"
Bình thường thì không biết lớn bé gì, há miệng là Ứng Hứa, bây giờ lại nhớ gọi là anh.
Ứng Hứa đạp nhẹ một cái lên đùi cậu, tức giận nói: "Tự mà nghĩ cách, anh vào ăn cơm."
Bạch Tri Cảnh sớm ngửi được mùi thức ăn trong nhà, tạp dề Ứng Hứa còn dính dầu, Bạch Tri Cảnh không giỏi chọn đáp án tiếng anh nhưng đoán cái này thì chuẩn lắm, chắc chắn là mỡ lúc rán gà bắn ra.
Bụng cậu lúc này cũng đói meo, vội vàng bò từ dưới đất dậy, chạy theo Ứng Hứa, đứng chắn trước mặt anh hai tay chắp sau lưng, ra vẻ đại gia, nói: "Vậy anh thưởng cho em chút đồ ăn đi."
"Hay lắm!" Ứng Hứa gõ một cái lên gáy cậu, "Sao giờ không nói đến lòng tự trọng nữa?"
"Học sinh tiểu học với học sinh cấp hai mới nói đến lòng tự trọng." Bạch Tri Cảnh cãi lại.
Ứng Hứa liếc cậu: "Thì sao? Học sinh cấp ba không cần lòng tự trọng?"
"Em đậu Nhất Trung rồi thì cần gì tự trọng nữa," Bạch Tri Cảnh dậm chân, đạp vỡ một cục đất nhỏ, nói rất dõng dạc, "Em vì để vào được Nhất Trung còn làm học sinh tốt suốt một tháng, tự trọng đã bị em dẫm dưới chân, nát nhừ rồi!"
Ứng Hứa bị cậu chọc cười, cũng dẫm một cái lên cục đất kia.
"Anh sao lại như vậy!" Bạch Tri Cảnh suốt ruột nói, đẩy Ứng Hứa sang một bên, "Sao anh cũng chen một chân vào chứ!"
Ứng Hứa cười nghiêng ngả, "Dù sao cũng nát nhừ rồi mà!"
"Như vậy nhưng anh cũng không thể tùy tiện dẫm đạp được!" Bạch Tri Cảnh liếc nhìn Ứng Hứa một cái, bổ sung thêm một câu, "Trừ khi anh có xương ống hoặc ruột già!"
—
Bạch Tri Cảnh đến ngõ nhỏ Lão Khương, Ứng Hứa vui vẻ, ông Ứng vui vẻ, đương nhiên Ứng Anh Tư không vui.
Cô bé dạo gần đây học vũ đạo, làm việc gì cũng ưỡn ngực thẳng lưng, đi bằng đầu ngón chân và lòng bàn chân, phiêu dật lả lướt, dường như chỉ cần cắm một cái chong chóng tre trên đầu là có thể bay thẳng lên trời cao rồi.
"Mấy ngày hôm trước tôi có xem một bộ phim kinh dị," Bạch Tri Cảnh nhìn Ứng Anh Tư bay từ trong phòng ra, cười trêu, "Ma nữ bên trong cũng đi như vậy, bước từng bước nhỏ, dáng vẻ này của cậu rất có sức cạnh tranh trên thị trường phim ma đấy."
Cậu nói xong còn giơ ngón cái với Ứng Anh Tư, Ứng Anh Tư nổi giận, lại nhớ đến cô giáo dạy vũ đạo đã nhấn mạnh nữ sinh học nghệ thuật thì phải dịu dàng ưu nhã, phải rèn cho mình khí chất điềm tĩnh, cô mới nhịn không chửi ầm lên với Bạch Tri Cảnh.
"Em bớt nói lại đi," Ứng Hứa nhìn Bạch Tri Cảnh lắc đầu, lại nói với Ứng Anh Tư, "Đi so đũa đi."
"Vâng," Ứng Anh Tư đáp lời, liếc mắt nhìn Bạch Tri Cảnh một cái, cố ý cao giọng hỏi, "Anh, so mấy đôi đũa vậy, nhà ta ba người thì lấy ba đôi đúng không ạ?"
"Này cô gái, sao cậu vẫn mang tư tưởng cổ hủ vậy," Bạch Tri Cảnh đấm một cái vào lòng bàn tay mình, vẻ mặt đau đớn nói, "Tục lệ omega không thể ngồi vào bàn ăn đã là xưa cũ rồi, chúng ta bây giờ là thế kỷ 21, không còn để ý mấy thứ đó nữa, cậu cứ ăn chung với mọi người đi, tôi không cười cậu đâu."
"Cậu!" Ứng Anh Tư giận đến nghẹn lời.
"Ông nội," Bạch Tri Cảnh quay đầu nói với ông Ứng, "Anh Tư nhà ông vậy mà còn mang tàn dư phong kiến, ông phải dạy dỗ lại cô ấy, tư tưởng cải cách mới đã được phổ biến bao nhiêu năm rồi."
"Cậu nói ai là tàn dư phong kiến!"
Ứng Anh Tư tức giận không rảnh quan tâm đến cái gì mà ưu nhã điềm tĩnh, giơ tay muốn đánh Bạch Tri Cảnh, Bạch Tri Cảnh nhanh chân né, hai người một đuổi một trốn, chạy vòng quanh bàn ăn, la hét ỏm tỏi.
Ông Ứng rất vui vẻ, những lúc có Cảnh Nhi trong nhà đều náo nhiệt hơn rất nhiều.
Ứng Hứa tính cách trầm lặng, Ứng Anh Tư tuổi còn nhỏ, không có đề tài chung với ông già này, không khí trong nhà lúc nào cũng quạnh quẽ, ông cả ngày đều ngóng trông Cảnh Nhi lại đây chơi đùa.
Cuối cùng là Ứng Hứa chịu không nổi, hai tay xách hai đứa như xách gà ném lên ghế ra lệnh: "Ăn cơm."
Anh trai đã lên tiếng rồi, Ứng Anh Tư dù không phục cũng phải ngoan ngoãn ngồi xuống, cô rầu rĩ cầm lấy đôi đũa chọc cơm tẻ trong chén, khóe mắt nhìn chằm chằm Bạch Tri Cảnh.
Bạch Tri Cảnh đang tán dóc với ông nội, nói cái gì mà sau này muốn nuôi một con gấu đen, cho ông cưỡi, đi tuần tra trên phố, cực kỳ oai phong!
Ông nội bị cậu chọc cười cong cả mắt, Ứng Anh Tư không hiểu sao, sự oán giận đè nén dưới đáy lòng bỗng chốc dâng lên, cô dằn mạnh đôi đũa lên trên bàn, xụ mặt nói, "Cậu cứ bịa đi! Gấu đen ăn thịt người, mấy ngày trước người ta còn đưa tin đấy!"
Bầu không khí vốn đang vui vẻ đột nhiên lạnh xuống.
Bạch Tri Cảnh phản ứng nhanh, cong cánh tay nói: "Có gì mà phải sợ, ông nhìn coi cơ bắp của con này, đừng nói là gấu đen, ngay cả hổ cũng phải bại dưới tay con, con bảo vệ ông!"
Ứng Hứa mỉm cười, cánh tay nhóc con nhỏ xíu, một tay của anh cũng nắm hết, lấy đâu ra cơ bắp, cũng thật dám nổ.
Ông nội rất nể tình nhìn mấy lần, ra vẻ ngạc nhiên nói: "Đúng là cơ bắp, Cảnh Nhi của chúng ta thật mạnh mẽ!"
"Đương nhiên rồi," Bạch Tri Cảnh đắc ý lắc đầu, "Con là người đàn ông men lỳ nhất trong khối, rất nhiều omega thích nhìn lén con, ông không biết đâu, omega bây giờ bạo dạn lắm!"
Ông nội cười nhăn hết cả mặt, miếng cơm trong miệng Ứng Anh Tư trở nên khô sượng, không chút mùi vị.
Ứng Hứa nhận ra sự kỳ lạ của em gái, anh thầm thở dài một hơi, gắp một cái đùi gà bỏ vào chén Ứng Anh Tư.
"Ăn nhiều thịt chút, tập múa tiêu hao năng lượng, em đừng chỉ lo giảm béo, phải cân bằng dinh dưỡng."
Chóp mũi Ứng Anh Tư chua xót: "Vâng..."
Bạch Tri Cảnh không tim không phổi, căn bản không nhận ra có gì không thích hợp, cậu ồn ào nói: "Cho em một cái, em cũng tiêu hao năng lượng nhiều!"
"Em chỉ có mồm mép là tiêu hao thôi," Ứng Hứa cầm đũa gõ một cái trên mu bàn tay cậu, kéo đĩa đùi gà lại trước mặt Bạch Tri Cảnh, "Tự gắp đi."
Bạch Tri Cảnh gắp một cái đùi gà vào trong chén của mình, Ứng Hứa làm tổng cộng năm cái đùi gà, răng của ông nội không tốt, không thích ăn đồ chiên dầu, năm cái đùi chia cho ba người.
"Vậy em vinh hạnh ăn một cái," Bạch Tri Cảnh cười khúc khích, "Hai ngày trước em ăn rất nhiều gà rán, đến bây giờ còn ngán, nếu không phải là anh nấu em cũng không ăn đâu!"
Nói xong thì lập tức đẩy đĩa gà ra xa, vừa khéo đẩy đến trước mặt Ứng Anh Tư.
Ứng Hứa nhìn Bạch Tri Cảnh đang vui đầu ăn đùi gà, tướng ăn không được đẹp đẽ gì, dầu mỡ dính đầy quanh miệng.
Thật kỳ lạ, một nhóc con tùy ý vậy mà cũng có những lúc tinh tế đến không ngờ.
Anh cong môi cười, nói với Bạch Tri Cảnh: "Ăn nhanh lên, tối nay còn đi xem phim đấy."
Hết chương 24.