Quyển 1: Học viện Hòe Tuất
Chương 1: Người hữu duyên
Học viện Hòe Tuất là một trường quý tộc nổi tiếng ở thành phố Tuy Nguyên, được chia thành trung học phổ thông và đại học.
Hầu hết con cái của các gia đình giàu có ở Tuy Nguyên đều đang theo học ở học viện Hòe Tuất, bắt đầu từ trung học phổ thông rồi lên đại học, có một một thời gian dài, các gia đình giàu có sợ cậu ấm cô chiêu nhà mình ở trường sẽ chịu khổ nên đã đầu tư rất nhiều tiền vào nhà trường, mỹ kỳ danh viết [1] là cải thiện môi trường giảng dạy.
Nhà trường có con em nhà giàu bỏ tiền ra đóng góp cũng nghĩ đến việc suy xét thành tích.
Vì vậy liền đưa ra một quy định, điểm cao hơn điểm xét tuyển của địa phương 30 điểm thì được giảm 20% học phí; cao hơn 50 điểm so với điểm xét tuyển của địa phương thì được giảm 50% học phí; nếu điểm cao hơn 100 điểm so với điểm tuyển sinh của địa phương thì được miễn các chi phí của trường.
Dựa vào biện pháp này, trường đã dần thu hút được nhiều học sinh xuất sắc.
Trong nháy mắt, sau hơn mười năm, học viện Hòe Tuất đã trở thành một trường đại học nổi tiếng tại thành phố Tuy Nguyên với thành tích tốt và môi trường học tập tốt.
Những gia đình có điều kiện sẵn sàng cho con cái của họ vào đây, gia đình bình thường cũng mong con mình đạt điểm cao trong bài kiểm tra để vào trường quý tộc tốt nhất học.
[1] Mỹ kỳ danh viết: xuất xứ từ tác phẩm "Đằng Dã tiên sinh" của Lỗ Tấn nghĩa là tìm một danh nghĩa tốt đẹp cho một hành động nào đó, để che dấu mục đích thật sự.
....!
Năm giờ chiều, từ trường trung học phổ thông Hòe Tuất truyền đến từng tiếng đọc diễn cảm rất lớn.
Tại cổng chính, một chàng trai cao ráo trong bộ trang phục bình thường, đang đứng quan sát mọi thứ trong trường.
Hồi lâu thì cảm khái: "Không hổ là người hữu duyên của mình, nơi học tập cũng thú vị thế"
Chú bảo vệ bỏ tay cầm tờ báo xuống, thò đầu ra hỏi: "Cậu nhóc, cháu làm gì đấy?"
"Chào chú, cháu là sinh viên chuyển trường, chuyển đến học viện Hòe Tuất, hôm nay mới đến ạ!" Anh vui vẻ trả lời.
"Ra là thế!" Chú gật đầu đã hiểu: "Vậy cháu dùng cái điện thoại trên bài ở cổng gọi cho giáo viên chủ nhiệm của cháu đi, bảo ông ấy xuống đón cháu"
"Dạ thưa chú" Anh đáp lại, bấm điện thoại.
Mấy phút sau, một người đàn ông trung niên trong bộ vest và đôi giày da bước ra, niềm nở chào: "Tiểu Tiêu à! Cuối cùng cũng tới"
Chú bảo vệ thầm cảm thán, cừ thật, là thiếu gia nhà nào đây, lại để chủ nhiệm Lý đích thân tới đón.
Tiêu Chiến gật đầu với chủ nhiệm Lý: "Chú Lý, làm phiền chú rồi"
Chủ nhiệm Lý vội nói không phiền không phiền, dẫn Tiêu Chiến đến lớp của anh.
Dọc đường đi, nói là chim hót hoa nở cũng không ngoa, cách vài phút là có thể thấy hòn non bộ nhân tạo trên bãi cỏ, còn có vô số những khu vườn nhỏ bên trong bày bàn ghế bằng gỗ thuận tiện cho học sinh nghỉ ngơi.
Học viện rất lớn, đi qua khuôn viên là trường trung học bên ngoài, bên trong là khuôn viên trường đại học.
Đi thêm vài phút, vừa bước vào một tòa nhà giảng dạy màu trắng, Tiêu Chiến không kiềm được cảm xúc, người mới tới trường sợ điều đầu tiên là phải biết đường đi! Nếu không thì sẽ đi lạc trong cái trường khổng lồ này.
Lên lầu hai, chủ nhiệm Lý bảo đã đến nơi.
Cảm ơn chủ nhiệm Lý lần nữa, Tiêu Chiến nhìn thoáng qua biển tên lớp: A34444
Trong lớp đang học chủ nghĩa Mác Lênin, cả lớp ai cũng buồn ngủ.
Lúc Tiêu Chiến đẩy cửa bước vào, cả lớp im phăng phắt, chỉ lát sau, lại nháo nhào xôn xao, ồn ào, líu ríu không ngừng.
"Ai đây?"
"Người mới thôi!"
"Đẹp quá, đẹp trai quá trời!"
"Shit, sao lại là con trai chớ, mỹ nữ đâu?"
"Mới thì mới, lại còn đẹp trai vậy..."
.......!
Xôn xao một lúc, thầy giáo mới ổn định lại lớp.
"Bạn học mới nhỉ, để bạn ấy tự giới thiệu bản thân.
Thầy họ Chu, em gọi thầy Chu là được" Thầy Chu kêu Tiêu Chiến đi lên bục giảng.
Tiêu Chiến đi lên bục giảng, mỉm cười: "Chào mọi người, tôi tên Tiêu Chiến, sau này mong được chiếu cố nhiều hơn!" Nói xong anh cúi đầu.
Bên dưới bục giảng, tiếng hít thở liên tục, thậm chí còn có một bạn gái ôm ngực.
Tiêu Chiến à, đã không còn thấy lạ nữa.
Thầy Chu thấy Tiêu Chiến không định nói tiếp, muốn sắp chỗ ngồi cho anh.
Nhưng Tiêu Chiến giơ tay lên, chỉ vào vị trí sau cùng trong lớp và nói nhỏ: "Thầy Chu, em ngồi chỗ đó nhé"
Thầy Chu nhìn về phía Tiêu Chiến chỉ nhíu mày.
Trước khi thầy Chu lên tiếng, Tiêu Chiến lại nói tiếp: "Không sao đâu thầy Chu, em ngồi chỗ đó"
Thầy Chu khó hiểu nhìn Tiêu Chiến, nhưng nghĩ đến người ta là học sinh chủ nhiệm Lý đưa tới lại không dám phản bác, sợ làm cho người ta không vui thì xui lắm, chờ tên nhóc này biết cảm giác khó chịu khi ngồi đó đến lúc đó chắc chắn sẽ tìm đến ông đổi chỗ, không chừng còn cảm ơn mình vì đã đổi chỗ cho cậu ta! Nghĩ vậy, thầy Chu không nói nữa.
Tiêu Chiến đi thẳng xuống vị trí đó, khi đi ngang qua các bạn khác trong lớp cũng có người mời Tiêu Chiến ngồi chung nhưng đều bị anh từ chối.
Đến vị trí cuối lớp, đã có một bạn nam mũ trùm kín đầu đang ngủ say như chết, Tiêu Chiến cũng không quấy rầy cậu, anh nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh cậu và trở thành bạn cùng bàn của bạn nam đang ngủ.
Mặc dù Tiêu Chiến dọn dẹp balo rất nhẹ nhưng dường như vẫn đánh thức người bên cạnh, bạn nam đó động hai cái, bực dọc lấy mũ xuống ngẩng đầu.
Nghiêng đầu, và cũng vừa đúng lúc Tiêu Chiến nghiêng đầu qua nhìn cậu, mặt đối mặt.
Tiêu Chiến cười vô tội, vô cùng áy náy nói: "Xin lỗi, làm phiền cậu nghỉ ngơi! Không thì cậu ngủ tiếp đi, tôi dọn dẹp cũng không nhiều lắm!"
Bạn nam sửng sốt một lúc, phục hồi lại tinh thần, cũng không nói gì, lại kéo mũ lại nằm xuống bàn ngủ.
Tiêu Chiến nhìn cậu cười, mở sách ra, nghiêm túc nghe bài giảng chủ nghĩa Mác khô khan, chốc lát cũng không kiên trì nổi, nằm xuống sách, híp mắt.
....!
Chờ lúc Tiêu Chiến thức dậy, bầu trời bên ngoài đã đỏ rực ánh chiều tà.
Trong lớp cũng không còn mấy người, chỉ còn lại hai ba người chăm học đang múa bút thành văn.
Anh mở điện thoại xem, đã bảy giờ mười lăm rồi.
Mình ngủ một giấc tận hai tiếng!
Nhưng cũng có thể, lúc anh đến là tiết học cuối cùng của buổi chiều, ngồi xe lửa đến thành phố Tuy Nguyên ngủ cũng không được ngon giấc, nằm trên bàn ngủ hai tiếng cũng là chuyện bình thường.
Anh sờ bụng, có hơi đói.
Sau khi ăn uống no nê dưới căn tin, anh đến siêu thị mua một chai nước, sau khi uống một ngụm, lười biếng đứng trước cửa siêu thị không muốn đi đâu.
Cả người lười biếng, đầu óc vẫn quay cuồng.
Sao bây giờ, chuyện quan trọng nhất chính là tìm được "người hữu duyên" của anh và chữa khỏi "bệnh" cho anh.
Cách đó không xa bỗng vang lên tiếng hò hét, một nhóm nữ sinh mặc váy ngắn, áo hở eo ngắn tay trang điểm tinh tế xô đẩy đùa giỡn tiến đến bên Tiêu Chiến, nhìn thấy anh, đồng loạt im lặng, có chút ngại ngùng bước chậm đi qua.
Tiêu Chiến tò mò, hỏi bọn họ: "Chào bạn, các bạn đi đâu vậy?"
Nhóm con gái bị gọi lại đỏ mặt, một trong số đó có mái tóc dài dáng người xinh đẹp đứng ra, nói với Tiêu Chiến: "Đêm nay là trận chung kết của giải bóng rổ, trận đấu cuối cùng giữa học viện chúng ta và đại học Sùng Minh của thành phố Liên Hoa.
Tụi mình là đội cổ động của học viện"
"Ồ!" Tiêu Chiến gật đầu, anh không có hứng thú với bóng rổ cho lắm, vẫn muốn biết "người hữu duyên" của mình ở đâu hơn.
Cô gái đó thấy Tiêu Chiến dường như có vẻ không hứng thú, cười nói: "Mình tên Bắc Nguyệt, rất vui được gặp cậu, cậu tên gì?"
Để không bất lịch sự, Tiêu Chiến trả lời: "Tôi tên Tiêu Chiến"
Bắc Nguyệt cười gật đầu, nháy mắt tinh nghịch với anh: "Bạn học Tiêu Chiến, cùng xem đấu bóng rổ thôi, chắc cậu là sinh viên mới, nếu không Bắc Nguyệt không thể nào không biết một anh chàng đẹp trai như cậu được!"
Tiêu Chiến cười lắc đầu, muốn nói bản thân có chuyện quan trọng để từ chối.
Thế nhưng Bắc Nguyệt lại nói tiếp: "Cậu tới vừa đúng lúc, vừa kịp trận đấu bóng rổ mỗi năm một lần, lại là trận chung kết, nhưng là dịp trọng đại của trường, đúng! Vương Nhất Bác chắc chắn sẽ ra sân tham gia trận đấu!"
Nghe thấy cái tên này, Tiêu Chiến sửng sốt, có một loại cảm giác dâng lên trong lòng, cái tên này chắc chắn có liên quan gì đó với "người hữu duyên"!
Cảm giác đó vụt qua, Tiêu Chiến lấy lại tinh thần, như thể bị cô thuyết phục nói: "Được thôi, hoành tráng thế này, vậy tôi sẽ đi xem thử"
Bắc Nguyệt nghe vậy rất vui vẻ gọi nhóm bạn của mình đi vào sân bóng rổ, bọn họ nhìn thấy Tiêu Chiến đi cùng mặt càng đỏ hơn.
Trên đường đi, Tiêu Chiến trở thành thính giả của Bắc Nguyệt, nghe cô ấy khen ngợi Vương Nhất Bác, ba hoa chích chòe, cái gì mà môn thể thao nào cũng đứng đầu, thành tích cũng không tệ, có gu thời trang, gia đình giàu có, sở thích phong phú, biết trượt ván còn biết lái motor! Nhìn ánh sáng của sự ngưỡng mộ trong mắt Bắc Nguyệt, Tiêu Chiến nghĩ, chỉ là một cô gái theo đuổi Vương Nhất Bác "người tình trong mắt hóa Tây Thi" mà thôi.
Đến sân bóng rổ, trong sân đấu đèn sáng rực, đã có nhộn nhịp rất nhiều người, Tiêu Chiến may mắn không cần phải chen chúc, theo đội cổ động của các cô ấy vào cửa sau.
Sau khi bước vào, Bắc Nguyệt dẫn Tiêu Chiến đến hàng đầu, chỗ ngồi trung tâm ngay trong sân bóng rổ, là một vị trí tốt để xem bóng.
Sau khi dàn xếp ổn thỏa cho Tiêu Chiến, Bắc Nguyệt cười ha ha về phía sau hậu đài chuẩn bị cho buổi biểu diễn cổ động, xung quanh không ít người nhìn Tiêu Chiến với ánh mắt hâm mộ.
Tiêu Chiến không để ý, lấy điện thoại ra xem, bảy giờ bốn lăm rồi.
Trận đấu sắp bắt đầu.
Lúc này, vai Tiêu Chiến trĩu xuống, một khuôn mặt to chợt kề sát bên, kêu một tiếng: "Này!"
Tiêu Chiến mặt không thay đổi.
Mặt To không hù người ta sợ, nhàm chán thu tay lại, nhìn chằm chằm anh hỏi: "Cậu là ai vậy? Để Nguyệt Nguyệt dẫn cậu tới đây"
Tiêu Chiến nghi hoặc: "Duyệt Duyệt là ai?" [2]
[2] Nguyệt Nguyệt 月月(yuè yuè) & Duyệt Duyệt 悦悦 (yuè yuè)
Mặt To mất kiên nhẫn: "Bắc Nguyệt!"
Tiêu Chiến đã hiểu, đáp lại: "Vừa gặp trên đường, giới thiệu cho tôi về trận bóng rổ của trường, tôi nói đến xem thử"
"Vậy cậu lo mà xem cho kỹ, đừng có ý định gì với Nguyệt Nguyệt, cô ấy là nhiệt tình!" Mặt To trừng mắt với Tiêu Chiến.
Xem ra là người theo đuổi Bắc Nguyệt, anh không có lòng dạ tranh cãi với Mặt To, ừ ừ ờ ờ đông ý.
Mặt To tưởng Tiêu Chiến sợ hãi nghe lời, hài lòng gật đầu, nhìn Bắc Nguyệt nhảy nóng bỏng trên sân khấu.
Ngay khi Mặt To nói những lời khó nghe với Tiêu Chiến, nhóm Bắc Nguyệt đã bắt đầu nhảy ở trung tâm sân đấu.
Gần ba phút, nhóm Bắc Nguyệt đã nhảy xong.
Mặt To nhiệt tình vỗ tay tán thưởng, mặt đỏ bừng.
Kế tiếp, Tiêu Chiến nhìn thấy Vương Nhất Bác mà Bắc Nguyệt tâm tâm niệm niệm.
Đây......đây chẳng phải là tên ngồi cùng bàn kia à?! Hèn chi lúc đó cảm thấy mình muốn ngồi chỗ đó.
Vương Nhất Bác chơi rất nhanh gọn, còn ném được mấy cú ba điểm, động tác đẹp mắt, khiến nữ sinh ở đó hét lên.
Cậu không có biểu cảm gì trong suốt thời gian trên sân, nhưng bản thân mày kiếm mắt to, da trắng, lại chơi bóng giỏi, có nhiều cô gái say mê như vậy cũng không lạ.
Có vẻ miêu tả mà Bắc Nguyệt nói với anh cũng không quá lời.
Cú ném cuối cùng do Vương Nhất Bác định càn khôn, học viện Hòe Tuất giành chiến thắng với tỉ số 53:50.
Tiêu Chiến thấy Vương Nhất Bác mặt lạnh tanh suốt cả quá trình cũng hớn hở ôm lấy đồng đội mà nở nụ cười.
Phải nói là tên nhóc này khi mặt than thì trông rất là "Cool ngầu chảnh", nhưng khi cười rộ lên, lại là một chàng trai tỏa nắng, rất ngọt ngào.
Lúc này, Bắc Nguyệt cầm chai nước suối đến trước mặt Vương Nhất Bác, đỏ mặt đưa cho cậu.
Nụ cười của Vương Nhất Bác biến mất, nói: "Cảm ơn, không cần"
Bởi vì chỗ ngồi của Tiêu Chiến vừa hay cách chỗ Vương Nhất Bác và đội không xa, bọn họ nói gì đều có thể nghe được.
Bắc Nguyệt liền vội nói: "Cậu, cậu mới vận động mạnh, cần bổ sung nước và muối, đây là nước muối mà mình cẩn thận làm!"
Đồng đội bên cạnh thấy Bắc Nguyệt là một cô gái xinh đẹp, ở bên cạnh liên tục đùa giỡn, kêu Vương Nhất Bác đồng ý.
Vương Nhất Bác nhíu mày, nhìn xung quanh lập tức thấy Tiêu Chiến đang hóng chuyện.
Tiêu Chiến sửng sốt, ngại quay đầu sang chỗ khác, thôi xong, bị phát hiện hóng hớt!
Bỗng nhiên có một nguồn lực trên cổ tay, chai nước mà anh cầm trên tay đã bị lấy mất.
Tiêu Chiến kinh ngạc quay đầu lại, đúng lúc thấy Vương Nhất Bác ngửa đầu uống ngụm nước cuối cùng trong chai, lại nhàn nhạt nhét cái chai rỗng vào tay anh.
Toàn bộ quá trình Tiêu Chiến chỉ há hốc mồm.
Đồng đội và Bắc Nguyệt đều chết lặng trước hành động cợt nhã này của cậu, Vương Nhất Bác vẫn phong khinh vân đạm mở miệng: "Tôi uống nước xong rồi, đã hết khát, cảm ơn cậu"
Mặt Bắc Nguyệt càng đỏ hơn, mắt trừng thật to, ngực phập phồng.
Tiêu Chiến thấy cô bị chọc tức cực mạnh.
Cuối cùng Bắc Nguyệt dậm chân một cái, chạy đi mất hút.
....!
Kết thúc trò hề, Vương Nhất Bác nói là để báo đáp "Nhất thủy chi ân"[3] của Tiêu Chiến, chủ động giúp chuyển hành lý của anh ấy về kí túc xá.
[3] Câu gốc là "Tích thủy chi ân" (Sống phải biết ân nghĩa của người khác) nhưng mà Bobo uống có 1 ngụm nước à nên là "Nhất thủy chi ân" =))))
Cả hai đang xách hành lý trên đường về ký túc xá, Tiêu Chiến cố tình hỏi cậu: "Tôi tên Tiêu Chiến, sinh ngày 5 tháng 10 năm 96, tôi biết cậu tên Vương Nhất Bác, cậu sinh ngày mấy?"
Vương Nhất Bác không ngờ Tiêu Chiến lớn hơn cậu hai tuổi, nhìn anh nói: "Ngày 5 tháng 8 năm 98.
Anh lớn hơn tôi hai tuổi sao chỉ mới năm hai?"
Tiêu Chiến vui vẻ, đúng là được mà hoàn toàn chẳng phí công, đơn giản vậy là anh đã tìm được "Người hữu duyên" rồi!
"Sao chỉ mới năm hai hả? Tại vì khi còn nhỏ tôi bị bệnh nghỉ học hai năm!" Để đảm bảo Tiêu Chiến hỏi thêm: "Vậy cậu trả lời tôi một vấn đề nữa nhé, cậu biết cậu sinh lúc mấy giờ và sinh ở đâu không?"
Cái này là hai vấn đề mà, Vương Nhất Bác chửi thầm, nhưng vẫn thành thật trả lời: "Bảy giờ sáng, tại bệnh viện địa phương"
Quả nhiên! Ngày sinh tháng đẻ kết hợp địa điểm, Tiêu Chiến có thể chắc chắn, đây chính là "Người hữu duyên" của anh!
Tìm được "Người hữu duyên" là chuyện cực tốt, khiến bước chân xách hành lý của Tiêu Chiến trở nên nhẹ nhàng.
....!
Đến khu kí túc xá, lên tầng 4, Tiêu Chiến đi thẳng tới phòng cuối cùng.
Vương Nhất Bác nói khẽ: "Vừa khéo, anh là bạn cùng phòng đầu tiên của tôi"
Đây chẳng phải rất tình cờ sao! Còn là bạn cùng phòng! Quả thật trong lòng Tiêu Chiến đang trẩy hội.
"Người hữu duyên" đúng là "Người hữu duyên" phòng cuối cùng của ký túc xá cũng dám ở, nhưng căn phòng cuối cùng này, ngoại trừ anh, cũng chỉ có "Người hữu duyên" bình yên vô sự ở trong này thôi!
Tiêu Chiến hơi nheo mắt, lắc đầu, nếu như đổi thành người khác, ở trong căn bị nhiễm âm khí này một thời gian, sẽ mắc bệnh nặng!
....!
Dọn giường và thu xếp đồ đạc mất hơn mười phút, đã 11 giờ đêm.
Tiêu Chiến cầm điện thoại ngồi trên giường, Vương Nhất Bác vẫn còn phá gì đó trên giường cậu ấy.
Nhìn kỹ, là một đống Lego.
Tên nhóc đó còn có thú vui này?
Anh suy nghĩ, tay lấy ra một đoạn dây màu đỏ trong balo, thử gọi cậu: "Vương Nhất Bác! Nhờ cậu chuyện này được không!" Từ một hôm ở chung, Tiêu Chiến cảm thấy tính tình "Người hữu duyên" này cũng không tệ, hẳn cũng lấy chuyện giúp người làm niềm vui.
Vương Nhất Bác ngẩng đầu nhìn anh.
"Cái đó, em trai, anh có một sợi dây màu đỏ, cậu đeo nó vào cổ tay có được không, chỉ đeo chín chín tám mốt ngày thôi, thời gian đến, sợi dây này cậu muốn làm gì thì làm!" Tiêu Chiến nói.
Vương Nhất Bác nghi ngờ hỏi: "Tại sao phải đeo sợi dây này, giúp thì cũng phải cho tôi biết tại sao chứ?"
"Tất nhiên cho cậu biết tại sao" Tiêu Chiến ho nhẹ hai tiếng: "Chẳng phải hồi nhỏ anh đã nghỉ học hai năm sao? Cũng bởi vì...bởi vì một cơn bệnh nặng! Bây giờ vẫn chưa khỏe hẳn, có một cách, chính là năm nay tìm "Người hữu duyên" của anh", cho cậu ta đeo sợi dây đỏ này, đeo chín chín tám mốt ngày, thế là anh khỏi bệnh!"
Vương Nhất Bác nhìn anh với ánh mắt nhìn một kẻ ngốc.
Tiêu Chiến cười nói: "Anh nói cho cậu biết, chỉ sợ cậu không tin, nhưng sự thật là như thế"
Vương Nhất Bác nhìn chằm chằm anh một lúc, vẫn lấy sợi dây đeo lên cổ tay mình: "Nếu anh có bệnh nặng gì, tôi có thể giúp anh tìm bác sĩ tốt nhất trong thành phố khám cho anh, đừng cùng đường mà đi 'Đường ngang ngõ tắt' "
Dạ dạ dạ, chỉ cần cậu đeo sợi dây, bây giờ cậu nói gì cũng được! Tiêu Chiến liên tục gật đầu phụ họa.
Chờ Vương Nhất Bác đeo xong, Tiêu Chiến thần bí giơ tay lên, trên cổ tay phải anh cũng có một sợi dây đỏ y hệt!
"Nhìn đi, anh cũng đeo chín chín tám mốt ngày"Tiêu Chiến nói: "Cho nên, cậu tuyệt đối không được tháo nó ra, nếu như cậu tháo ra, thì tất cả thời gian đã đeo sẽ không tính nữa! Còn phải tính lại từ đầu!"
Vương Nhất Bác nhìn vào sợi dây đỏ nhỏ của anh ngẩn ra, tự nhủ rằng 'ấu trĩ!' Mặt thì gật đầu đồng ý.
Thấy "Người hữu duyên" thẳng thắn như vậy, tiểu nhân trong lòng Tiêu Chiến đã vui vẻ đến mức muốn nhảy "Cực lạc tinh thổ" luôn.
Chuyến hành trình này quá suôn sẻ, không chân thực gì cả!
~To be continute~
23: 21 p.m
28/8/2020.