Lúc ba chúng tôi lên xe…
- A, vẫn còn chố trống kìa! – Mắt tôi sáng ngời nhìn hai hàng ghế chưa có ai ngồi trước mặt. Và tất nhiên, rất nhanh chóng tôi ngồi vào một ghế.
- …
- Này, xe chạy rồi đấy, hai người có định ngồi không đây?
Hấy, biết nói thế nào bây giờ, hai mái tóc nâu đang nhìn nhau đầy “sát khí” . À, chính xác là Rei thôi, hic. Cô ấy có vẻ như vẫn giận chuyện Ryan cười mình, hoặc là… vì một lý do gì đó khác giữa hai người này mà tôi không biết chăng? Kệ đi, tóm lại là…
- Ê, đấy là chỗ của tôi chứ?
- Em yêu là của tôi, bên dưới còn chỗ đấy, anh xuống đó mà ngồi!
Tôi: ” …”
Ryan: “…”
Rei à, có cần phải như thế không? May cho bạn đây là Ryan hiền lành tốt bụng đấy, chứ mà là tay Billy siêu siêu chọc phá kia thì… @@
Trở về hiện tại…
Phường Kim Trung…
Zaaaaa, còn khoảng 10 phút nữa là đến bến xe số 5 rồi. Theo lịch trình thì chúng tôi sẽ xuống xe tại đó và đi bộ một đoạn là đến nhà tôi rồi hé hé. Bên cạnh tôi, Rei nhắm mắt, chẳng rõ là ngủ hay đang “dưỡng thần” =_= . Đã mấy lần tôi định quay xuống gọi Ryan nhưng mà nhìn anh ngủ ngon quá thành ra lại không nỡ… Ánh nắng buổi sớm chiếu nhẹ qua khung cửa kính trong suốt, hắt lên Ryan lại càng làm cho những đường nét trên gương mặt anh đẹp lên rõ rệt… Mắt anh vẫn nhắm nghiền, rèm mi thi thoảng còn hơi động đậy nhưng dường như chủ nhân của nó không định tỉnh dậy, cứ thế Ryan dựa đầu vào cửa sổ mà thiếp đi. Màu nắng và màu tóc anh hòa quyện lại với nhau, cùng ánh lên sắc óng ánh của ban mai…Có lẽ không cần tôi phải mô tả thêm điều gì ở đây, bởi các bạn có thể hoàn toàn tự hình dung ra cảnh mỹ nam ngồi ngủ trên xe buýt sẽ như thế nào. Có lẽ tới 90% các bạn nữ mơ mộng sẽ ngắm nhìn không chớp mắt, và đôi mắt tội nghiệp chỉ “tạm” được nghỉ ngơi khi mà anh ta tỉnh dậy mà thôi @@. Tin hay không thì tùy, nhưng trong trường hợp của tôi đây thì điều đó là hoàn toàn đúng. Xe chúng tôi khá là rộng, lúc này các ghế đều đã kín người. Ngoại trừ gần một nửa là các bác trung niên, nhân viên văn phòng đi làm, các bé nhỏ và nam sinh ra thì (hầu như) toàn bộ các cô gái trẻ (chắc là chưa có người yêu, hoặc người yêu ko có trên đây, hoặc … n giả thiết khác) nếu ngồi trên thì sẽ có dấu hiệu “sái cổ ” vì quay xuống, ngồi dưới thì chiếc cổ đáng thương sắp dài thêm đọ nửa phân! Vì sao ư? Hãy hỏi hai cái con người đang ngủ kia kìa! Một mỹ nam đã “chết”
mà nay trên xe lại có tận “hai” mỹ nam thì bảo sao trái tim yếu mềm của các cô gái chịu nổi chứ… Hại người, đúng là “lấy sắc hại người” mà T.T . Ryan là hotboy thì gây sự chú ý của người ta không có gì bàn cãi, nhưng mà… nhưng mà cái người bên cạnh tôi thì… đáng không đây??? Quả thật nhìn Rei lúc này chẳng khác gì “hoàng tử ngủ trong rừng” cả, ai mà biết được trong hàng chục đôi mắt trái tim không ngừng hướng về Rei có ai không liên tưởng thế không, chưa kể còn tưởng tượng luôn thể mình là nàng công chúa đến giải cứu hoàng tử bằng một nụ hôn?!
- Haizzz
- Hết nhìn chằn chằm rồi lại thở dài là sao?
- Hả! Cậu không ngủ nữa à?
- Có ngủ bao giờ đâu “không ngủ nữa”.
- Thế…
Rei quay sang ghé sát tai tôi:
- Cho mọi người “thưởng thức” mỹ nam tí chứ!
- Biến thái…
- Chỉ có em yêu mới được nói thế thôi đấy.
- Biến thái!!! >”<
- Hầy, là người ta cứ nhìn Rei chứ Rei nào muốn vậy đâu.
Nói rồi Rei nhún vai điệu nghệ như thể bản thân vô tội vậy @@ Thôi bó tay rồi…
“Xịch!” Chiếc xe dừng lại trước biển đõ số 5. Tôi vội vã gọi Ryan và kéo Rei xuống xe. Đến rồi, cuối cùng cũng đã đến rồi ! Yahooooooo !!!
- Hình như em rất vui?- Ryan đi cạnh tôi, tay lỉnh kỉnh cả túi đồ lớn nhỏ của tôi nữa kìa.
- A, về nhà thì tất nhiên là vui rồi. À quên nữa…
- Lát về nhà Judy hãy gọi cô ấy là Linh Đan hoặc Tiểu Đan, còn cô ấy sẽ gọi anh là… là gì Judy?
Xùy xùy đã không biết mà còn đòi nói hộ người ta …
- Em sẽ gọi anh là anh Quân nhé?
- Ừ, nhưng mà…
- Nhà Judy không quen gọi nửa Tây nửa Ta như thế, mọi người ở đó không thích.- Rei chen vào tập 2.
- À – Ryan mỉm cười dịu dàng – Anh thì xưng hô thế nào cũng được thôi, miễn là mọi người đều được thoải mái.
- Đợi Rei đi mua cái này một chút!
- Ừ…
Tôi còn chưa kịp nói đợi hay không cô ấy đã chạy biến đi rồi, tốc độ … ngang với tên lửa ?! Trên đường chỉ còn lại tôi với Ryan, và một vài bác gái đi chợ sớm thôi. Thực ra ở khu này mọi người, nhất là vào ngày nghỉ như hôm nay dậy rất muộn. Nói thật là tôi 18 tuổi rồi mà chưa thấy nơi nào người ta ngủ nhiều như thế đấy +_+
- Anh Quân này!
- …
- hì hì, gọi dần cho quen ý mà. Sao em cứ thấy hình như Rei không mấy thiện cảm với anh.
- Anh biết.
- Nhưng mà tại sao?
- Vì anh là bạn của một người mà cô ấy hiện đang rất ghét, khó trách bị đánh đồng cùng hội cùng thuyền với người ta.
- Ghét? Anh nói là Billy á?
- Ừ..
- Em tưởng họ giảng hòa rồi chứ.
- Nhưng mà Billy cậu ta không chỉ muốn giảng hòa với Rei thôi đâu.
- Nghĩa là…trên mức tình bạn
- Đúng rồi đấy – Ryan đưa tay lên xoa đầu tôi – Bé ngốc hôm nay rất thông minh.
- Hả?
- Này! Hai người đang nói xấu gì tôi đấy hả? – Rei từ đâu chạy lại, hai tay xách một đống …đồ ăn vặt: snack, khoai tây chiên, cá viên chiên giòn,…
- Cậu… đi mua mấy thứ này?…Để làm gì?
- Quà!
- Quà?
- Ừ, mình chẳng biết mua cái gì nên… chọn đại vậy!
Hơ hơ, đã kêu là quà mà lại “chọn đại” ?!
- Chết rồi, anh không có gì làm quà rồi! – Ryan có vẻ hơi “hoảng hốt”.
- Không sao đâu, mọi người dừng bày vẽ linh tinh.
Trong khi tôi cố “an ủi” Ryan thì Rei lại nhìn anh bằng vẻ đắc ý “không diễn tả nổi”
- Sao nào, đến ở nhà người ta mà lại nói không có quà, anh lịch sự thế à?
- Rei!
- Không sao – Ryan quay sang tôi – Anh đùa thôi mà, thực ra anh cũng đã chuẩn bị hết rồi. Hi vọng mọi người sẽ thích!
- Cho em xem!
- Đợi lát về đi.
Hic, thì đợi vậy. Chà chà tò mò quá, không biết quà kia là gì nhỉ? chắc không phải đồ ăn như Rei đâu… Tuy rằng nói không cần bày vẽ nhưng mà… có quà vẫn hơn chứ ha ha!!! Hầy, xem nào… Đi thẳng, rẽ trái, đi thẳng, rẽ phải @@ Kia rồi! Ngôi nhà màu xanh lá thân yêu của mình! Lúc này nắng đã lên cao… Dàn hoa giấy hai màu hồng- trắng đan xen quen thuộc nhanh chóng hiện lên trước mắt tôi… Nổi bật, kiêu sa, mà ấm áp…Đã mười ba năm rồi tôi sống ở đây, với dàn hoa ấy, với từng con phố dài lê thê cùng những ngã rẽ không ít lần đi lạc, với những người hàng xóm vui tính hay chọc cười tôi lớn rồi mà tính khí như trẻ con,… hầy, Linh Đan à, mày mới xa nhà có hơn 5 tháng thôi mà cứ như đã đi đến cả nửa thế kỉ vậy! Đa sầu đa cảm, không hiểu từ lúc nào tôi bắt đầu như vậy, hay buồn vu vơ, nhạy cảm hơn với cuộc sống… Buồn cười, phải chi vì mình đã “lớn”, đã trưởng thành hơn, chín chắn hơn chăng?
Trên sân nhà em có một giàn hoa
quanh năm suốt thánh hoa nở âm thầm
dù nắng hay mưa giàn hoa vẫn rộ khoe sắc dịu hiền tươi thắm sân nhà em…
Giàn hoa giấy màu tím mộng mơ
màu trắng học trò hay màu hồng thương mến.
Hoa nở không chờ ai hoa dịu dàng trên tay…
Tuổi thơ ấy ngồi dưới giàn hoa trang sách học trò ép vào nhành hoa giấy
cánh mộng phai màu hoa với kỷ niệm thơ ngây…
Trên sân nhà em có một giàn hoa
quanh năm suốt thánh hoa nở âm thầm
dù nắng hay mưa giàn hoa vẩn rộ khoe sắc dịu hiền tươi thắm sân nhà em…
Giàn hoa giấy màu tím mộng mơ màu trắng học trò hay màu hồng thương mến.
Hoa nở không chờ ai hoa dịu dàng trên tay…
Tuổi thơ ấy ngồi dưới giàn hoa trang sách học trò ép vào nhành hoa giấy
cánh mộng phai màu hoa với kỷ niệm thơ ngây…
Part 3: Chiếc vòng gỗ ngày xưa
” Mẹ!!!” , vừa nhìn thấy mẹ ra mở cổng, tôi liền chạy lại ôm chầm lấy người. Hu hu, hơn 5 tháng trời rồi tôi mới lại có cảm giác ấm áp thế này… Người mẹ luôn rất ấm và còn có một mùi hương cỏ may nhẹ nhàng mà tôi rất thích nữa. Ước gì cứ mãi được thế này… Ở trong lòng mẹ, tôi luôn có cảm giác an toàn, được trở che, bảo vệ… Quên đi tất cả mọi buồn lo, mệt mỏi… Yên bình…
- Con bé này, lớn rồi mà cứ như còn bé lắm đấy, cẩn thận bạn nó cười cho!
Ách ách, tôi quên mất là còn hai người nữa cũng đang ở đây, hơn nữa Rei… mẹ cô ấy đã mất… Vội vã buông tay khỏi người mẹ, tôi len lén đưa mắt nhìn Rei.
- Con chào bác!- Ryan mỉm cười, lễ phép hơi cúi đầu.
- Con chào bác ạ!- Rei cũng cười, nhưng nụ cười ấy… chỉ là gượng mà thôi. Chơi với Rei cũng đã được một thời gian rồi, chỉ cần nhìn qua là biết cô ấy thực ra luôn che dấu cảm xúc của mình, đặc biệt là mỗi khi buồn… Có khi nào nhìn cảnh tượng vừa rồi cô ấy lại nghĩ đến mẹ thì sao? Ôi trời, sao tôi lại có thể quên mất điều này được chứ? T_T
- Ừm, hai đứa là bạn của Tiểu Đan à?
- Dạ. Cháu tên Quân, còn đây là Minh.
Mẹ tôi nhìn hai người họ khá kĩ, sau đó lại quay sang tôi:
- Sao con bảo là một nam một nữ mà lại đưa cả hai cậu con trai về ?
- Ơ… mẹ ơi…- Tôi kéo Rei lại – Cô ấy là con gái đó mẹ, bạn thân luôn ý mẹ ạ. hì hì, chắc tại Tiểu Minh ăn mặc thế này nên mẹ nhầm thôi mà.
Mẹ tôi lại nhìn Rei một lần nữa…
- Rất tốt!
- Dạ?- Cả ba chúng tôi đều tròn mắt ngạc nhiên. Mẹ ơi đừng phán những câu lấp lửng thế chứ =.=
- Bác thấy con gái là phải mạnh mẽ thế này mới được! Nào mấy đứa vào nhà đi thôi, đừng đứng ở ngoài mãi thế!
Nói rồi mẹ tôi liền thân mật kéo tay Rei vào nhà. Ái chà, có vẻ mẹ rất thích cô ấy đây… Rei cũng khá vui nên cũng lon ton theo mẹ tôi luôn. À há, thế con gái mẹ, “em yêu” đứng đây thì sao??? Hu hu thế là tôi bị “ra rìa” rồi òa òa òa
- Yên tâm đi, còn có anh mà!- Ryan vỗ vai tôi, an ủi.
- Vầnggggg, em với anh đồng cảnh ngộ rồi…
***
Sau màn “chào hỏi” rất chi là “thắm thiết” kia, mẹ đưa Ryan và Rei đi sắp xếp phòng ở cho hai người họ. Nhà tôi không quá rộng nhưng được cái nhiều phòng, mà phòng cũng khá sạch sẽ gọn gàng nữa
… Chắc hẳn thằng Bi em tôi và chị giúp việc phải thường xuyên qua mười mấy căn phòng lau dọn mỗi ngày mất! Haizzz mà cũng nhanh thật đấy, mới đó đã trưa rồi…
- Mà mẹ ơi bé Bi đâu rồi?
- Hôm nay nó sang nhà bà, chắc mai mới về. – Mẹ tôi vừa cắt hành tây vừa trả lời.
- Ju… à Đan có em trai á? Thế mà chẳng thấy nói bao giờ.
- Ôi dào, con bé này hay vậy lắm mà @@%$##%@
Cứ thế mẹ tôi bla bla kể tuốt tuồn tuột những chuyện tức cười từ nhỏ đến giờ của tôi cho Rei nghe. Có liên quan sao? Tất nhiên là không! thế mà hai người nói nói cười cười ra chiều vui vẻ lắm ý >”< trong khi tôi đang gò lưng mà lau sàn bếp đây này!!! Thực ra Rei đã định lau thay tôi, cơ mà mẹ tôi nói cô ấy là khách, chị giúp việc hôm nay nghỉ ốm nên dĩ nhiên con gái lớn là tôi đây phải nhận trọng trách cao cả này rồi, hic…
Mưa… Trời lại mưa tầm tã…
Đáng ra chiều nay tôi đã định vào thăm bố, thế mà lại mưa gió thế này. Mẹ tôi không cho tôi đi vì sợ tôi lại cảm cúm, nói tôi ngày mai vào thăm bố cũng được.Dù sao cũng còn ở nhà lâu mà, thiếu gì thời gian chứ! Tôi cũng nghe mẹ nói rằng bệnh tình của bố đã có chút tiến triển tốt hơn rồi, ít ra bây giờ khả năng tỉnh lại cũng là 15%- một con số với người khác là quá nhỏ bé nhưng với gia đình tôi, đặc biệt là với người đã nằm đó 4 năm trời thì đó quả thực đã là con số rất khả quan rồi. Sống là phải có hi vọng thôi… Một mình ngồi trong phòng, tôi thơ thẩn dọn ra đống đồ đạc cũ ngày xưa. Xem nào, đây là con búp bê dì tôi mua bên nước ngoài gửi về cho tôi. Tôi quý nó lắm, thậm chí còn không cho ai động vào, chỉ giữ khư khư chơi một mình, đến nỗi mẹ tôi than phiền rằng lần sau không cho dì gửi đồ chơi về cho nữa @@. Còn đây là quả cầu thủy tinh có tuyết rơi, là quà sinh nhật nhỏ Miên tặng tôi năm tôi 15 tuổi. Bây giờ nó đang du học tại bầu trời châu Âu nào đó rồi, chẳng biết còn nhớ con bạn này không nữa T.T Cũng gần hai năm ko liên lạc gì rồi… Hà hà, mấy bộ váy búp bê này là thành phẩm “nữ công gia chánh” đầu tay của tôi đây mà! Tuy đường chỉ khâu có hơi lộn xộn một tí, mà vải cắt cũng chưa đều nữa TT_TT, nhưng mà con búp bê dù sao cũng vẫn mặc vừa này… Cứ vậy, từng món đồ cũ chứa đầy những kỉ niệm ấu thơ được tôi bỏ ra, lau chùi ngắm nghía cẩn thận. “Báu vật” cả đấy! Và rồi, tôi vô tình chạm vào một chiếc vòng gỗ cụ kĩ dưới đáy hộp… Những viên gỗ tròn xoe đã có vài vết nứt nhỏ và trở nên xấu xí… nhưng tôi lại cảm thấy thân thương lạ kì… Từng mảng kí ức lại ùa về…
- Minh Minh! Minh Minh! Thích quá đi!
- Tiểu Đan Đan! Đã bảo không dc gọi anh là Minh Minh nữa cơ mà, nghe giống con gái quá!
- Kệ em, em thích gọi thế đấy ha ha
…
- Tiểu Đan Đan ngoan, đừng khóc mà.
- Nhưng em đau lắm, chảy máu rồi này!
- Anh đưa em về nhà băng lại nhé?
- Đau lắm, em không đi được.
- Anh cõng.
…
- Hi hi hi
- Tiểu Đan Đan cười gì thế? Hết đau rồi à?
- Không ,vẫn đau lắm.
- Vậy sao còn cười?
- Vì em thấy giống trong truyện “Hoàng tử và công chúa” quá. Trong truyện hoàng tử cũng cõng công chúa thế này.
- Em thích làm công chúa không?
- Có ạ.
- Vậy anh sẽ làm hoàng tử của công chúa nhé?
- Ừm, cũng được, nhưng mà hoàng tử thì sẽ phải cõng công chúa cả đời đấy!
- Chỉ cần công chúa thích là được!
- ha ha vui quá đi!
…
- Nhà anh sẽ đi ư? Hu hu, không thích đâu, Muốn anh Minh ở đây chơi với Tiểu Đan Đan cơ…
- Tiểu Đan Đan đừng khóc mà, nhất định anh sẽ đến thăm em, rồi chúng mình lại cùng nhau chơi xích đu nhé, ngoan nào…
…
- Đây là gì?
- Quà sinh nhật của em đấy, em thích không?
- Ôi đẹp quá! Nhưng anh đã hứa rồi đấy nhé, nhất định phải quay lại chơi với em!
- Ừ, anh hứa.
- Ngoắc tay nhé!
…
Đúng rồi, đây là chiếc vòng mà anh Minh Minh tặng cho tôi, làm sao mà tôi lại quên được chứ? Minh Minh của tôi, người con trai năm xưa luôn đẩy xích đu cho tôi được lên cao, người đỡ tôi mỗi khi tôi té ngã, người lo lắng tìm kẹo bạc hà cho tôi ngậm mỗi khi tôi kêu đau họng,… Anh đã hứa sẽ về thăm tôi, và chúng tôi lại cùng nhau chơi với xích đu cơ mà! 13 năm rồi… Liệu Minh Minh của tôi có giữ lời hứa với tôi không? Anh ấy thực sự có quay về không? Mà …có về thì sao mà gặp được tôi chứ! Nhưng, nhà tôi đã chuyển đi, không còn ở đó nữa… Gia đình anh ấy thì cũng dời đi và không một chút tin tức gì… Tôi đã liên tục hỏi mẹ, ngày nào cũng nhắc nhỉ anh Minh Minh có đến chơi với con không, và buồn thay là lần nào câu trả lời của mẹ cũng là “Không”… Tôi còn nghe mẹ nói chiếc xe chở hai anh em Duy Phong và Duy Minh gặp tai nạn, rồi gì mà cả nhà chuyển sang Mỹ chữa trị và định cư luôn bên đó. Nhưng tất cả cũng chỉ là lời đồn thổi mà thôi…Anh ấy, Minh Minh của tôi còn nhớ tôi không? Chiếc vòng đẹp đẽ ngày nào giờ đã hoen ố theo thời gian…Tình cảm, kí ức về một con người phải chăng cũng như vậy? Mỏng manh, đơn thuần, dễ dàng lãng quên… Trời vẫn mưa…Những hạt mưa táp vào khung cửa sổ nơi tôi đang ngồi, tạo thành một bức màn trắng xóa… Mờ mịt, ảm đạm như chính tâm trạng tôi lúc này… Nghĩ đến anh, sao tôi lại thấy buồn như vậy…Minh Minh, có lẽ cũng giống như màn mưa này, mang đến cho người ta cảm giác vui vẻ, thích thú đấy, nhưng lâu dần lại tê tái lòng người… Có đến thì sẽ có đi. Khi trời tạnh, mưa cũng biến mất… Haizzz anh ấy đi thật rồi, sẽ không trở lại đâu… Lời hứa của trẻ con, sao mà tin được chứ? Thế mà tôi lại vẫn cứ tin đấy, suốt nhiều năm luôn hi vọng sáng hôm sau ngủ dậy Minh Minh sẽ lại đến và đẩy xích đu cho tôi… Lên cao, lên ãi… Rồi khi lớn hơn có nhiều thứ chuyện phải lo nghĩ hơn nên có lẽ tôi đã vô tình quên đi. Bây giờ nhìn thấy chiếc vòng ấy, những kỉ niệm ngày xưa lại ùa về như thước phim quay chậm từng chút, từng chút sao mà gần gũi, thân thương đến thế… Nhưng mà nhớ để làm gì khi mà tất cả chỉ còn là quá khứ… Hôm Minh Minh đi, trời cũng mưa thế này… Cho nên mưa à, tôi ghét mưa lắm, mưa biết không?
Giờ,
Anh sẽ xóa nhòa hình bóng em
Trong anh sẽ không còn chút vương vấn
Nhưng khi trời lại mưa,
Tất cả những ký ức về em mà anh cố giấu bao lâu nay
sẽ ùa về, chúng sẽ kiếm tìm em