Part 6: Tại sao?
- Ryan, ngại quá, lại làm phiền anh rồi, hì hì
- Làm phiền? em nói thế này là làm phiền sao?
- A…Em…
Đứng trước Ryan không hiểu sao tự nhiên tôi lại thấy có chút mặc cảm tội lỗi, đặc biệt là khi nhìn vào đôi mắt sâu như thấu tận tim gan mình của anh ấy, và bây giờ là câu hỏi có phần… có phần chua xót này… Sao vậy nhỉ? Tôi hình như đâu có làm gì sai đâu ?
2 tiếng trước…
- Minh Minh! Minh Minh! Anh không sao chứ? Minh Minh !!!
Anh ấy cứ thế ngất đi trên vai tôi. Luống cuống, tôi đặt Minh Minh nằm xuống bãi cỏ mềm dưới chân. Cố đảo mắt nhìn quanh xem có ai để nhờ giúp đỡ không mà không có ai cả… Tất nhiên rồi, vì đây là khu vực đã bị bỏ hoang hơn chục năm nay từ khi cái dự án chết tiệt ấy bị đình lại mà… Nhưng chẳng lẽ lại cứ ngồi đây sao? Đưa tay lên trán Minh Minh, tôi phát hiện nó rất nóng! Thảo nào vừa nãy anh ấy ôm tôi tôi lại thấy ấm như vậy… hu hu, bây giờ làm thế nào đây? Mọi nỗ lực lay gọi Minh Minh đều trở nên vô dụng… Mà anh ấy cao lớn thế này sức mèo hen như tôi đỡ anh ấy ra ngoài kia kiểu gì đây???
- Minh Minh! Minh Minh anh dậy đi mà… Dậy đi mà…
Nắng chiều dần tắt… Gió thổi bỗng làm tôi ớn lạnh… Ngay lúc nguy cấp ấy, trong đầu tôi hiện lên hình ảnh của Ryan… Nụ cười ấm áp của anh ấy luôn đem đến cho tôi cảm giác bình yên…Đúng rồi, sao mình không sớm nghĩ ra anh ấy nhỉ?
” You make me cry
make me smile
make me feel that love is true
you always stand by my side
i don’t want to say goodbye…”
- Ryan?
Hầy, vừa nghĩ đến là gọi liền à…
- ” Gần 5 giờ chiều rồi đấy! Em không phải đi chơi quên cả đường về rồi chứ?”
- Anh ơi…
- “Sao thế? Có chuyện gì à?”
- Minh Minh… À Danny ấy…
- “Bình tĩnh nào, nói cho anh em đang ở đâu?”
…
- Chưa bao giờ việc giúp em anh cho là làm phiền cả…
- Em không có ý đó…
- Chiều nay là em đi với Danny à?
- Em…
- Vậy sao không nói với anh? Anh có nói là sẽ không vui hay đòi đi cùng hai người đâu. Em có biết lúc nghe điện thoại của em anh đã lo lắng thế nào không?
- Em… chuyện này…
- Thôi được rồi, Danny cứ để nằm ở phòng anh, anh sẽ chăm sóc cậu ấy. Em cũng ăn cơm rồi nghỉ ngơi đi, dù sao chiều nay em cũng mệt rồi. Thức ăn anh để ở bàn ăn đấy. À, mẹ em và Rei bị kẹt bên Bình Tây rồi, nghe nói ở đấy đột nhiên mưa lớn, đường bị lụt nên xe không đi qua được, chắc ngày mai họ mới có thể về nhà .
Ryan nói liền một hồi, rồi xoay người đóng cửa phòng lại. Tôi chơ vơ đứng trước cửa phòng anh, cứ đứng im đó… Làm thế nào bây giờ, hình như anh ấy giận mình rồi? Lần này là giận thật rồi … TT_TT. “Ọc ọc ọc “, âm thanh của cái bụng đói meo kéo tôi về thực tại. Haizzz thôi thì cứ đi ăn uống tắm rửa cái đã, có gì tính sau vậy…
***
Ryan chỉnh lại chiếc khăn mát trên trán Danny lần nữa, chắc chắn rằng cậu ấy đã hạ sốt rồi mới lặng lẽ bước ra ngoài ban công… Gió thổi từng cơn mát dịu… Như cố gắng xua đi những cảm xúc khó chịu trong anh… Nhưng không được, bởi chính Ryan cũng không hiểu được tại sao mình lại thấy buồn thế này… Thực ra anh cũng đã lên một lịch trình cụ thể cho chuyến đi chơi cùng với bé ngốc kia rồi, hôm nay hay vài ngày nữa, lùi lại một chút cũng không sao. Nhưng mà, Judy, cô ấy nói tự nhiên muốn ra ngoài một mình, anh đã sợ cô ấy có chuyện gì buồn, sau khi thử một chút, xác định tâm trạng cô vẫn rất tốt mới yên tâm để cô ấy đi… Rồi đến chiều muộn chưa thấy cô về nhà, sợ cô chơi vui quên giờ về liền gọi điện nhắc nhở cô, nào ngờ lại nghe được giọng nói run run mất bình tĩnh… Anh đã rất lo, lo cô ấy bị làm sao, tai nạn, hay gặp phải chuyện gì… Vội vã gọi taxi, giục người lái xe chạy nhanh hết mức có thể để đến nơi càng sớm càng tốt, lo lắng không yên… Cuối cùng khi tới rồi mới thấy cô ấy không sao cả, mà người “có sao” ấy lại là bạn anh, Danny kìa! Sao Danny lại ở đó, cùng với Judy? Họ đi cùng nhau ? Có rất nhiều câu hỏi trong Ryan lúc đó, nhưng hơn hết anh vẫn phải thật bình tĩnh, vì xem qua thì Danny hiện đang rất không ổn! Cậu ấy sốt cao, mặt trắng bệch thế này chứng tỏ đã phải chịu một cơn đau đầu dữ dội trước khi ngất đi thế này… thôi thì phải đưa Danny đi trước đã…
Rồi sao chứ? Họ… chỉ là đi chơi cùng nhau thôi mà, nhưng tại sao anh lại không vui? Tại sao lại cảm thấy khó chịu thế này? Vì cô ấy đã nói dối anh? Hay vì Judy của anh cứ mãi ngốc nghếch như vậy, nếu lúc đó anh không gọi cho cô thì cô còn định ngồi đó đến bao giờ nữa? Vẫn biết Danny có tình cảm với Judy, vẫn biết sẽ có ngày thế này vậy mà Ryan vẫn cứ buồn … Liệu trước đây khi thấy anh và cô ấy vui vẻ với nhau, Danny, cậu ấy có cảm giác thế này không?
Part 7: Ryan, đừng giận mà…
- Ryan?
- Cậu tỉnh rồi à?- Ryan mỉm cười, lấy chiếc nhiệt kế ra khỏi người Danny- 38 độ 42 , thế là hạ sốt rồi.
- Sao mình lại ở đây? Đan Đan đâu?
- À, hôm qua cậu bị ngất, Judy nhờ mình đưa cậu đây.
- Đây là…
- Nhà của Judy. Còn cô bé ấy, giờ chắc còn đang ngủ.
Nói rồi Ryan đẩy bát cháo nóng hổi đến trước mặt Danny.
- Cậu ăn đi, rồi còn uống thuốc. Chắc từ hôm qua đến giờ cậu chưa có gì bỏ vào bụng rồi.
Nhận lấy bát cháo từ tay Ryan, Danny vẫn còn cảm thấy chút nghi hoặc. Cậu ấy vẫn cười, vẫn cố tỏ ra bình thường, nhưng rõ ràng… rõ ràng trong lòng có chút không vui. Chuyện anh và Đan Đan gặp nhau, Ryan…
- Ăn đi chứ, cháo mình nấu đấy, không có bỏ thuốc gì vào đâu. À, mình phải ra ngoài này một chút, cậu cứ ăn rồi nghỉ ngơi đi nhé.
Ryan đi rồi, Danny vẫn bần thần trước bát cháo đầy trong tay. Từng làn khói nhè nhẹ tỏa ra, mang đến một cảm giác dễ chịu. Giống như Ryan vậy, luôn khiến người khác được ấm áp, thoải mái khi ở cạnh cậu ấy. Còn anh thì sao? Ngoại trừ những người thân quen thì, với hầu hết mọi người anh đều tỏ ra thờ ơ, lạnh nhạt… Họ sợ anh, nhiều khi không dám đến gần anh, nhưng lại vẫn ái mộ anh… Các cô gái không ngừng bày tỏ tình cảm với anh, kể cả khi đã bị anh thẳng thừng từ chối. Lạ thật đấy! Đột nhiên cơn đau đầu lại ập đến cắt ngang mạch suy nghĩ của Danny…
” Khi trí nhớ càng hồi phục thì tình trạng đau đầu kéo dài sẽ càng trầm trọng hơn. Cậu… vẫn muốn tiếp tục điều trị sao?”
” Vâng, cháu sẽ tiếp tục!”
” Nhưng dù sao cậu cũng chỉ quên đi 7 năm ngắn ngủi đầu đời thôi mà, bây giờ cậu đang sống một cuộc sống hoàn toàn mới, cứ thế này chẳng phải sẽ tốt hơn sao?”
” Cháu cũng đã từng có suy nghĩ ấy, nhưng không được! Dường như cháu đã bỏ quên một điều gì đó quan trọng trong 7 năm ấy… Và nhất định cháu phải tìm cách nhớ lại mọi chuyện. Nếu không… cháu sẽ phải hối hận…”
Hối hận? Không đâu, chuyện đó sẽ không xảy ra, vì bây giờ anh đã nhớ lại tất cả rồi. Từ khi trở lại chốn xưa, từng cảnh vật quen thuộc như một thước phim quay chậm hiện lên trong ý thức anh, rồi… cô ấy xuất hiện. Đan Đan sao lại đến đây? Anh đã lặng lẽ đi sau cô, và rồi thấy cô ngồi trên chiếc xích đu ấy… Lên cao, nhắm mắt lại tham lam hít thở bầu không khí trong lành nơi đây… Không sai! Không thể sai được!!! Đây là thói quen của cô bé Tiểu Đan Đan ngày xưa mỗi lúc được anh đẩy xích đu cho… Vui mừng, xúc động… Anh cứ trân trân đứng từ xa nhìn cô như thế… Và Đan Đan đứng lên, quay người bước đi… Anh hốt hoảng… Anh sợ rằng đây chỉ là một giấc mơ… Cô ấy, kí ức của anh, Tiểu Đan Đan của anh… Anh sợ cô ấy sẽ lại đi, lại bỏ anh mà đi, đi mãi… Anh vội vã gọi tên cô ấy, chạy lại ôm lấy cô ấy… Choáng váng, ngay khi anh cảm thấy vui mừng nhất sự đau đớn lại bủa vây lấy anh… Danny cố gắng, nhưng vẫn không thể chịu đựng hơn nữa. Anh chỉ kịp nói với cô “Đừng đi nhé… Đừng đi…”
***
Thực ra hôm nay tôi đã dậy từ rất sớm, nhưng lại không dám ra ngoài mà cứ chần chừ mãi trong phòng. Sao thế này, đây là nhà mình cơ mà? Tôi rất muốn sang xem Minh Minh của tôi thế nào rồi, cũng rất muốn giải thích với Ryan… nhưng mà… nhưng mà …Cuối cùng lấy hết dũng khí, tôi hé cửa bước ra ngoài.
“Lạch cạch… Lạch cạch…”
Thấy tiếng động, tôi tò mò liền chạy xuống bếp mới biết có người còn dậy sớm hơn cả mình, lại còn đang nấu ăn nữa chứ! Gì thế nhỉ, à, hình như là cháo… Ryan đổ gạo vào nồi… Ryan băm thịt… Ryan nêm gia vị… Thuần thục! Quá thuần thục! Việc nấu ăn với anh ấy như thể đã quá quen thuộc vậy… Chài ơi, Ryan ơi là Ryan , sao làm gì anh cũng giỏi hết vậy hả? O.o
Tôi đứng trên cầu thang và quan sát hết mọi hành động của Ryan. Nhưng chỉ đứng đó thôi, mà không xuống… Ngại? Thấy có lỗi (mặc dù đến giờ tôi vẫn chưa hình dung mình sai ở đâu @_@ )? Rồi n lý do khác nữa… khiến tôi không thẳng thắn mà đứng trước mặt Ryan được… Anh ấy cho cháo ra bát và đi lên phòng. Tôi lại chạy đến sau bức tường ngăn, nấp ở đó, đợi cho Ryan vào phòng rồi mới bước ra ngoài. Có khác nào trộm ngay trong nhà mình không cơ chứ!
- Judy!
- Dạ! Báo cáo em có mặt!- Tôi giật bắn mình.
- Quay lại đây xem nào!
- Dạ, đã rõ! – Mặc dù chưa hết run nhưng tôi vẫn y “lệnh” mà quay lại.
- Phì… Em đang làm cái gì thế hả?
- Ryan…
- Cứ lúc nào bị gọi bất ngờ em cũng thế này sao?
- Không có! Em…
- Rồi rồi không chọc em nữa, em làm gì ở đây?
- À …
- Đến thăm Danny à? – Nụ cười chợt tắt trên môi Ryan – Em vào đi, cậu ấy đang ăn sáng đó.
Nói rồi Ryan bước qua tôi… Vẫn nhẹ nhàng, nhưng thật xa cách… Không, tôi không muốn thế này… Không muốn đâu…
- Vậy thì để anh ấy ăn xong em vào cũng được. Em… em muốn nói chuyện với anh…
…
- Vậy Danny chính là người bạn hồi nhỏ đó của em sao?
- Uhm, em cũng rất bất ngờ, nhưng mà còn chưa kịp hỏi gì thì anh ấy đã ngất đi như vậy rồi.
- …
- Hey, anh đang nghĩ gì thế?
- Uhm… không có gì. Vậy… em vào thăm cậu ấy đi, giờ Danny chắc cũng ăn sáng xong rồi.
- Anh… không giận em thật chứ?
- Không.
Hura !!! Đây là câu nói mong đợi nhất của tôi từ hôm qua đến giờ. Haizzz kể ra thì tôi là người khá… nhát gan ( có tới tận một danh sách chưa có hồi kết những thứ sợ nhất trên đời cơ mà :”> ), sợ rất nhiều thứ, và một trong số đó chính là sợ bị người khác giận. Sợ lắm luôn ý, vì khi đó sẽ họ sẽ không nói chuyện này, k
hông cười với mình này, không chơi với mình này,… và tệ hơn là bơ mình luôn. Nói chung là rất tệ!
- Em có vẻ rất vui khi nghe câu trả lời của anh?
- A… :”> Vâng! Tất nhiên là vui rồi!
- Nhưng anh chưa nói hết…
- Dạ?
- Không, vì chính xác là anh rất rất giận em. Em luôn khiến anh có cảm giác không yên tâm chút nào cả. Nếu hôm đó anh không gọi cho em thì em định ngồi đó đến bao giờ? Chưa kể ở đó hoang vắng nguy hiểm cho bản thân em, mà tình trạng Danny lúc ấy như vậy…
- Thực ra thì… em cũng đang định gọi cho anh mà, chẳng qua là anh nhanh tay gọi trước thôi…
- Thế à?
- Ơ, em nói thật đấy!
- Rồi rồi, bây giờ thì em vào với Danny đi. Em nói là muốn hỏi thăm cậu ấy mà!
Ryan đẩy tôi về phía phòng Danny, và anh ấy lại mỉm cười dịu dàng với tôi…OK! Vậy là xong một việc, bây giờ phải đi “ôn lại chuyện xưa” với Minh Minh mới được! Minh Minh , Minh Minh ơi…
***
Blue’s cafe
Hai chàng trai cố tình chọn một bàn ở cuối quán cafe đang giờ đông đúc nhưng vẫn không tránh khỏi những ánh nhìn “trái tim” lia lịa được gửi đến từ các cô gái.
- Haizzz không ngờ đến Lâm Giang mà sức hút của mình vẫn mạnh như vậy…
- Thật vậy không? Hình như cậu rất thích được ái mộ như thế…
- Chuyện ! – Billy hơi hơi cười. Chắc bạn sẽ thắc mắc tại sao lại chỉ “hơi hơi”. Hầy, chính xác thì cái miệng rất chi là duyên (duyên chết người) kia của anh ta chỉ cong lên một góc chưa đến 5 độ à TT^TT, thế mà cũng đã đủ để mấy cô nàng đang ngồi đây ngất lên ngất xuống rồi đấy. T/g phải nói thêm rằng, anh chàng này rất chi là bắng nhắng, siêu siêu nghịch ngợm nhưng cũng là vua giả nai số 1! Cười như không cười mà vẫn làm con gái nhà người ta đổ rạp cả dãy, trong bụng đắc ý lăn lộn mà ngoài mặt vẫn đạo mạo quân tử, vâng đó mới chính là Billy nhà ta…
- Cậu không thể “tha” cho người ta được sao? Trái tim phái nữ rất là yếu đuối đấy.
- Yếu như em gái Judy nhà cậu, ở cạnh mỹ nam ngời ngời cả nửa năm trời không động lòng thế này à? Ha ha
Nhìn anh bạn nhăn nhở trước mắt mình thế này, quả thực Ryan dịu dàng ấm áp thường ngày của chúng ta chỉ muốn… kiếm đâu cái giẻ nhét vào cái miệng đang ngoác ra mà cười kia lại! >”< Đùa à, sao lại chạm đúng chỗ đau của anh thế hả?
-…
- Này! – Billy thu hồi lại bộ mặt khỉ già nham nhở của mình – Không sao chứ?
- Có sao đấy.- Ryan khuấy nhẹ ly cafe rồi đưa lên miệng uống liền một ngụm lớn, rồi… nở một nụ cười thật sự là…- Cậu nghĩ sao nếu tớ nói cho Rei biết cậu theo bọn tớ đến tận đây? Chắc là sẽ rất thú vị…
- Ryan!!!
Trở lại với bộ mặt của khỉ, nhưng mà là khỉ ăn phải ớt!
- hầy, sợ vậy cơ à?
- Ai nói cậu là tôi sợ cô ta!
- Vậy sao phải phản ứng mạnh mẽ thế?
- >”< !!!
- Rồi, bây giờ thì nói chuyện nghiêm túc nhé.
Coi như “thù” kia đã trả xong. Ha ha, không ngờ anh chàng đào hoa số 1 này cũng có ngày phải khúm núm trước một cô gái, mà còn là một cô gái rất cá tính nữa chứ. Nếu là trước đây thì những cô nàng như vậy sẽ được liệt vào danh sách “Đáng ghét! Không quan tâm!!!” cơ đấy…
- Hứ, Billy này có bao giờ không nghiêm túc đâu! (t/g: T_T là có bao giờ nghiêm túc đâu chứ, Billy à, anh có phải đang tự đề ình quá không?)
- Được thôi. Vậy…