Chap 30: Cho tôi được là chính mình một ngày…
Rừng phong phía Đông thành phố
Mưa…
Tại sao lại mưa chứ?
Tại sao cô vừa đến trời lại đổ mưa?
Sắc đỏ của rừng phong nhuộm đỏ cả một vùng…
Trúc Vy một mình đi giữa rừng phong ấy… Trong mưa… Cô độc…
- Caroll ! – Justin chạy đến bên Trúc Vy, vội vã che ô cho cô. Rõ ràng dự báo thời tiết nói hôm nay phía đông thành phố sẽ có mưa, vậy mà Trúc Vy cứ nhất quyết muốn đến đây, còn nói không cho anh đi cùng. Anh biết rõ cô sẽ không mang ô, nên vẫn lén đi theo cô. Đúng là trời mưa thật…
- Ai cho anh đến đây!
- Anh là vệ sĩ của em, đương nhiên là phải đi cùng em rồi.
- Nhưng tôi nói là không cần!
-… Thôi được rồi, vậy em mau cầm ô đi.
- …
- Cầm đi, rồi anh sẽ lập tức biến khỏi tầm mắt em.
Trúc Vy nhận lấy ô từ tay Justin, lạnh lùng quay đi. Justin nhìn Trúc Vy thêm một lần nữa, rồi anh cũng chạy đi, nhanh như lúc đến. Chiếc bóng đen của anh dần mờ đi trong màn mưa dày đặc, và … trong ánh mắt Trúc Vy…
Trúc Vy biết Justin chỉ có một chiếc ô. Cô biết anh vẫn luôn đi theo cô, đến tận đây cũng là vì cô. Anh luôn làm tất cả vì cô, bởi… anh yêu cô, từ 10 năm trước…
10 năm về trước…
Trúc Vy vừa đi học về đã thấy trong phòng khách nhà mình có người lạ. Một cậu bé còm nhom, đứng cúi đầu nhìn thật khổ sở. Trong tim cô gái nhỏ 9 tuổi có chút xót xa, nhưng cảm giác mềm yếu ấy nhanh chóng được thay bằng vẻ lạnh lùng bất cần:
- Mẹ, ai đây?
- Vệ sĩ của con! – Người phụ nữ mặt không chút biểu cảm lạnh lùng trả lời.
- Vệ sĩ ?
- Tiểu thư – Tay thư kí của Thái phu nhân nhanh miệng giải thích cho cô chủ nhỏ – Vì việc ở công ty bận rộn, Thái phu nhân không có nhiều thời gian ở bên tiểu thư nên đã để cậu bé này làm vệ sĩ, tức là người bảo vệ cho tiểu thư.
- Không cần đâu, con…
- Ta nói cầ
n!
Thái phu nhân đột nhiên sẵng giọng rồi đứng dậy đi lên lầu. Tay thư kí cũng vội đi theo. Trong phòng khách lúc này chỉ còn lại hai đứa nhỏ…
Trúc Vy tức giận. Đừng tưởng cô không biết gì! Vệ sĩ ư? Chẳng phải là người trông chừng cô sao? Mẹ… không tin cô đến thế cơ à?
- Tiểu thư… – Cậu bé tội nghiệp run rẩy khẽ lên tiếng.
- Bỏ đi! – Không thèm liếc nhìn lấy một lần, Trúc Vy vùng vằng bỏ ra ngoài.
Cậu bé ngẩn người. Mọi người ở đây thật kì lạ…
…
Những hình ảnh của 10 năm trước chầm chậm hiện về trong kí ức của Trúc Vy…
Cậu bé ấy chính là Justin bây giờ.
Đó là lần đầu tiên anh đến nhà Trúc Vy, lần đầu tiên được gặp gỡ nhiều người lạ như vậy.
Khi ấy anh mới chỉ 11 tuổi…
Justin là trẻ mồ côi. Ba mẹ anh mất trong một vụ hỏa hoạn năm anh mới chỉ 3 tuổi. Cũng kể từ đó anh sống trong cô nhi viện. Hồi ấy không hiểu sao những đứa trẻ ở cô nhi viện chẳng có ai chơi cùng anh, vì thế mà Justin ngày càng sống khép mình hơn… Cho đến khi mẹ của Trúc Vy đến. Đảo mắt qua một lượt những đứa trẻ ở Cô nhi viện, cuối cùng bà đã chọn Justin, khi đó đang ngồi một mình bên cạnh hồ cá nhỏ.
- Phu nhân, người có chắc là cậu bé đó ?
- Ta chọn nó! Nó là một đứa trẻ thông minh, chắc chắn sau này sẽ giúp ích nhiều cho ta.
…
Rồi Justin được đưa về Thái gia, trở thành vệ sĩ của cô.
Nhanh thật, mới đó mà đã hơn 10 năm rồi…
Cậu bé xấu xí ngày nào giờ đã là một chàng trai trưởng thành…
Justin rất thông minh. Với cái tài của anh, nếu ra khỏi Thái gia hẳn không thiếu nơi có đủ điều kiện cho anh phát triển. Nhưng Justin đã không đi. Cứ là một vệ sĩ nhỏ bé bên cạnh cô như vậy bao nhiêu năm qua…
Trúc Vy biết ở Thái gia Justin đã phải chịu rất nhiều thiệt thòi, thậm chí bị bắt làm những việc trái với lương tâm thuần khiết của anh, những hành động tội lỗi…
Nhưng cô cũng biết anh yêu cô, yêu rất nhiều. Vì yêu cô nên anh mới ở lại. Mẹ cô khống chế được anh, là vì có cô…
Tuy Justin chưa bao giờ nói ra tình cảm của mình, nhưng là con gái chẳng lẽ cô lại không nhận ra?
Cuộc đời cũng thật trớ trêu… Justin yêu Trúc Vy, Trúc Vy lại yêu Duy Minh. Duy Minh không yêu Trúc Vy, còn Trúc Vy cũng…
…
Mưa ngày một to hơn… Như muốn nuốt trôi đi tất cả…
Trúc Vy cũng không hiểu sao tự nhiên hôm nay mình lại đến đây, để làm một việc ngu ngốc là đi dạo trong mưa thế này…
Lần duy nhất từ lúc sinh ra đến giờ cô tự ình cái quyền lãng mạn một chút, sống thật với cảm xúc của mình một chút…
Nước mưa thấm đẫm đôi giày Basket của cô. Bùn đất cũng bám lên nó ngày một nhiều.
Nhưng Trúc Vy mặc kệ, kệ tất cả…
Chỉ một ngày thôi, một ngày này thôi…
Cho cô được là chính mình …
Cứ đi trong mưa như vậy, nhưng Trúc Vy lại không hề thấy lạnh. Vì chiếc Cardigan hay là vì… chiếc ô của Justin?
Trúc Vy chưa bao giờ tự hỏi lòng mình có yêu Justin không, nhưng cô cũng không muốn phủ nhận…
Người cô yêu là Duy Minh, là cái anh chàng Danny lạnh lùng kia, nhưng … trái tim vẫn có chút gì đó xao động khi nghĩ đến Justin.
Anh thật ngốc! Chỉ có một chiếc ô, vậy mà cô nói đi, anh liền đưa nó lại cho cô, còn bản thân mình lại cứ thế mà chạy đi…
Sẽ bị ướt đấy, biết không?
Trúc Vy khẽ mỉm cười, nụ cười thật lòng nhất…
Đã nói cho cô một ngày sống thật với chính mình mà…
Nhưng… cô đang nghĩ đi đâu thế này? Sao lại nhớ đến Justin làm gì chứ?
…
“In this farewell
There’s no blood, there’s no alibi
‘Cause I’ve drawn regret
From the truth of a thousand lies
So let mercy e and wash away…”
- Có chuyện gì? – Trúc Vy trở lại với chất giọng lạnh lùng thường ngày.
- “Chị cả…”
Chap 31: Là yêu hay không thể buông tay?
Gương mặt Trúc Vy trở lên tím tái khi cầm trên tay xấp ảnh . Phía sau cô tay thợ ảnh họ Lâm vẫn ngồi nhởn nhơ uống trà, hả hê như vừa hoàn thành một nhiệm vụ khó khăn. Còn đang mải mê với những toan tính của mình thì đột nhiên Trúc Vy lên tiếng:
- Được rồi, anh có thể đi!
- Vậy còn…
- Rose sẽ thanh toán cho anh.
Lâm Hải nhìn cô gái trước mặt một cách thích thú, rồi xoay người rời đi.
” Rõ ràng là có điều gì đó ở đây. Đôi trai gái trong ảnh nhất định là có quan hệ với cô gái xinh đẹp này…”
- Từ bỏ ngay cái suy nghĩ ấu trĩ trong đầu đi trước khi phải hối hận!
- Cô nói sao?
Cái này… là đe dọa?
- Tò mò quá không tốt đâu. Người thông minh như anh chắc phải hiểu chút đạo lý này chứ nhỉ?
- Cô…
- Còn nữa – Trúc Vy đặt những tấm ảnh không mấy gì là vui vẻ kia xuống bàn, chậm rãi hướng ánh mắt ra phía ngoài cửa sổ – Khi bước chân ra khỏi đây, hãy quên toàn bộ những tấm ảnh này và những việc tôi thuê anh làm. Chúng ta chưa hề quen biết nhau, OK?
- Nếu tôi nói…
- Mẹ anh đang điều trị tại bệnh viện An Hòa, ba anh nghỉ mất sức hai năm nay, em gái hiện đang học tại…
- Tôi biết rồi!
Lâm Hải lập tức biến mất khỏi căn phòng lạnh lẽo. Không ngờ cô ta còn điều tra mình. Chết tiệt!
Còn lại một mình Trúc Vy lặng nhìn màn mưa trắng xóa bên ngoài. Hôm nay lẽ ra là một ngày vui của cô, vậy mà sao lại thành ra thế này? Nửa tiếng trước Rose gọi cho cô, nói tay họ Lâm kia đã hoàn thành nhiệm vụ, mang ảnh đến và đòi thù lao. Vội vã rời khỏi rừng phong – chốn yên bình nhất của cô, Trúc Vy trở về văn phòng…
Những tấm ảnh trên bàn như đang trêu tức cô. Duy Minh và con nhóc Đan Đan kia đã phát triển đến giai đoạn này rồi sao?
“Đây là khi họ ở Uy Châu. Chà chà, thật đẹp đôi!”
…
“Tấm này là trên xe buýt. Tựa đầu vào vai nhau kìa, tình cảm quá đi…”
…
” Cái này là mới nhất đây… Xem nào, à là 3 ngày trước, ở khuôn viên sau học viện. KHó khăn lắm mới có góc chụp đẹp thế này đấy!”
…
Từng lời nói châm chọc của Lâm Hải như những chiếc kim sắc nhọn đâm vào trái tim cô, đau nhói…
May cho hắn là hôm nay cô không muốn “đại khai sát giới”. Coi như chút nhân từ cuối cùng của cô…
Không cam tâm! Thực sự không cam tâm! Ích kỉ trong Trúc Vy trỗi dậy mạnh mẽ hơn lúc nào hết. Duy Minh là của cô, là đồ chơi của cô. Trước vậy, giờ vậy và mãi mãi sau này cũng vậy!
Cô không cho phép bất kì ai cướp đi những – thứ – của – cô! Không bao giờ !!!
” Chị cả có gì dặn dò?”
” Thực hiện kế hoạch đi!”
“Nhưng bây giờ có lẽ hơi…”
” Làm! ”
“Vâng!”
- Như vậy có thực sự là yêu không?
- Justin! Tôi nói anh bao nhiêu lần rồi? Đừng bao giờ can thiệp vào chuyện của tôi!
- Nhưng anh nghĩ em đã sai rồi…
- …
- Là yêu hay không thể buông tay? Em yêu Danny hay chỉ là tính sở hữu trong em quá lớn?
…
Là yêu hay không thể buông tay?
Là yêu hay không thể buông tay?
Là yêu hay không thể buông tay?