Chap 33: Kết thúc
Part 1: Sợi chỉ đỏ dẫn đường
Ryan vừa bước lên một bước, Judy lại vụt đứng lên, gương mặt ngờ nghệch bỗng chốc cười thật rạng rỡ. Cô vừa nói chuyện điện thoại với ai đó, rồi vội vội vàng vàng chạy đi.
Một thoáng trùng xuống, trái tim Ryan như bị bóp nghẹn!
Anh đã lấy hết can đảm để đến gặp cô, nhưng vẫn là… chậm một bước…
Cô ấy lại đi rồi
Đi mà chưa kịp nghe anh nói
Lời trái tim…
Món quà trên tay Ryan trở lên vô duyên hết sức!
Nhưng … cô ấy đi đâu? Là hẹn ư? Nhưng với ai? Và ở đâu? Nhìn cái bộ dạng hấp tấp kia của Judy, Ryan thật không thể yên tâm! Vụ việc ở phòng đa năng lần trước đã giải quyết xong, nhưng chẳng lấy gì đảm bảo sẽ không lặp lại sự việc tương tự, huống hồ người đứng sau là ai anh còn chưa điều tra ra.
Gạt bỏ những cảm xúc hỗn độn trong mình, Ryan nhanh chóng đuổi theo Judy. Anh phải biết cô ấy đi đâu thì mới bảo vệ được thiên thần bé nhỏ ấy…
Nhưng…
Bước chân Ryan bỗng khựng lại!
Cũng có thể người cô ấy hẹn … là Danny… Hôm nay là sinh nhật Judy, yêu cô ấy như vậy, không lý nào Danny lại không biết! Danny sẽ dành một món quà đặc biệt cho cô ấy, Danny sẽ…
Vậy việc đi theo Judy lúc này, có phải là quá vô duyên không?
Ryan hít một hơi thật sâu…
Thôi được, anh sẽ không phá hỏng không khí giữa hai người ấy…
Nếu Judy dành tình cảm cho Danny, nếu họ yêu nhau… vậy thì… anh sẽ rút lui, đứng từ xa mà chúc phúc cho họ…
Khi ấy có thể tình cảm này… cũng không cần thiết nói ra nữa…
A, lại nghĩ nhiều rồi! Trước mắt vẫn cứ phải đi theo cô bé ngốc kia đã!
***
Tôi lên xe buýt và nói với phụ xe là mình xuống ở bến số 11. Nhưng mà sao anh chàng này lại nhìn tôi bằng cái loại ánh mắt kia?
- Cô bé đến rừng phong à?
- Vâng, nhưng mà… anh đừng gọi em là cô bé! Em 19 tuổi rồi!
- Ồ, vậy thì xin lỗi em.
“Anh chàng này lịch sự quá nhỉ?”, tôi thầm đánh giá con người trước mặt. hóa ra không phải phụ xe nào cũng vô duyên và hay trêu chọc người khác. Chỉ là… hình như không hẳn như vậy @_@
- Em đến rừng phong thật chứ?
- Vâng, em đến đó. – Vừa nói tôi vừa đưa tiền cho anh ta.
- Rừng phong ấy… em vẫn muốn đến đó sao?
- Vâng !
>”< Anh ta bị cà lăm sao? Gì mà hỏi lắm vậy chứ!
“Xịch!”
Xe buýt vừa dừng lại là tôi chạy ngay xuống xe. Hơn 5 phút đồng hồ ngồi trên đó đúng là cực hình mà! “Đồ cà lăm! Đồ cà lăm!”, tôi vừa đi vừa thầm nguyền rủa gã phụ xe đáng ghét kia. À há, lần sau không bao giờ đi cái xe ấy nữa! >”<
“Tít… Tít… Tít…”
Minh Minh không trả lời điện thoại. Gì thế này, hẹn tôi ở đây mà không nói cụ thể chỗ nào thì cái rừng phong rộng lớn này bảo tôi đi đâu tìm anh đây? Đã thế mình lại còn là cái đứa mù đường… ( xấu hổ quá!)
- Ai za!
Một vật khốn kiếp nào đó vừa khiến tôi ngã! Nhanh chóng đứng dậy phủi sạch hai đầu gối tôi lại phát hiện… ha ha, thì ra đó là hai đầu của một sợi dây màu đỏ được buộc đứng vào hai cành cây ngắn cắm dưới đất. @_@ Minh Minh lại làm ra cái trò này sao? Nhưng mà… hay thật đấy! Đây là một sợi dây chỉ đường nha!!!
…
Tôi cầm lấy sợi dây, men theo đó mà đi vào trong rừng. Sắc đỏ của rừng phong thật đẹp. Nghe nói về nó lâu rồi mà đây mới là lần đầu tiên tôi đến đây. Không được! Nhất định tôi sẽ thường xuyên quay lại đây nha!!! Đẹp thế cơ mà… Tính ra thì thành phố nhỏ này cũng có nhiều chỗ để chơi quá! Cánh đồng hoa hướng dương này, khu vui chơi “Peter Pan” này, rồi bây giờ là rừng phong này nữa… Haizzz lúc nào rảnh tôi phải rủ Rei và hai cô bạn cùng phòng kia đến đây mới được! Chúng tôi sẽ có một buổi picnic thật vui…
Tôi cứ vừa đi vừa nghĩ, chẳng mấy chốc mà đã đi vào rất sâu trong rừng rồi. Tự nhiên tôi thấy lạnh ghê gớm, như thể đang có một đôi mắt nào đó đang dõi theo vậy… Za za, lại tự dọa mình mình rồi! Tôi nhắm mắt lại, rồi mở mắt ra… Kệ đi, Minh Minh đang đợi tôi mà! Tôi còn có quà đang đợi ở…
- A !!!!!!!!
Part 2: Có phải là dấu chấm hết cho tất cả?
- A !!!!!!!!!
Không… không thể nào…
Trước mắt tôi… là máu! Rất nhiều máu!!!
Chúng có màu đỏ tươi, hệt như sợi dây mà tôi đang cầm trên tay. Minh Minh… sao lại dẫn tôi đến cái nơi quỷ quái này chứ? Kệ anh, tôi không thể ở đây thêm một phút nào nữa!
- Định đi sao? – Một giọng nói trong trẻo bất ngờ vang lên sau lưng khiến tôi suýt chút nữa rớt cả tim ra ngoài o.O
- …
- Cứ thế mà đi sao?
- Ai… ai đấy?
- Cô không muốn biết Danny ở đâu à?
Cái người kia chẳng biết ở đâu cứ thế nói vọng ra, thật kì quái! Mà sự việc lúc này… sao lại giống giống… giống giống cái phim “Bóng ma trong rừng thẳm” hồi nhỏ tôi vẫn xem thế nhỉ? ( Nói là “vẫn” là vì hồi đó tôi xem đi xem lại không dưới 3 lần mặc dù nó là phim ma @_@) Tôi mà ra được khỏi đây, tôi thề là từ nay sẽ không bao giờ xem phim ma nữa !!!
- … Này, cô là ai? Có giỏi… có giỏi thì ra hẳn đây mà nói chuyện, nấp trong đó làm gì!
- Ha ha ha – Tiếng cười giòn giã vọng qua từng tán cây, bao nhiêu lông tơ trên người tôi được dịp đứng nghiêm một hàng thẳng đứng, hờ hờ, dựng hết cả lên rồi =.=”’ – Coi vậy mà bạo quá nhỉ ?
- Khôn
g ra thì thôi, tôi đi!
Một, hai , ba chạy !!!
- Đứng lại!
- …
- Thử nhìn bên phải cô đi.
Ừ thì nhìn bên phải…
- Minh Minh !!!
…
***
- Chết tiệt! Mất dấu cô ấy rồi!
Ryan nắm chặt vô lăng, không khỏi lo lắng cho cô gái nhỏ. Anh thật nghi ngờ cái xe buýt kia, rõ ràng chạy nhanh hơn bình thường, mà hình như còn cố tình cắt đuôi anh nữa. Rốt cuộc thì Judy đã đi đâu ???
…
***
Minh Minh toàn thân đầy máu, lại bị trói đứng vào một cây phong lớn. Sắc đỏ của lá phong hòa cùng màu máu, tạo nên một khung cảnh thật thê lương… Tôi đứng đó nhưng lại không thể làm gì vì giữa tôi và anh bị ngăn cách bởi tấm lưới lớn được kéo lên ngay khi tôi vừa chạy ào đến. Chuyện gì đang xảy ra thế này?
- Minh Minh! Minh Minh!!! Anh có nghe thấy em nói không? Tỉnh lại đi Minh Minh!
- Đừng cố nữa, anh ta sẽ không nghe được gì đâu!
Một cô gái mang mặt nạ nửa mặt bước ra từ trong bóng tối. Bóng chiều đã ngập đầy khu rừng, khiến tôi dù muốn cũng không thể nhìn ra được cô gái này ra sao, chỉ biết cô ta rất quen…
- Là sao? Các người đã làm gì anh ấy hả?
- Xem kìa, cô đang lo lắng cho anh bạn trai kia sao?
- Phải! Các người muốn cái gì ?
Kì một điều là chưa lúc nào tôi thấy mình bình tĩnh hơn bây giờ. Dù chỉ là linh cảm, nhưng ngay lúc này nó mạnh hơn bao giờ hết! Dường như mọi chuyện sắp chấm hết…
- Thẳng thắn quá! – Cô ta vỗ tay – Là thế này cô bé ạ, chị cả của chúng tôi… Biết nói thế nào nhỉ, đến nông nỗi này có lẽ là do cô bé đã đắc tội với chị cả rồi.
- Có gì thì nói luôn đi, nếu không tôi… sẽ báo cảnh sát!
- Nóng này cũng vô ích thôi, khu rừng này vốn không hề có sóng!
- Cô…
Tôi vội kiểm tra, quả nhiên điện thoại không có lấy một vạch sóng…
- Có muốn cứu anh bạn trai kia không?
- Có… có…
Tôi bắt đầu hơi nghi ngờ con người này rồi… Cô ta là muốn giúp hay là hại tôi đây? Sao lại có cái kiểu thái độ này chứ??? Nhưng mà nhìn tình trạng Minh Minh thế kia, không ổn rồi, tôi không còn thời gian suy nghĩ nữa…
- Chúng ta sẽ làm một phép thử nhé?
- Phép thử?
Cô gái mặt nạ bước đến sát tôi, khiến tôi bất giác lùi lại.
- Đừng sợ – Cô ta nhanh chóng giữ lấy tay tôi, khoảng cách gần như vậy tôi có thể ngửi thấy cả mùi nước hoa trên người cô ta. Đúng rồi, đó là mùi hương trên bức thư đe dọa tránh xa Minh Minh mà ngày trước tôi nhận được.
- Cô là…
- Tôi là ai không quan trọng! Bây giờ cô chỉ cần biết là…
…
***
Từ xa màu vàng của chiếc xe khiến Ryan chú ý. Đúng rồi, là nó, chiếc xe chở Judy! Chiếc xe đi ra từ phía rừng phong. Judy đến rừng phong?
“Muộn thế này cô ấy vào đó làm gì?”
Hượm đã, rừng phong…
- Này, hai cậu muốn tỏ tình ở đâu? – Billy nửa nằm nửa ngồi, lười nhác nhìn hai cậu bạn.
- Sao tự nhiên lại hỏi thế?
- Thích thì hỏi thôi!
- Phải vậy không?
- Ở thì… tôi đang định… tỏ tình với một cô gái, mà tính tình cô ấy lại hơi kì quái, thành ra…
- Thành ra cậu không biết làm thế nào mới phải? – Ryan tiếp lời, khuyến mại thêm cho Billy một tràng cười bất tận. Gì thế này, cao thủ tình trường như Billy mà cũng có ngày đau đầu vì một cô gái sao?
- Thôi nào! Tôi hỏi thật đấy!
Ryan nheo mắt nhìn Billy, nén cười:
- Tôi cũng rất muốn nói, nhưng mà đây là chuyện riêng tư, chỉ tôi với cô ấy được biết thôi
- Không chơi với cậu nữa, Danny, cậu thì sao?
- Tôi á ? – Danny hơi ngập ngừng – Tôi rất thích không khí trong lành của cỏ cây. Nếu có thể, tôi muốn dẫn người tôi yêu đến một nơi như thế…
- Lãng mạn ghê nha, ha ha
…
Rừng phong… Đây là nơi không khí trong lành nhất của thành phố này… Dạo gần đây dù không gặp Danny nhưng anh vẫn biết cậu ấy thi thoảng vẫn đến đây. Không lẽ… Chiếc xe chạy chậm lại, như chính sự do dự của chủ nhân nó lúc này…
“Đi nữa hay thôi…”
***
Trúc Vy đứng lặng trong bóng tối, quan sát từng động thái nhỏ nhất của Linh Đan. Cô bé này vẫn cứ ngốc nghếch như ngày xưa, phải chăng cũng vì cái dáng vẻ ấy mà Duy Minh thích nó? Nghĩ đến đây niềm tủi hờn len lỏi như muốn bùng phát trong cô! Cô ghét Linh Đan, ghét cái ngốc nghếch đó, ghét cái đáng yêu đó, ghét… Cô ghét tất cả những gì có ở Linh Đan, cô đố kị với những thứ đó…
- Trúc Vy, là chị phải không?
- …
- Đúng là chị rồi. Em biết chị đang ở đây, thậm chí là rất gần đây nữa!
- …
- Bao nhiêu năm rồi chị vẫn ghét em đến thế sao?
- …
- Em biết ngày đó chị bị oan, là anh Minh Minh đã trách nhầm chị. Em đã giải thích lại cho anh ấy hiểu, và anh ấy cũng đã hứa sẽ sang xin lỗi chị rồi, chỉ là chị không chịu gặp bọn em thôi…
Trúc Vy hơi sững sờ trước hàng loạt câu nói của Linh Đan. Nỗi băn khoăn không biết tại sao Linh Đan biết là do cô làm nhanh chóng thay thế cho cảm giác mất mát…
Duy Minh đồng ý xin lỗi cô…
Duy Minh đã muốn xin lỗi cô
Nhưng…
Cô không chịu gặp Minh Minh…
Trúc Vy đã bỏ lỡ cơ hội duy nhất ấy sao?
- Sau đó đã xảy ra rất nhiều chuyện, khiến Minh Minh mất đi trí nhớ. Minh Minh có thể quên, nhưng em thì không. Với em chị luôn là người chị mà em yêu quý. Em không có chị gái, ngày đó và cả bây giờ nữa, em luôn mong muốn chị sẽ là chị gái của em, hoặc ít ra em cũng luôn coi là như vậy. Em rất tự hào về chị, công chúa!
Đùng!!!
Tiếng sấm rền vang như dội vào Trúc Vy muôn ngàn đợt sóng lớn. Cô thấy rối bời vô cùng. Cả trời đất như bắt đầu xoay chuyển. Linh Đan, cô ta đã biết hết tất cả sao?
- Chị à, chị đừng tiếp tục sai nữa. Dừng lại đi, trước khi quá muộn!
- Cái gì là sai? Cái gì là dừng lại? – Trúc Vy không chịu nổi nữa, từ trong bóng tối bước ra – Cô dựa vào cái gì mà nói chứ?
- Quả nhiên là chị, Trúc Vy.
Part 2 (tt)
…
- Quả nhiên là chị, Trúc Vy.
- Cô…
Không ngờ những lời Rose nói lại là sự thật, tất cả những chuyện đều do Caroll, à không, bây giờ nên gọi là Trúc Vy chứ nhỉ, đứng đằng sau …
Nửa giờ trước…
- Cái gì ?
- Cô đã nghe cả rồi đấy thôi.
- Công chúa, không thể nào… không thể nào…
Rose dùng ánh mắt khó hiểu nhìn tôi:
- Tại sao không thể?
- Công chúa với tôi không có thù oán gì, cô ấy sao lại hại tôi được, hơn nữa Caroll rất tốt…
- Là vì Danny!
- Minh Minh?
…
- Chị không cần phải thắc mắc tại sao em lại biết tất cả. – Tôi nhìn thẳng vào Trúc Vy, thấy rõ trong đôi mắt ấy đang chứa đựng rất nhiều cảm xúc hỗn độn – Em cũng không bao giờ nghĩ rằng chúng ta lại có ngày gặp nhau trong hoàn cảnh này.
- Trúc Vy nào chứ? Gọi tôi là Caroll !
- Năm xưa, tại khu vườn nhỏ ở Lâm Giang, có ba đứa trẻ chơi với nhau rất vui… Bé gái nhỏ nhất luôn mặc váy hồng, chỉ thích ngồi xích đu, cậu bé 7 tuổi, cùng một cô bé khác thì vui vẻ đẩy cho chiếc xích đu ấy lên cao.. lên ãi…
- Tôi … không hiểu cô đang nói gì? Định kể chuyện cổ tích sao? Ha ha
- Đứa bé gái ngồi xích đu… là em, bé trai là Minh Minh, còn cô bé kia là…
- Thôi ngay đi! Tôi không muốn nghe…
- Là chị – Trúc Vy!
- Cô…
- Chị biết không, thực ra năm xưa em rất thích chơi với chị. Em không có chị gái, nên từ lúc chị đến với bọn em, em đã coi chị như chị gái của em rồi. Bây giờ nghĩ lại, ngày đó thật vui… Nhưng giờ chị thay đổi rồi …
- Ha ha! Cô nói nhiều như vậy là có mục đích gì chứ?
- Đến lúc này rồi mà chị còn muốn tiếp tục lừa dối mình và lừa dối mọi người nữa sao? Cái gì mà công chúa hiền lành tốt bụng? Cái gì mà công chúa trong sáng? Tất cả chỉ là cái vỏ bọc để che dấu con người thật của chị mà thôi, Trúc Vy!
Trúc Vy lại cười, và nụ cười ấy còn đáng sợ hơn tất cả những gì tôi có thể tưởng tượng về chị ấy…
- Đúng rồi ! Thật không ngờ lại có người hiểu rõ tôi như vậy… Vui lắm, đúng không?
- Chị…
- Cô thì có gì tốt đẹp? Một con nhóc ngu ngốc, kém cỏi, không có gì nổi bật! Tại sao Duy Minh lại chỉ chú ý đến cô, trước thế, giờ cũng thế? Cô…
- Em không bằng được chị, về tất cả, nhưng cái em có mà chị không có chính là sự chân thành, là tình cảm thực sự. Em không bao giờ coi người khác là đồ – chơi !
- …
Trúc Vy không nói gì, chúng tôi rơi vào một khoảng lặng, lặng đến ghê người. Linh cảm xấu trong lòng tôi dấy lên càng lúc càng nhiều. Sao tất cả lại thành ra thế này chứ? Không được rồi, phải tìm cách đưa Minh Minh ra khỏi đây thật nhanh!
- Chị với Minh Minh không phải là tình yêu, mà đơn giản chỉ là một sự chiếm hữu. Chị tự mặc nhiên cho rằng anh ấy là của chị, và khi anh ấy không yêu chị thì chị lại điên cuồng mà chiếm đoạt…
Tôi cố gắng nói, nói và nói thật nhiều, hi vọng chị ấy có thể tỉnh ra, hoặc ít nhất cũng rối trí một chút để chúng tôi có thể nhanh chóng rời đi. Nhưng có vẻ như tôi đã thất bại rồi…
- Còn cô? Cô có yêu anh ấy không?
Trúc Vy nhìn sâu vào mắt tôi, cái nhìn khiến tôi không thể trốn tránh. Mà có lẽ tôi cũng không còn tâm trí đâu mà trốn tránh nữa…
Tôi có yêu Minh Minh không? Thực sự có yêu không? Nếu không yêu, vậy tình cảm giữa hai chúng tôi rốt cuộc là cái loại tình cảm gì? Là tôi không chịu cố gắng cho tình cảm ấy, hay trái tim tôi đã trót lỗi nhịp với một ai kia?
- Sao nào? Khó nói lắm đúng không? Thì ra cô cũng chẳng hơn gì tôi!
- Không phải!
- Vậy thì thử đi !
- Thử? – Tôi bất chợt liếc nhìn con dao sắc lạnh trong tay. Rose đã đưa nó cho tôi, trước khi đi. Tôi còn tưởng nó dùng để cắt dây trói cho Minh Minh. Đừng… đừng nói là chị ấy muốn…
- Chẳng phải Rose đã đưa cô con dao kia rồi sao? – Trúc Vy nhìn tôi đầy đắc ý – Nếu cô dám tự đâm nó vào mình, tôi sẽ để cho hai người đi, từ nay không làm phiền hai người nữa!
- Chị… chị điên rồi sao? Cái này liên quan đến mạng sống con người đó!
- Vậy là không yêu đúng không? Thế thì…
Trúc Vy lấy ra một chiếc bật lửa , và… đưa lại gần Minh Minh . Nãy giờ tôi cứ thấy có mùi gì đó kì kì, giống như… Tôi kinh hoàng nhìn chăm chăm vào Minh Minh… Là xăng !!!
- Ha ha ha – Trúc Vy bỗng cười điên dại – Thế nào? Đoán không ra đúng không? Người ta thường nói “anh hùng cứu mỹ nhân”, đáng tiếc Duy Minh là anh hùng, nhưng cô thì chẳng phải mỹ nhân. Chọn đi! Hoặc cô, hoặc Duy Minh!
- Chị…
Trúc Vy có vẻ không đùa, mà chính xác là chị ấy điên thật rồi! Chị ấy đang đặt cược, lấy tính mạng con người ra mà đặt cược! Một ván b
ài Tình- Yêu với cái kết đã rất rõ ràng… Tại sao con người lại cứ u mê trong tình cảm như vậy? Lựa chọn một con đường mà chính bản thân còn không xác định được hướng đi. Cố chấp thế để rồi được cái gì chứ?
Tôi thì không điên như chị ấy, bởi ít nhất lúc này đây, tôi phải biết yêu cầu ấy , việc làm ấy là hoàn toàn ngu ngốc! Cuộc đời đâu như phim truyền hình? Tự đâm vào mình… Đây là trò chơi trẻ con sao? Nhưng nếu không đáp ứng thứ “nhiệm vụ” điên rồ ấy, hậu quả sẽ như thế nào? Tôi lại nhìn Minh Minh…
- Có làm không?
Trúc Vy bắt đầu sốt ruột. Ánh mắt chị ấy nhìn tôi như chứa cả trăm ngàn con sóng lớn, giận dữ, phức tạp, và giờ đây … mù mờ. Chỉ sợ rằng chị ấy sắp mất hết lý trí rồi … Tôi không còn thời gian để mà suy nghĩ nữa…Dù tình cảm của tôi không đủ lớn để nói lên tiếng yêu với Minh Minh, nhưng thực sự trong tôi anh rất quan trọng. Có lẽ sự việc đến ngày hôm nay cũng là vì tôi, vì bản thân tôi mà ra. Quá khứ 13 năm trước, và hiện tại, tất cả đều có xuất phát điểm là tôi. Người Trúc Vy căm ghét là tôi, người cô ấy hận cũng là tôi, không phải anh hay một ai khác. Vậy thì, ngày hôm nay hãy để mọi chuyện kết thúc!
- Em chấp nhận! – Tôi quả quyết – Nhưng chị phải đưa Minh Minh ra khỏi đây, đưa anh ấy đến bệnh viện. Anh ấy … hình như… không ổn rồi…
- Được thôi!
- Thực ra tình cảm của em với chị, trước giờ không thay đổi. Tiếc rằng nỗi đố kị ganh ghét trong lòng chị quá lớn, nên dù cố gắng thế nào em cũng không thể bước chân vào trong trái tim chị, sự chân thành của em cuối cùng vẫn không thể đánh tan những cái xấu xa đang ăn mòn con người tốt đẹp của chị. Có thể chị sẽ không nghe những lời này, không muốn nghe những lời này, nhưng đây là những tình cảm tự đáy lòng em, và không biết sau này em còn cơ hội để nói ra nữa hay không. Nếu thời gian có thể quay trở lại, chúng ta hãy làm chị em tốt của nhau nhé!
“Phập!”
Con dao găm sâu vào bụng tôi, đau nhói! Và tôi khuỵu xuống… trong sự ngỡ ngàng của Trúc Vy …
- Cô… cô…
- Chị hứa rồi đấy, chị phải đưa Minh Minh ra khỏi đây…
- Không! Không!!!
Trúc Vy ôm đầu, chạy đi. Hình như chị ấy đã khóc …
…
- Judy !
Ryan, là anh ấy, cuối cùng anh ấy cũng đã đến rồi…
- Em đang làm gì vậy hả?
- Anh… lo lắng cho em?
Máu ở vết thương chảy ngày càng nhiều, nhưng ở trong vòng tay Ryan, không hiểu sao tôi lại chẳng thấy đau. Anh ấy lo lắng cho tôi, đúng rồi, anh ấy vẫn quan tâm đến tôi…
- Nào, bình tĩnh nhé, anh sẽ đưa em đến bệnh viện ngay bây giờ, em sẽ không sao đâu! – Ryan dường như không để ý đến câu hỏi của tôi, cứ thế định bế tôi lên.
- Từ từ đã… anh chưa trả lời câu hỏi của em…
- Em… được rồi,anh vẫn luôn lo lắng cho em, luôn nhớ em, nhớ đến phát điên đấy! Tại sao em lúc nào cũng ngốc nghếch như vậy chứ?
- Anh… anh có yêu em không?
Đúng vậy, tôi ngu ngốc, thực sự rất ngu ngốc, cho nên mới không nhận ra tình cảm của mình. Ryan, người con trai luôn ở bên tôi, là hình bóng khắc sâu trong trái tim tôi. Đến giờ phút này thì không còn phải băn khoăn gì nữa, người tôi yêu chính là anh! Giá mà tôi nhận ra sớm hơn, giá mà tôi có thể nói yêu anh… Tệ thật! Tôi… vẫn luôn chậm chạp, vẫn là kẻ theo sau chính cảm xúc của mình…
Nhưng mọi cảm giác mất mát trong tôi vụt tan biến trong giờ phút anh nói yêu tôi. Tình cảm của tôi được đáp lại … Chỉ tiếc là không kịp nữa rồi…
Mọi thứ trước mắt tôi tối sầm lại… Ánh mắt lo lắng của Ryan, vòng tay ấm áp của anh…
” Anh yêu em ! Rất yêu em !”
Câu nói này nhất định tôi sẽ mãi ghi nhớ…
“Ryan, em cũng yêu anh…”
Có phải là dấu chấm hết cho tất cả?