Edit: MâyCô đem đồ đạc thu dọn vào trong nhà.Ừm, thật ra hành lý cũng không nhiều, đều là mấy thứ đồ lúc kết hôn bản thân mang theo khỏi Tống gia, mấy ngày nay cũng không mua thêm cái gì, trong nhà khá trống trải.Lúc Tống Ngọc Nhứ đang ngơ ngẩn nhìn chằm chằm khung cửa sổ, Ninh Chiêu ôm chăn từ trong phòng đi ra nói: “Trời lạnh rồi, trong nhà chỉ có một cái chăn, cô đắp trước đi.
Đợi có thời gian tôi lại đi xem xem có thể mua được cái chăn mới không.”Trong dị năng không gian của anh cũng có một cái chăn bông, nếu anh cố lấy ra chắc chắn sẽ bị lộ.
Cho nên trong hai ngày tới, anh có dự tính đến chợ đen lúc nửa đêm một chuyến, đến lúc đó đem chăn ra cũng có cái lí do để bịa.
Mấy tối này, khi ngủ anh chỉ dám lấy chăn ra đắp cho mình, đợi trời sáng lại cất vào trong dị năng không gian.“Không cần, anh cứ đắp trước đi, tôi vẫn còn áo bông dày.” Tống Ngọc Nhứ cũng đang cân nhắc đến chuyện mua chăn trong hệ thống Hốt Đồ Tốt, buối tối đi ngủ thì bỏ ra đắp, sáng sớm tỉnh dậy thì lại thả vào trong kho của hệ thống là xong.
Hệ thống Hốt Đồ Tốt của cô cũng có kho chứa hàng, giống như cái ba lô đựng đồ trong game ấy, tổng cộng có một trăm ô vuông, mỗi ô có thể xếp chồng lên nhau một trăm vật phẩm cùng loại.
Hơn nữa, mặt sau của ô vuông trong kho chứa hàng còn có dấu cộng, Tống Ngọc Nhứ cảm thấy nếu đáp ứng đủ một số điều kiện khác, chắc chắn sẽ mở được khoá.Điều tồi tệ duy nhất trong kho hàng này chính là chỉ chứa những vật phẩm được mua trong hệ thống thôi.
Nếu muốn đem đồ vật bên ngoài bỏ vào trong hệ thống thì nó chỉ chứa được một ô vuông nhỏ, nếu là thực phẩm còn không thể đảm bảo chắc chắn chất lượng tươi ngon như ban đầu, ngoài ra kích cỡ đồ vật bên ngoài quá lớn sẽ không lưu trữ ở trong này được.Nhưng Tống Ngọc Nhứ lại cảm thấy khá tốt, bình thường cô cũng không cần bỏ đồ bên ngoài vào cái ô vuông này, hiện tại chỉ bỏ một ít tiền lưu trữ vào trong kho chứa hàng.Ninh Chiêu đem chăn để ở trên giường đất: “Cô cứ đắp đi, chờ mấy ngày nữa tôi sẽ mua thêm một cái mới, lúc đó chúng ta đổi chăn.”Nói xong, anh không ở trong phòng Tống Ngọc Nhứ nữa, xoay người đi ra ngoài.
Để lại Tổng Ngọc Nhứ đang nhìn cái chăn được đặt trên giường, có chút dở khóc dở cười..