Edit: MâyNày đúng thật là…….Nhìn Ninh Chiêu kiên quyết như vậy, Tống Ngọc Nhứ không định đưa lại chăn cho hắn nữa.Quên đi, bây giờ muốn mua chăn bông cũng không dễ, mua chăn bông phải có bông, vải và phiếu, làm một chiếc chăn tốn rất nhiều tiền, hơn nữa cần có thêm cả đệm giường.
Cô cảm thấy dù Ninh Chiêu có đi chợ đen thì cũng chưa chắc đã tìm được chăn bông hợp ý, còn không bằng cô giả vờ lấy tiền ra ngoài một chuyến, sau đó mua trong hệ thống Hốt Đồ Tốt một chiếc chăn dày và một chiếc chăn mỏng rồi nhanh chóng quay về nhà.Tính toán xong, Tống Ngọc Nhứ liền không thấy rối rắm nữa, nhìn cái chăn, chưa bao giờ cô nghĩ có chăn mới bản thân sẽ để lại cái chăn vừa cũ vừa kém cho Ninh Chiêu dùng, thay vào đó cô định sử dụng nó làm đệm lót dưới người.
Không còn cách nào khác, cái giường đất này quá cứng, ngồi lâu là mông liền đau, nằm ngủ một đêm Tống Ngọc Nhứ có cảm giác như bản thân sẽ tàn phế mất.**Ngày thứ hai ở nhà mới.
Ninh Chiêu và Tống Ngọc Nhứ cùng nhau tổng vệ sinh, dọn dẹp nhà cửa từ trong ra ngoài.
Đến đêm, Ninh Chiêu lại lén lút chạy lên núi.
Trước khi đi anh có đánh tiếng với Tống Ngọc Nhứ rồi, nhưng hiện tại hai người ngủ phòng riêng, nên khi nào người quay lại thì Tống Ngọc Nhứ không biết, chỉ biết là sáng hôm sau tỉnh dậy nhìn sang phòng của Ninh Chiêu thì thấy còn chưa mở cửa, kỳ thực trong bếp lại có thêm mấy miếng thịt cùng một ít ngũ cốc.Cô khá sửng sốt, rất nhanh liền hiểu ra đây là đồ Ninh Chiêu mang về tối qua, xem ra đồ vật anh cầm về đều đã được xử lý sạch sẽ, cũng không rõ tối qua anh kiếm được những gì.Tống Ngọc Nhứ không quá để tâm, bắt đầu nhóm lửa làm cơm sáng.
Cô dự định ăn xong cơm sẽ lên núi đi dạo, mấy hôm nay cô đã cùng Ninh Chiêu lên núi vài lần, chỉ là mỗi lần đi một bóng dáng của con thỏ cũng không thấy, cô cũng không còn sợ hãi việc lên núi như trước...!Với cả cô cũng đâu có định đi sâu vào trong núi đâu, cô chỉ nhặt chút củi bên sườn núi rồi trở về, hẳn là không có vấn đề lớn.
Nếu mỗi lần lên núi đều phải theo Ninh Chiêu thì thật lãng phí thời gian quá, hai người tách ra sẽ làm được nhiều việc hơn.Nhà cô ở dưới chân núi nên các đội viên trong đội thường không hay đi đến đây lắm.
Xung quanh khá ít hộ gia đình, vì vậy làm cơm cũng không cần lo lắng mùi thức ăn sẽ bay sang nhà khác.
Sáng nay, Tống Ngọc Nhứ không định làm món ăn phức tạp, trong nhà có thịt, vừa rồi còn được vợ của đại đội trưởng cho chút bột mì và hành lá, cô tính toán làm mấy cái bánh nhân thịt.
Sữa bò hay nước trái cây đi kèm không có, vậy thì uống nước lọc đi, ai kêu nhà cô "nghèo" chứ, cũng chẳng thể để những đồ vật vô danh đó xuất hiện được.Ninh Chiêu thức dậy lúc cô đang làm bánh nướng áp chảo, vừa rửa mặt xong anh liền vào bếp giúp Tống Ngọc Nhứ thêm củi đốt.
Nói đến nồi niêu, trong nhà các cô đều là mượn được từ đội, giá hai tệ một năm, này cũng là vì tránh cho một số đội viên khác có chủ ý muốn chiệm tiện nghi.
Ninh Chiêu và Tống Ngọc Nhứ cảm thấy cái giá cả thuê đồ khá ổn, dù sao bọn họ đều không tin bản thân một năm lại không thể kiếm nổi hai tệ để trả cho cái tiền thuê nồi đó..