Edit: Mây“Tôi tên là Ninh Chiêu.
Trước lúc xuyên qua đã là năm tận thế thứ mười một, năm nay tôi 28 tuổi.
Thế giới lâm vào tận thế năm XX, lúc đầu bọn tôi chỉ đối mặt chiến đấu với zombie, sau này lại có thêm dị thú và thực vật đột biến.
Chờ đến năm tận thế thứ mười một, số lượng zombie cũng không còn nhiều như ban đầu nữa, nhưng những zombie còn sống sót đều ở cấp bậc cao hơn, một số còn có IQ cao hơn nên khó đối phó hơn dị thú và thực vật đột biến rất nhiều.”“Lúc đó sản xuất ít nhiều đã được phục hồi, nhưng do đất đai bị ô nhiễm nên cây cối bị đột biến theo.
Ví dụ đơn giản, hạt gạo bọn tôi ăn ở mạt thế nó có kích cỡ to hơn một nắm tay, ăn cũng không thấy ngon.
Nhưng dầu được ép ra từ những cây đột biến kia lại có mùi hương rất thơm, rất trong và không vẩn đục như mấy loại dầu hạt cải khác.”“Tôi xuyên qua là bởi vì lúc ấy đi làm nhiệm vụ cùng đồng đội, đâu ngờ đụng trúng một con zombie cấp tám.
Để bảo vệ các thành viên, tôi chỉ còn cách tự lộ diện bản thân rồi cùng chết chung với nó.
Lúc tôi mở mắt ra lần nữa chính là cảnh trùng hợp hai nhà đang phân gia.”“Tuy khá bối rối, nhưng rốt cuộc bọn họ cũng không phải gia đình thật sự của tôi, tôi cũng không có tình cảm với họ.
Đã vậy bọn họ còn chỉ thẳng tay vào mặt tôi mà chỉ trích, tôi cũng đâu phải người biết chịu đựng, nếu phân gia thì cứ phân gia thôi, làm vậy có khi lại tốt.”“Về phần Ninh Nhị Cẩu bây giờ đang ở đâu, tôi không rõ lắm.
Nhưng theo tôi suy đoán, có lẽ hắn đã không còn nữa.”Nghe vậy, Tống Ngọc Nhứ cũng gật đầu: “Tình huống của tôi thật ra cũng không khác anh mấy.
Tên tôi không phải Tống Đại Tuyết mà là Tống Ngọc Nhứ, "Nhứ" ẩn dụ cho những bông tuyết trắng.
Lúc xuyên qua tôi mới vừa trải qua sinh nhật tuổi 26, cũng ở năm XX, nhưng tôi chưa bao giờ trải qua hoàn cảnh mạt thế.”Ninh Chiêu hơi sửng sốt, bởi vì năm Tống Ngọc Nhứ ở khi ấy là năm thứ hai từ khi ngày tận thế đến, nhưng Tống Ngọc Nhứ lại không trải qua mạt thế.Tống Ngọc Nhứ hiển nhiên biết rõ điều này, cô cau mày nhìn Ninh Chiêu, dường như hai người "tâm linh tương thông" cùng nói ra chung một suy nghĩ trong đầu.“Anh chắc mạt thế xảy ra vào năm XX?”“Cô chắc không có mạt thế trước khi xuyên không chứ?”Cả hai người đều nhìn thấy bản thân trong mắt nhau, đồng thời cũng nhìn thấy sự nghiêm túc và quyết tâm trong mắt đối phương.Cho nên…… Bọn họ khả năng không đến từ cùng một thế giới.Tống Ngọc Nhứ nghĩ tới gì đó, lại nói: “Thật ra thế giới chúng ta đang ở hiện tại chỉ là thế giới trong tiểu thuyết.
Nhân vật chính của cuốn tiểu thuyết này là Tống Tiểu Tuyết - em gái ruột của Tống Đại Tuyết - người được trao cơ hội trọng sinh trở về quá khứ.
Đại khái là cô em gái này ghen ghét với chị của mình, cô ta ghét chị mình được người trong nhà yêu thương và có một cuộc sống tốt đẹp, Trong khi Tống Tiểu Tuyết chỉ có thể làm vợ của một bác sĩ bình thường, vì vậy sau khi sống lại, cô ta liên tục tìm cách đối phó với Tống Đại Tuyết, cướp đi công việc của cô ấy, còn cướp luôn cả bạn trai của chị gái là Trâu Minh Thư.
Cô ta còn lập mưu khiến cho Tống Đại Tuyết cưới một gã lười biếng trong đại đội Tiên Phong.”“Ồ, Trâu Minh Thư chính là nam chính trong cuốn tiểu thuyết này.”Ninh Chiêu hiện tại đang khoác lên thân phận lười biếng: “…….”Trong lúc nhất thời anh muốn nói với Tống Ngọc Nhứ là, anh không lười biếng, Ninh Nhị Cẩu cũng không lười biếng, đây đều là Ninh gia tạo ra tin đồn.
Dĩ nhiên, anh cũng biết, trước khi xuyên không đến cải chính lại tên tuổi của Ninh Nhị Cẩu, Ninh Nhị Cẩu quả thực là một tên lười biếng nổi tiếng trong đội Tiên Phong.Nhưng anh không nói ra lời này, mà là ngơ ngác nhìn Tống Ngọc Nhứ: “Cho nên, hiện tại chúng ta đang ở trong một cuốn sách, còn là vai phụ?”Tống Ngọc Nhứ im lặng một lát, thành thật nói: “Dựa theo suất diễn của chúng ta, chúng ta không phải vai phụ, mà là bia đỡ đạn.”Ninh Chiêu: “…….”Vai này còn không bằng vai phụ.Anh lau mặt, nhất thời cảm thấy đầu óc đặc biệt hỗn loạn.
Thế giới mà anh sống trước đây đang xung đột với thế giới mà Tống Ngọc Nhứ sống.
Các khẩu hiệu rõ ràng là đúng, Thế vận hội Olympic được tổ chức đúng thời điểm, nhưng chuyện sau đó lại không có gì xảy ra.Chẳng lẽ...!thế giới mà anh và Tống Ngọc Nhứ sống ở kiếp trước thực chất cũng chỉ là một cuốn sách?.