Edit: Mây“Đúng rồi, cô có phải nạp tiền vào hệ thống không? Mà nạp tiền vào kiểu gì vậy? Có phải là nạp bằng tiền mặt không?”“Có thể nạp phí, nạp vào 1 tệ có thể đổi ra 150 tệ trong hệ thống.” Tống Ngọc Nhứ nói rồi biểu diễn một lần cho anh xem, cô lấy ra 10 tệ rồi đưa cho hệ thống quét mặt và nạp phí.【 Rà quét được 10 tệ nguyên vẹn, có thể đổi lấy 1500 tệ loại ưu tiên.
Bạn có muốn đổi không? 】【Có】【 Không 】Tống Ngọc Nhứ gật đầu.Ninh Chiêu nhìn số tiền Tống Ngọc Nhứ cầm bỗng biến mất trong hư không, thậm chí bản thân anh dùng dị năng tinh thần cũng đều không thể tra ra 10 tệ kia đi đâu, anh cảm thấy còn khá thú vị: “Hệ thống của cô tốt hơn của tôi.
Nếu ở mạt thế mà có cái hệ thống này thì tốt rồi, tôi cũng sẽ không phải chịu đựng nhiều năm không được ăn đồ ăn của Khai Phong.”Khi ấy cũng sẽ không có nhiều người bị chết đói.Nhưng lời này Ninh Chiêu không nói, Tống Ngọc Nhứ rõ ràng là người chưa từng trải qua mạt thế, nói ra làm gì lại gây phiền toái đến cô.“Mỗi cái đều có ưu điểm riêng.” Tống Ngọc Nhứ vừa nói vừa chọn mua chăn trong giao diện Hốt Đồ Tốt, hai cái chăn bông - một xám một hồng bỗng xuất hiện bên cạnh cô, hai chiếc chồng lên nhau ổn định như lão cẩu.
Vốn Tống Ngọc Nhứ còn tưởng rằng Ninh Chiêu sẽ không thích màu hồng, nhưng sau khi thấy anh chạm vào chiếc này, lại chạm vào chiếc kia, cuối cùng còn chạm vào chiếc hồng thêm hai lần nữa.—— Quả nhiên, tâm hồn của Ninh Chiêu cứ như tiểu công trúa ấy.Ninh Chiêu hiếm lạ chạm đủ vào chăn của mình rồi, lúc này anh mới buông xuống, nghiêm túc hỏi: “Mua đồ trong hệ thống có đắt không?”“Không đắt lắm, nó có giá trị tương đương với trước lúc tôi xuyên qua.
Giá trị tiền ở thời này rất lớn, tôi mua một chiếc chăn chỉ tốn 1 tệ thôi (ý là 150 tệ trong hệ thống).” Tống Ngọc Nhứ mỉm cười: “Vốn dĩ trong hệ thống Hốt Đồ Tốt không có nhiều tiền, tôi còn đang nghĩ đến việc mua trứng từ hệ thống sau đó đưa đến Cung Tiêu Xã, xong lại nạp tiền bán trứng vào hệ thống để kiếm giá chênh lệch.
Ai biết anh lợi hại như vậy, những ý tưởng của tôi vậy mà vẫn chưa đụng đến một chút nào.”Ninh Chiêu cười nói: “Không sao, về sau tôi kiếm tiền cho cô xài, cô lại nuôi tôi.”Tống Ngọc Nhứ: “…….”Thật sự, Ninh Chiêu xa cách vẫn tốt hơn, cô không chịu nổi loại Ninh Chiêu này.“Thật đó, cô xem bàn tay vàng của cô tốt như vậy, tay nghề nấu cơm cũng ngon, nhất định có thể an ủi cái bụng bị uỷ khuất ở mạt thế của tôi no căng.” Nói tới đây, anh lại nghiêng đầu nhìn Tống Ngọc Nhứ: “Trước đây tôi không biết, bây giờ đã biết bàn tay vàng của cô, cuối cùng tôi cũng hiểu vì sao cô muốn làm tài xế trong đội vận tải rồi.”Bàn tay vàng tốt như vây, không dùng thật là lãng phí.Hai người - một người ngồi một người nằm, khoảng không an tĩnh trong chốc lát.Đột nhiên Ninh Chiêu đứng dậy, anh nhìn vào mắt Tống Ngọc Nhứ, đồng tử đen láy tràn ngập nghiêm túc: "Cô cảm thấy cô còn có thể trở về sao?”Tống Ngọc Nhứ bị anh hỏi nên trầm mặc một lát, ánh mắt cô hơi mê mang: “Tôi không biết.”Ninh Chiêu cũng lại trầm mặc một hồi, lúc lâu sau anh mới nói: “Nếu không thể trở về được, chúng có thể thử ở bên nhau được không?”Tống Ngọc Nhứ: “Hả?”Người anh em này, anh đang nói cái gì vậy?Tác giả có lời muốn nói: Ninh Chiêu: Em cho rằng anh duy trì hình tượng lạnh lùng là dễ lắm sao? Nó không hề dễ!.