Edit: Mây
Bên này, Ninh Chiêu xách theo hộp cơm về nhà, mặc dù vật liệu trong nhà mới không tốt lắm, nhưng do nhà ở dưới chân núi, sợ có dã thú xuống núi nên hàng rào bao quanh sân lại được xây rất cao và chắc, có sự riêng tư đặc biệt tốt.
Bình thường ở nhà, chỉ cần đóng cửa cổng lại là không ai biết người bên trong đang làm gì.
Anh đẩy cửa cổng, nhưng không mở ra được.
“Đại Tuyết, anh trở về rồi, em tới mở cửa cho anh.” Ở bên ngoài, hai người gọi nhau bằng tên của hai nguyên chủ, đây là điều mà bọn họ đã thống nhất khi thương lượng, đề phòng việc người khác nghe thấy tên lạ của cả hai, cũng tránh được một số rắc rối phiền toái.
Bất quá chờ thêm đoạn thời gian nữa, hai người vẫn nghĩ đến chuyện muốn đổi tên hộ khẩu, Đại Tuyết còn được, chứ Nhị Cẩu Tử gì đó, Ninh Chiêu cảm thấy cái tên giống như không phải gọi người.
Thực mau bên trong có tiếp đáp lại, rất nhanh Tống Ngọc Nhứ liền chạy tới mở cửa cho Ninh Chiêu.
Cửa vừa mở ra, Ninh Chiều liền nhìn thấy Tống Ngọc Nhứ đang tươi cười vui vẻ, cô cũng chào hỏi anh: “Về rồi à, mau mau vào nhà, em đi nấu nước cho anh.”
Ninh Chiêu nhìn bộ dáng tươi cười xán lạn của cô, cũng không khỏi bật cười theo sau.
Tiến vào trong sân, tay anh đem hộp cơm đưa cho cô và nói: “Nay anh mua một hộp tiết lợn ở trong xưởng, em xem khi nào rảnh có thể làm, chúng ta làm món Mao Huyết Vượng.”
Vừa nói đến Mao Huyết Vượng, bản thân Tống Ngọc Nhứ cũng thấy thèm, cô trực tiếp đưa ra quyết định: “Vậy tối nay ăn luôn nha.
Bây giờ em sẽ mua thêm những nguyên liệu khác, chỉ là Mao Huyết Vượng chủ yếu thường sử dụng tiết vịt, không có liên quan gì đến tiết lợn.”
*Chú giải: 毛血旺 (Mao huyết vượng) là một món ăn truyền thống nổi tiếng ở Trùng Khánh và Tứ Xuyên.
Mao Huyết Vượng không chỉ phổ biến ở Trùng Khánh và Tứ Xuyên, mà còn phổ biến trên khắp đất nước, được nhiều người trên khắp đất nước yêu thích.
Mao huyết vượng thường sử dụng huyết vịt làm nguyên liệu chính, vị cay cay.
Món ăn này đã trở thành món ăn đặc sản kinh điển ở Trùng Khánh và được Hiệp hội ẩm thực Trung quốc chọn là một trong mười món ăn cổ điển hàng đầu ở Trùng Khánh.
(Cre: gg)
Ninh Chiêu với sức chiến đấu của cọng bún bằng 5: “…….”
Cái này khá xấu hổ.
Nhìn ra Ninh Chiêu đang lúng túng, Tống Ngọc Nhứ mỉm cười chuyển chủ đề: “Không sao đâu, tiết lợn này có thể làm thành món tiết canh, vị thanh đạm, vừa vặn có thể ăn chung được với Mao Huyết Vượng.
Bây giờ anh rảnh không? Nếu rảnh thì anh giúp em vo gạo nấu cơm nhé, trước tiên em mua thêm đồ ăn trong hệ thống Hốt Đồ Tốt cái đã.”
Ninh Chiêu thở phào nhẹ nhõm: “Được.”
Nói xong, anh liền chạy vào bếp nấu cơm hệt như bị chó rượt đuổi, với mong muốn cố gắng chấm dứt chuyện đáng xấu hổ này càng sớm càng tốt.
May mắn thay, anh cũng thích ăn các món cay, chẳng hạn như đầu cá băm nhuyễn ớt chung với Mao Huyết Vượng, anh ăn rất ngon, kết quả thậm chí anh còn không biết rằng tiết trong Mao Huyết Vượng là tiết vịt chứ không phải tiết lợn.
Đúng là nhiều năm ăn Mao Huyết Vượng, cơ hồ giống như đều đổ hết vào bụng cẩu đi.
Nhìn tay chân Ninh Chiêu luống cuống lên vì xấu hổ, Tống Ngọc Nhứ phải nỗ lực áp chế khoé miệng đang cong lên của mình, trong lòng mặc niệm nhất định không thể cười.
Cô và Ninh Chiêu mới vừa tiết lộ thân phận thật, lại còn trải qua cái chuyện "cùng nhau thử xem" xấu hổ kia, tuy hiện tại hai người không nhắc đến nhưng không có nghĩa là nó không còn tồn tại.
Tống Ngọc Nhứ thầm không muốn vấn đề này được nhắc lại sớm như vậy.
Chỉ là……quá xấu hổ rồi.
Để làm Mao Huyết Vượng, nguyên liệu cần có bao gồm tiết vịt, ruột già, lòng, giăm bông, chân giò hun khói, giá đỗ, bún, dưa chuột, v.v tất cả những thứ này đều được bán trong hệ thống.
Ngoài ra, Tống Ngọc Nhứ còn mua thêm đậu phụ chiên, nấm kim châm, nấm hương để bổ sung vào Mao Huyết Vượng.
Ngẫm nghĩ, cô mua tiếp một cân thịt, một cân ớt xanh, hai miếng đậu hũ, định làm món thịt lợn xào và đậu hũ Ma Bà.
Trong hệ thống Hốt Đồ Tốt có một nhà hàng làm món thịt lợn om rau muối rất ngon, đến lúc đó cô chỉ cần mang đồ ăn ra và làm thêm bốn món một canh, đồng thời đây cũng là chúc mừng Ninh Chiêu tìm được việc làm.
Bia thì mua một phần, một phần gồm có sáu chai, bất quá giá cả cũng không đắt, đối với Tống Ngọc Nhứ - người hiện đang rất có tiền mà nói, chuyện này hoàn toàn nằm trong khả năng chi trả.
Với cả, nồng độ cồn trong bia không cao nên Tống Ngọc Nhứ không lo mình bị uống say.
Tửu lượng rượu bia của cô quả thực không tồi, lúc trước cứ dịp Tết đến ba cô lại thúc giục bảo cô mau chóng kết hôn, bảo là không có con rể bồi ông uống rượu, khi ấy Tống Ngọc Nhứ liền trực tiếp khui một lon bia và uống cạn, còn cười trêu ghẹo ba cô rằng: “Lão Tống, tuy ba không có con rể uống rượu cùng nhưng ba lại có một cô con gái có thể uống rượu cùng với mình nha."
Bây giờ nghĩ lại, thời gian giống như đã trôi qua thật lâu.
Cô không biết nếu cô đi vắng liệu ba cô có lo lắng về việc không còn ai uống rượu cùng ông nữa hay không.
“Ngọc Nhứ, cơm đang sôi rồi, em còn muốn anh làm gì nữa không?” Giọng Ninh Chiêu từ trong bếp truyền ra.
“Đến đây.” Tống Ngọc Nhứ vội vàng lau mặt một phen, cầm theo một đống nguyên liệu mới vọt vào phòng bếp: “Anh giúp em rửa mấy cái thứ này một chút, để lát nữa em cắt.”
Ninh Chiêu thu hồi ánh mắt lo lắng khi nhìn nơi hốc mắt đo đỏ của cô, gật đầu: “Ừm.”
Chẳng mấy chốc, nhà bếp liền trở nên rộn rã, hôm nay Ninh Chiêu nói về công việc có rất nhiều điều thú vị, khiến Tống Ngọc Nhứ cười như đang mắc bệnh Parkinson.
Nhìn thấy vẻ mặt Tống Ngọc Nhứ không còn buồn bã, Ninh Chiêu thầm thở phào nhẹ nhõm.
Anh biết Tống Ngọc Nhứ và anh không giống nhau, anh là chết không còn xác, nhưng Tống Ngọc Nhứ có khả năng vẫn còn tồn tại, cô đối với chuyện "trở về" vẫn có thể ôm hy vọng, không chừng một ngày nào đó cô sẽ "trở về nơi đó".
Mà anh, một chút hy vọng đều không có.
Tác giả có lời muốn nói: Ninh Chiêu: Khóc~