Hốt Hết Đồ Tốt Xuyên Về Năm 70


Edit: Mây

“Vậy dưa này em sẽ bán một quả là 8 hào cộng thêm phiếu.” Tống Ngọc Nhứ nhìn dưa hấu trước mặt, không nhịn được cảm thán: “8 hào em có thể mua thêm ba quả dưa nữa, nếu như vậy thì có thể kiếm được rất nhiều tiền.”

Ninh Chiêu: “Nghĩ thật tốt.”

Tống Ngọc Nhứ trợn mắt, không nói chuyện.

“Còn muốn đi đội vận tải chuyển đồ không?” Ninh Chiêu lại hỏi.

Tống Ngọc Nhứ nhìn anh một cái, sau đó mới thấp giọng nói: “Kỳ thật sau khi biết thân thế và bàn tay vàng của anh thì em lại không muốn đi nữa.”

Ninh Chiêu: “…….”

“Vốn dĩ em là trạch nữ*, chuyện thích làm nhất chính là ở nhà là đọc sách hoặc là lên giường ngủ.

Trước đó em muốn đi vận chuyển trong đội vận tải là bởi vì nghèo.

Em nghĩ nếu dù có ra ngoài dùng hệ thống Hốt Đồ Tốt buôn bán thì cũng sẽ an toàn hơn." Tống Ngọc Nhứ giải thích: "Mặc dù chỉ là đội vận chuyển trong huyện, nhưng vẫn có thể chạy đi khắp nơi, em chỉ cần tranh thủ cơ hội lấy ra một số thứ là được.”

*Trạch nữ, trạch nam là những cụm từ có nguồn gốc từ tiếng Trung thường được dùng để miêu tả những cô gái, chàng trai chỉ luôn thích ở trong nhà, lẩn trốn mọi hoạt động bên ngoài (trạch có nghĩa là lẩn trốn).

(Nguồn: gg)

Ninh Chiêu: “…….”

Tuy rằng anh cũng đoán được ở một mức độ nào đó, nhưng khi anh nghe Tống Ngọc Nhứ giải thích sự thật, anh vẫn là có hơi bất lực không thể oán trách.

Một lúc sau, anh giơ tay xoa đầu Tống Ngọc Nhứ, kết quả đối phương lại cảnh giác che đầu mình lại, còn lùi về phía sau vài bước.

“Anh ăn dưa hấu không rửa tay.” Đang là mùa đông, lại không có máy sấy tóc sử dụng nên Tống Ngọc Nhứ không muốn mỗi ngày phải gội đầu.

Ninh Chiêu: “…….”

Hắn ‘tạch’ một tiếng thu hồi tay lại, tiếp tục ăn dưa hấu.

Lúc Ninh Chiêu đang ăn dưa hấu thì Tống Ngọc Nhứ cũng bắt đầu nấu nướng.

Ngoài chiếc nồi sắt lớn cô thuê của thôn đội, cô còn mua một chiếc nồi từ hệ thống Hốt Đồ Tốt, trừ cái này ra còn có một bếp than và một chiếc nồi sắt gắn hai tai quai nhỏ, ngày thường cô đều nấu cháo chưng cơm trong nồi nhỏ này.

Bởi vì nó rất tiện lợi, đôi khi Tống Nhứ sẽ bỏ chiếc nồi sắt hai tai thay bằng chiếc nồi đất, dùng nồi đất để nấu canh.

Hôm nay Ninh Chiêu mang phổi lợn về, cô dự định nấu canh phổi lợn với củ cải.

Phổi lợn khó làm sạch nên Tống Ngọc Nhứ cắt dọc theo ống phổi, chà xát từng chút một, khi cô chà xong, Ninh Chiêu đã ăn gần hết dưa hấu.

Anh ôm bụng hài lòng thoả mãn: “Ăn no quá.”

“Ăn no?” Tay Tống Ngọc Nhứ dừng lại: “Em còn định làm món đầu cá băm với ớt để tối nay ăn.

Nếu anh ăn no vậy thì để mai em sẽ làm sau.

Tối nay chúng ta ăn món mì sợi.”

“Đừng đừng, anh vẫn có thể ăn nữa.” Ninh Chiêu vội vàng ngăn cản Tống Ngọc Nhứ: “Dưa hấu này nhiều nước, bây giờ thấy no chứ lát sau sẽ lại cảm thấy đói bụng.

Còn có, hôm nay anh đã làm một chuyện rất thú vị, anh nghĩ là có chuyện này em nên khao anh một bữa ngon.”

Tống Ngọc Nhứ bị anh làm cho tò mò, thuận miệng hỏi một câu: “Chuyện gì mà vui vẻ như vậy?”

Ninh Chiêu cười ha hả hai tiếng, nói: “Hôm nay Tống Tiểu Tuyết tới xưởng thịt, anh thấy khuôn mặt cô ta nhìn anh vặn vẹo vì ghen ghét, anh cảm thấy bản thân hẳn là nên thành toàn cho cô ta.

Vì thế anh đã viết thư nặc danh gửi lên bàn văn phòng của chủ nhiệm huyện phụ trách những việc này, Hiện tại chắc gia đình bọn họ đang xảy ra hỗn loạn.”

Tống Ngọc Nhứ bị sốc ngây người, cô nghĩ đến nửa bức thư cử báo tin bản thân đang do dự viết rất lâu trong phòng, thật không ngờ Ninh Chiêu lại hành động nhanh chóng như vậy.

Cô nuốt khan, trong lòng hơi lo lắng: “Anh đem thư nặc danh đi gửi có bị ai để ý không, tâm tư của Tống Tiểu Tuyết rất nhỏ mọn, nếu để cô ta biết được, cô ta nhất định sẽ trả thù.”

“Hơn nữa nếu như người chủ nhiệm kia mà biết anh là người cử báo, nói không chừng sẽ tìm anh gây phiền toái.”

Tuy cô cảm thấy cách làm của Ninh Chiêu rất thống khoái, nhưng cô vẫn lo lắng cho sự an toàn của Ninh Chiêu, rốt cuộc lúc này có rất nhiều chuyện khó nói, về cơ bản thì trong thư cử báo đều là sự thật.

“Yên tâm đi, anh dùng tay trái viết thư, lúc đi gửi thư cũng đã tránh người rồi, sẽ không có người tới tìm được anh.” Ninh Chiêu cười, tuy rằng anh không còn ở mạt thế, cũng thay đổi một thân thế mới, nhưng thân thủ của chính mình ít nhiều vẫn còn ở đó.

Tống Ngọc Nhứ thở phào nhẹ nhõm, đặt tâm trí trở lại chuyện nấu nướng.

Cô bưng phổi lợn đã được làm sạch đứng dậy, vẫn cùng Ninh Chiêu nói chuyện: "Thật ra em cũng đang viết thư cử báo tin, chỉ là em suy nghĩ chuyện này khá lâu, bây giờ viết được ba bức rồi mà vẫn chưa có bức nào được viết xong.”

Cô đọc nhiều tiểu thuyết, biết nếu một khắc nào đó phạm sai lầm, hậu quả bị bắt được sẽ rất nghiêm trọng.

Viết thư cử báo tin cô luôn phải chú ý đến từ ngữ vì sợ viết nhầm.

Bởi vì trước khi xuyên đến đây, nhà cô có một thân thích cũng viết thư cử báo, nhưng vì viết sai chữ nên sau đó bị treo biển chỉ trích, bị phê đấu.

Huống hồ, cô cũng không biết nếu đối phương bắt được người cử báo tin thì có đưa người đến trước mặt Trâu gia để giữ thể diện hay không, nếu bị lộ mặt, cô phải suy nghĩ và cân nhắc khá nhiều chuyện.

Ai biết Ninh Chiêu lại hăng như vậy, liền dùng tay trái viết một lá thư, đưa cho người phụ trách của huyện uỷ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui