Edit: Mây
Vẫn cứ phải giúp Tống Ngọc Nhứ tìm một công việc mới được.
Bây giờ cô ấy không định ứng tuyển vào đội vận tải nữa, anh liền nghĩ thấy công việc trong xưởng thịt khá tốt.
Khác không nói, người ở xưởng thịt khá hoà đồng thân thiện, bầu không khí và đãi ngộ nơi đây cũng rất tốt.
Bất quá xưởng thịt quá nổi tiếng, nhà nhà ai ai cũng muốn xin ứng tuyển để được vào xưởng thịt làm việc.
Ninh Chiêu vừa đi trên đường vừa suy nghĩ xem sang năm nên làm việc gì đây, hiện tại sắp đến Tết rồi nên anh cũng phải sắp xếp lên kế hoạch sớm mới được.
“Đợi ngày mốt đi làm rồi hỏi Lục Vĩnh Quân vậy.” Tuy rằng anh ta hơi nói nhiều, nhưng năng lực thăm dò tin tức của anh ta thực sự nằm ngoài tầm với của người bình thường.
Tống Ngọc Nhứ hôm nay như thường lệ lên núi kiếm củi, trong nhà bây giờ củi chất chồng lên nhau không ít, hai căn nhà đổ nát trước đó chưa bị phá bỏ giờ đã đầy củi, bên trong phòng bếp của căn nhà mới cũng để khá nhiều củi, chẳng qua cô chỉ sợ bếp nhỡ may bắt lửa cháy nên không dám để nhiều quá.
Có điều Tống Ngọc Nhứ vẫn rất lo lắng, cô trước giờ chưa từng sống ở phương Bắc, nhưng cô nghe vợ của đại đội trưởng nói rằng nhiệt độ ở đại đội Tiên Phong vào mùa đông thường là âm mười hai mươi độ C.
Cô rất sợ lạnh, khi còn sống ở phương Nam, vào mỗi tối của mùa đông cô đều phải ôm hai túi chườm nóng để ngủ, một dưới chân, một bên cạnh, cũng không biết làm thế nào để cô có thể sống sót qua mùa đông ở nơi này đây.
Ngoài việc mấy ngày nay cô lên núi kiếm củi, bên ngoài còn có một số em nhỏ nhiệt tình chơi đùa, thỉnh thoảng nhìn thấy những đứa lớn hơn, cô cũng mang kẹo đến nhờ các em đi lấy củi giúp, những đứa lớn hơn đó không chỉ giúp đỡ cô kiếm củi mà còn hỗ trợ cô mang củi về tận nhà.
Nếu như trước đây Tống Ngọc Nhứ làm như vậy, cô nhất định sẽ do dự, dù sao trong tay cô cũng chỉ có ngần ấy tiền, cơ bản đều dùng để xây nhà hết, lại lấy kẹo ra sẽ dấy lên nghi ngờ của mọi người.
Nhưng hiện tại Ninh Chiêu đang làm công nhân tạm thời trong xưởng thịt nên cô cũng thoải mái hơn, dù sao bản thân có thể nói những viên kẹo này là do đồng nghiệp của Ninh Chiêu ở xưởng thịt đưa cho anh cầm về.
Chỉ là, cô không dám cho quá nhiều kẹo, mỗi lần phát kẹo cô chỉ lấy ra tổng cộng 5, 6 viên kẹo liền thôi.
Tống Ngọc Nhứ vẫn luôn biết tự nhận thức về bản thân, cô biết mình chỉ là một người bình thường có chỉ số thông minh bình thường, được gia đình bao bọc chở che nên có chút ngây thơ.
Nếu đầu óc không đủ dùng, tốt hơn hết vẫn nên hành động thận trọng hơn.
Giống như bây giờ, sau khi biết được thân thế của Ninh Chiêu và bàn tay vàng, cô lập tức từ bỏ ý muốn làm việc trong đội vận tải, dù sao đội vận tải của huyện cũng không có nữ tài xế, nơi khác thậm chí còn rất ít nữ tài xế.
...!Nếu không phải thứ tất yếu cô cũng sẽ không định đi thử nghiệm chúng.
Suy cho cùng trước đó thật sự quá nghèo, nghèo rớt mồng tơi, nghèo không một xu dính túi.
Cô đến từ những năm tháng của sau này, gia đình tuy không giàu có nhưng từ bé đến lớn vẫn luôn được gia đình yêu thương, chiều chuộng, đột nhiên bị xuyên đến đây đối với cô thực sự là sự chèn ép, ức chế, quá mức kích động.