Editor: Nguyetmai
Điềm Tâm cúi gằm mặt, uể oải cầm chổi đi về phía sân tập…
Nhìn sân tập rộng lớn, Điềm Tâm khóc không ra nước mắt.
Hu hu, sao cô lại xui xẻo đến vậy?
Tất cả là tại tên khốn kiếp Trì Nguyên Dã kia. A a a a, tôi không đội trời chung với cậu.
Điềm Tâm bĩu môi, cam chịu quét sạch rác trên sân thể dục.
Cũng may mà Học viện Thánh Lợi Á là học viện quý tộc cao cấp. Sân tập vốn dĩ đã rất sạch sẽ, Điềm Tâm cũng chỉ đi quanh sân tập một vòng. Nhưng chỉ thế thôi cũng đã mất hai tiết học rồi.
Lúc Điềm Tâm mệt mỏi lê xác về phòng học là vào tiết Toán. Sau khi báo cáo, cô hứng chịu ánh mắt cười trộm của cả lớp, trở về chỗ của mình.
Ơ?
Nhìn bàn học trống trơn, Điềm Tâm phát hiện Trì Nguyên Dã đã biến đâu mất.
Tốt quá! Cuối cùng tên ác ma này cũng đã cuốn xéo đi rồi hả?
Tâm trạng của Điềm Tâm sáng sủa. Cô vui sướng ngồi xuống chỗ của mình, mở sách Toán ra, chăm chú nghe giảng.
Trên bục giảng, giáo viên môn Toán đang giảng bài hăng say "văng mưa" tung tóe.
Một tay Điềm Tâm chống cằm, tay còn lại nắm chặt cây bút, mí mắt dần díu lại.
Ôi, buồn ngủ quá!
Điềm Tâm ngáp dài. Đột nhiên, cửa phòng học bị đẩy ra, ngay sau đó, một đám người mặc đồng phục vest đen đồng loạt đi vào, có vẻ như là vệ sĩ.
"Khụ khụ khụ..." Điềm Tâm ra sức đấm ngực, bị dọa đến mức suýt chút nữa chết sặc vì nước bọt của mình.
Những người này là ai vậy? Có cần phải đáng sợ như vậy không?
"Ở đây có nữ sinh nào tên Lạc Điềm Tâm không?" Ông chú cầm đầu nhóm vệ sĩ hỏi, vẻ mặt uy phong, nhìn khắp lớp.
"Có có, chính là cô ấy…" Tất cả các bạn học đều cười trộm, đồng loạt nhìn về phía Điềm Tâm.
Đám vệ sĩ mặc kệ tất cả, đồng loạt đi tới, kéo Điềm Tâm dậy rồi lôi ra ngoài.
"Này, các người là ai vậy? Thả tôi ra! Tôi không quen các người!" Lạc Điềm Tâm bị nhấc hai tay hai chân trên khoảng không, cô giãy giụa hét toáng: "Cứu mạng…"
Không phải chứ? Mọi người cứ trơ mắt nhìn cô bị lôi đi như vậy sao? Có cần phải máu lạnh như vậy không? Hu hu hu hu.
Thầy dạy Toán tiến lên trước vài bước, đang định hỏi xem xảy ra chuyện gì thì một gã vệ sĩ đã lạnh mặt lôi một huy hiệu ra.
Đó là… huy hiệu riêng của nhà họ Trì.
Thì ra mấy vệ sĩ này đều là người của nhà họ Trì!
Thấy vậy, thầy dạy Toán lập tức không dám nói gì nữa, ngoan ngoãn ngậm miệng lại.
"Này, mấy người đang bắt cóc sao? Vậy thì các người bắt nhầm người rồi. Nhà tôi nghèo lắm, không có tiền đâu…" Giọng nói du dương của Lạc Điềm Tâm im bặt ở cuối hành lang…
Nhóm vệ sĩ đồng loạt rời đi như một cơn gió.
Ngay sau đó, cả lớp lập tức bùng nổ.
"Này này này, có thấy không? Vệ sĩ riêng của nhà họ Trì lôi Lạc Điềm Tâm đi hả?"
"Chậc chậc, có phải Lạc Điềm Tâm đã đắc tội với nhà họ Trì không? Còn có thể khiến vệ sĩ của nhà họ Trì phải đích thân ra tay á?"
"Mấy cậu đoán xem cô ta sẽ bị lôi đi đâu nhỉ…"
"Ai mà biết được, chậc chậc, thật là đáng sợ quá đi mất!"
"Khụ, được rồi được rồi, trật tự, trật tự! Tiếp theo chúng ta tiếp tục xem bài bên dưới." Thầy dạy Toán lên tiếng, chấm dứt lời bàn tán xôn xao của đám học sinh.