Hotboy Ác Ma: Ăn Sạch Cô Bé Ngọt Ngào

Editor: Nguyetmai

Hoà thuận với Trì Nguyên Dã…

Mũi Điềm Tâm cay cay, cô cúi đầu, rầu rĩ nói, "Nhưng em sẽ cảm thấy có lỗi với anh."

"Thật ngốc, em có thể hoà thuận với Nguyên Dã, đó chính là sự báo đáp tốt nhất dành cho anh. Điềm Tâm, hứa với anh, đừng vì chuyện anh bị thương mà cố ý xa lánh Nguyên Dã. Nguyên Dã vô tội, em cũng vô tội, đừng để anh phải chịu cảm giác tội lỗi này được không? Tự nhiên chia rẽ một cặp đôi, Thượng Đế sẽ trừng phạt anh mất." Đường nét trên gương mặt anh tuấn của Kim Thánh Dạ vô cùng dịu dàng, cậu khẽ mỉm cười.

Tuy không nhìn thấy Điềm Tâm, nhưng cậu vẫn nắm bắt chính xác được vị trí của cô, nghiêng mặt đối diện với cô.

Điềm Tâm còn chưa kịp lên tiếng thì cửa phòng bệnh đã bị người ta đột ngột đẩy ra, một giọng nói vừa lười biếng vừa quyến rũ truyền đến, "Dạ, chị đến thăm em đây…"

Khoan đã, sao giọng nói này nghe quen quen?

Điềm Tâm vội quay lại nhìn, liền thấy Tô Dạ Lan với vóc dáng cao gầy đầy gợi cảm đang ôm một bó hoa tươi, tao nhã đi về phía này.

Đây là... Tô Dạ Lan?

Chị họ của Trì Nguyên Dã!


"Tiểu Điềm Tâm, em cũng ở đây à?" Tô Dạ Lan cắm hoa vào bình rồi ôm chầm lấy Điềm Tâm, cọ cọ má mình lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô.

Hự, Điềm Tâm bị động tiếp nhận.

"Chị Dạ Lan, sao chị lại đến đây?" Kim Thánh Dạ cười hỏi.

"Cậu đã bị thương thành thế này rồi, chị có thể không đến thăm cậu ư?" Tô Dạ Lan đứng thẳng người, quyến rũ lắc đầu, "Sao hả? Bác sĩ nói thế nào?"

"Tuy khả năng hồi phục rất nhỏ, nhưng vẫn còn hy vọng."

Tô Dạ Lan gật đầu, vỗ vai cậu, "Bây giờ y học rất phát triển, mỗi ngày đều có bước tiến mới, Dạ, nhất định mắt của cậu sẽ khỏi thôi."

Kim Thánh Dạ khẽ vâng một tiếng. Thất Tịch vui vẻ chạy lại, giơ xiên thịt nướng trong tay lên, "Chị Dạ Lan, có muốn ăn thịt xiên xướng không?"

"Tiểu Thất Tịch, lâu rồi không gặp." Tô Dạ Lan hơi cúi người, nhéo gương mặt nhỏ nhắn mềm mại của Thất Tịch, "Chị không ăn đâu, cho cô nhóc ăn hàng nhà em ăn hết."

Thất Tịch lè lưỡi, quay đầu nhìn Điềm Tâm, "Điềm Tâm, cậu có muốn một xiên không?"

Điềm Tâm lắc đầu.


Tô Dạ Lan nhìn chăm chú vào gương mặt ủ dột của Điềm Tâm, đột nhiên khoác vai cô, "Đi với chị."

"Hai người đi đâu vậy?" Miệng Thất Tịch ngậm toàn thịt, nói không rõ lời.

"Đưa tiểu Điềm Tâm ra ngoài chơi, giải sầu! Chị thấy cô nhóc này mà không đi thư giãn một chút thì sẽ bị trầm cảm luôn đó!" Tô Dạ Lan lười biếng phất tay rồi nghiêng đầu nhìn Kim Thánh Dạ, "Dạ, hôm khác chị quay lại thăm cậu sau."

Kim Thánh Dạ mím môi, đúng vậy, dạo này áp lực tâm lý của Điềm Tâm quá lớn, ra ngoài giải toả cùng chị Dạ Lan cũng tốt.

"Đi đường cẩn thận nhé." Kim Thánh Dạ dịu dàng nhắc nhở.

***

Quán bar 1986.

Điềm Tâm gượng gạo ngồi trên ghế salon, tiếng nhạc inh ỏi bốn phía khiến cô hơi đau đầu.

Ôi, đây là lần đầu mình đến quán bar đấy. Điềm Tâm tò mò đánh giá hoàn cảnh xung quanh.

Tô Dạ Lan cầm một ly rượu sâm panh, khẽ lắc sâm panh trong ly, hấp dẫn không nói nên lời, "Tiểu Điềm Tâm, có gì không vui thì nói ra để chị phân tích cho em nào."

Không biết tại sao, trong hoàn cảnh ồn ào như vậy, Điềm Tâm lại thấy tâm trạng mình như được phóng thích cùng bầu không khí nóng rực xung quanh.

Cô quyết tâm cầm lấy một ly rượu trên bàn, ngửa cổ uống một hơi.

Tô Dạ Lan hơi sững sờ, gương mặt tinh xảo tuyệt đẹp hiện lên ý cười, "Sao? Rốt cuộc đang buồn bực chuyện gì? Cãi nhau với Nguyên Dã à?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận