Editor: Nguyetmai
Phong cảnh ngoài cửa sổ lao vùn vụt về sau, Điềm Tâm ôm ba lô của mình, tựa vào cửa sổ, đôi mắt to trong suốt dần không có tiêu cự, mí mắt mỗi lúc một thêm díu lại.
Ôi, buồn ngủ quá…
Điềm Tâm tìm một tư thế khá thoải mái, nhắm hai mắt đang lờ đờ của mình lại.
Xe buýt chạy trên một con đường nhỏ không biết tên. Mặt đường không bằng phẳng, đầu Điềm Tâm vốn dựa vào cửa sổ, xe buýt bị xóc khiến đầu cô bị đựng vào kính liên tục.
Cô bất mãn lầm bầm một tiếng rồi xoay người lại, gục thẳng lên vai Trì Nguyên Dã.
Người Trì Nguyên Dã hơi cứng lại, đôi mắt sâu thẳm hiện lên cảm xúc khác thường. Cậu hơi cụp mắt xuống, nhìn cô nhóc đang ngủ mơ màng.
Không biết Điềm Tâm đang mơ điều gì mà cái miệng nhỏ hơi chu lên, đôi mày thanh tú nhíu lại.
Trì Nguyên Dã kín đáo cong môi cười, không đẩy Điềm Tâm ra mà chỉ ngước đôi mắt đen láy lên trừng mắt nhìn bác tài, đè thấp giọng, có vẻ bất mãn: "Này, rốt cuộc bác có biết lái xe hay không? Bác nhìn xem xe bị xóc đến thế nào rồi hả? Đầu của bản thiếu gia cũng bị bác làm xóc đến choáng váng rồi đó."
Bác tài vô cùng oan ức: "Cậu Trì, không phải kỹ thuật lái xe của tôi có vấn đề mà là đường này vốn không bằng phẳng…"
"Vậy bác không biết lái chậm lại sao?"
"Vâng, tôi biết rồi."
Bác tài không còn cách nào khác, đành phải giảm tốc độ lại, chậm rãi đi về phía trước.
Lúc đến bờ biển thành phố B đã giữa trưa.
Điềm Tâm ngáp dài một cái, ngồi yên tại chỗ mở đôi mắt nhập nhèm ra, ôm ba lô của mình, ngẩn người nhìn sàn xe chằm chằm.
"Điềm Tâm, đi thôi, chúng ta đã đến nơi rồi." Kim Thất Tịch cười tít mắt đi tới.
Điềm Tâm nhìn cô ấy một cái rồi gật đầu, lắc cổ của mình: "Thật đáng ghét, không biết cả đường tớ đã gối lên thứ gì nữa, vừa cứng vừa chẳng dễ chịu chút nào hết, cổ tớ mỏi nhừ rồi."
Trì Nguyên Dã đang đi ở phía trước, vốn đã sắp xuống xe rồi nhưng lại nghe được câu này, cậu lập tức dừng bước, xụ mặt.
Có lầm hay không đấy? Con nhóc đáng ghét ấy lại còn ghét bỏ vai cậu vừa cứng vừa không thoải mái?
Vì để cho con nhóc đáng ghét này ngủ thoải mái nên cậu đã không động đậy, duy trì nguyên một tư thế ngồi cạnh cô, đến mức sắp thành cương thi, thế mà cô lại còn phàn nàn không thoải mái?
Trì Nguyên Dã không cảm xúc quay qua, nhìn chằm chằm vào Điềm Tâm, giọng điệu vừa bực bội vừa ngông cuồng: "Này, con nhóc đáng ghét, rốt cuộc cô còn lề mề làm gì đấy? Còn không mau đến đây lấy hành lý cho tôi?"
"Tại sao tôi phải lấy hành lý cho cậu…" Điềm Tâm bất mãn bĩu môi, sau khi giương mắt lên nhìn thấy ánh mắt đầy vẻ cảnh cáo của Trì Nguyên Dã, cô rụt cổ lại.
Sao cô lại quên mất rằng bây giờ cô đã là chân sai vặt của Trì Nguyên Dã chứ!
"Hừ, cô mau lên đi!" Nói xong, Trì Nguyên Dã đút hai tay vào túi, hơi hếch cằm lên đi xuống xe như nhà vua.
Điềm Tâm không còn cách nào khác, đành phải đeo ba lô của mình trên lưng, kéo hành lý cùng theo xuống xe buýt.
Trạm đầu tiên là bờ biển thành phố B, trường học quý tộc đã bao trọn tầng tám và tầng chín của resort cạnh bờ biển.
Hai người ở một phòng.
Thành viên của hội học sinh trên tầng cao nhất cũng hai người một phòng.
Nhưng điều khó xử là… cộng thêm cả Điềm Tâm nữa thì Hội học sinh cũng mới có ba nữ sinh.
Nói cách khác, sẽ có một nữ sinh bị thừa ra.