Editor: Nguyetmai
Kim Thánh Dạ không hề giằng ra, để mặc Điềm Tâm kéo tay mình đi về phía mà cô vừa gặp phải mấy tên lưu manh.
Khóe môi Tô Khả Nhi nhếch lên đầy đắc ý, cũng cất bước đi theo.
Mấy bạn học hóng hớt còn lại cũng không ngoại lệ, tất cả đều đi theo.
"Chính là chỗ đó…" Điềm Tâm chỉ vào bãi cát cách đó không xa, ngay sau đó, cô bỗng đứng ngây ra.
Người đâu rồi?
Mấy tên lưu manh hòng xâm phạm lúc nãy cô đâu rồi?
Trên bãi cát trống không, nào có ai chứ?
Điềm Tâm lập tức cuống cuồng, cô giãy ra khỏi tay Kim Thánh Dạ ra, miệng vẫn luôn lẩm bẩm: "Sao có thể chứ, sao có thể chứ…"
Rõ ràng vừa rồi còn ở đây mà!
"Lạc Điềm Tâm, bọn mình hiểu tâm trạng lúc này của cậu, nhưng cậu vẫn nên chấp nhận hiện thực đi, ở đây làm gì có ai chứ?" Khóe miệng Tô Khả Nhi cong lên.
"Đủ rồi, mấy người biến đi cho khuất mắt bọn tôi, ngay và luôn!" Kim Thánh Dạ thu lại vẻ dịu dàng trước kia, khuôn mặt trung tính tuấn tú lúc này hiện lên mây đen dày đặc.
Khóe miệng cậu nhếch lên nụ cười lạnh lùng, tàn nhẫn, nhìn đám Tô Khả Nhi với vẻ lạnh lẽo.
Tô Khả Nhi nhún vai, làm ra vẻ chẳng sao hết.
Mấy nữ sinh chỉ trỏ Điềm Tâm, vừa đi vừa bàn tán xôn xao.
Điềm Tâm mệt mỏi đứng ở đó, một cơn gió thổi qua, thổi lên sự mờ mịt trong mắt cô.
"Điềm Tâm…" Kim Thánh Dạ đau lòng khi nhìn thấy dáng vẻ này của cô, lặng lẽ giơ tay ra vuốt mái tóc Điềm Tâm.
"Em thật sự không bị gì hết, thật đó." Điềm Tâm ra sức lắc đầu.
Bị người ta hiểu nhầm như vậy, Điềm Tâm sắp buồn bực đến chết rồi!
"Ừ, anh tin em mà."
Giọng nói mềm mại theo cơn gió mát chậm rãi rơi vào tai Điềm Tâm.
"Thật sao?"
Kim Thánh Dạ khẽ cười, sờ đầu Điềm Tâm: "Lời của Điềm Tâm, anh đều tin hết. Đừng nghĩ nhiều quá, không có chính là không có, em không cần chứng minh cho bất kỳ ai xem hết."
Điềm Tâm thở phào, trong ngực dâng lên sự ấm áp, cô cúi đầu sửa sang lại trang phục trên người: "Anh nói không sai, em quan tâm bọn họ nghĩ như thế nào làm gì chứ? Tức chết đi được, hôm nay thật là xui xẻo."
"Đang yên đang lành, em chạy tới đây một mình làm gì?"
"Em đi theo biển hướng dẫn, chắc là có ai đó khó chịu khi nhìn thấy em nên cố tình muốn hại em, đừng để em bắt được cô ta." Điềm Tâm nghiến răng.
Cô nghĩ tới nghĩ lui, người hại cô ngoài Tô Khả Nhi ra thì không thể nào còn ai khác!
Thế mà vừa rồi Tô Khả Nhi còn làm ra vẻ "quan tâm" tới cô, rõ ràng kẻ cầm đầu ở ngay trước mắt nhưng Điềm Tâm lại không có chứng cứ và cách nào hết.
Kim Thánh Dạ suy tư sờ chiếc cằm sáng loáng của mình: "Dù thế nào thì chúng ta cứ về khách sạn trước đã, chờ em thay quần áo xong rồi chúng ta cùng tới phòng giám sát xem thử."
Điềm Tâm gật đầu, sánh bước đi cùng Kim Thánh Dạ.
Trên đường đi, Điềm Tâm kể lại cho Kim Thánh Dạ tình cảnh hết hồn vừa rồi, cả đoạn đường, cậu chỉ cười nhẹ lắng nghe.
Đại sảnh của khách sạn.
Điềm Tâm đi vào theo cửa xoay, đại sảnh vốn đang ngập tiếng cười đùa lập tức lặng ngắt như tờ.
Ánh mắt của mọi người nhìn chằm chằm vào Điềm Tâm.
Ánh mắt ấy như thế nào nhỉ?
Có thông cảm, có hả hê, có giễu cợt…
Kim Thất Tịch chạy đến, dè chừng kéo tay áo Điềm Tâm: "Điềm, Điềm Tâm, cậu vẫn ổn chứ?"
"Tớ làm sao cơ?" Điềm Tâm không hiểu hỏi lại.
Kim Thất Tịch lấy điện thoại ra, trên điện thoại là tin tức hot.
Tiêu đề viết: Xảy ra thảm án thiếu nữ bị cưỡng hiếp tập thể tại resort năm sao trong nước.
Trên đó đăng ảnh của Điềm Tâm.