Editor: Nguyetmai
Điềm Tâm kinh ngạc đến mức ngây người, cố nén cơn tức trong lòng, nhưng bàn tay cầm di động vẫn run rẩy.
"Đây không phải là sự thật!" Điềm Tâm kích động nói.
Trong đại sảnh yên tĩnh đến mức có thể nghe rõ từng tiếng hít thở. Mọi người nhìn từ trên xuống dưới bộ váy xốc xếch của Điềm Tâm.
Rõ ràng bọn họ không tin lời phủ nhận của Điềm Tâm lúc này.
Kim Thánh Dạ xụ mặt, cậu lấy điện thoại từ tay Điềm Tâm, xem kĩ bài viết kia.
Điềm Tâm đứng ở đó, nhận lấy ánh mắt thương hại của rất nhiều người, trông như một thằng hề.
Không, đây là do báo chí viết bậy bạ không phân rõ đúng sai, đó không phải là sự thật, không phải sự thật!
Có mấy nữ sinh giả nhân giả nghĩa bước lên dỗ dành: "Bạn học Lạc, không sao đâu, bạn phải cố gắng lên."
"Đúng thế, phía trường học sẽ đòi khách sạn trả lại công bằng cho cậu."
"Kiên cường lên!"
Kim Thất Tịch thở phì phò kéo tay Điềm Tâm, lườm mấy nữ sinh kia, "Các cô nói linh tinh gì hả? Không nghe thấy Điềm Tâm vừa nói đó không phải sự thật sao? Chuyện còn chưa được điều tra rõ ràng thì các cô ở đây an ủi vớ vẩn gì vậy?"
Mấy nữ sinh này vốn cố tình "an ủi" Điềm Tâm, để Điềm Tâm càng xấu hổ và bối rối hơn. Nhưng bọn họ bị Kim Thất Tịch quát như vậy thì cũng không dám nói gì.
Kim Thất Tịch chính là đại tiểu thư của nhà họ Kim trong bốn gia tộc lớn, ai dám chọc vào cô ấy?
Bọn họ đành cụt hứng bỏ đi.
Người xung quanh đều rì rầm to nhỏ…
Điềm Tâm thật sự rất tủi thân.
Kim Thánh Dạ lạnh lùng hỏi, "Sao bọn em lại về đột xuất vậy? Không phải vừa rồi còn đang kéo co trên bờ biển sao?"
"Đúng vậy, nhưng mà đột nhiên có người đề nghị về khách sạn nghỉ ngơi ăn hoa quả, cho nên…" Kim Thất Tịch mở to hai mắt, càng nói càng thấy sai.
Sao cô lại cảm thấy có người cố ý dẫn mọi người đến để chờ xem Điềm Tâm bị cười nhạo vậy?
Ở cách đó không xa, Tô Khả Nhi vùi mình trên ghế sofa, thấy Điềm Tâm đang tiu nghỉu thì trong lòng vô cùng đắc ý.
Đúng là không uổng công cô ta bỏ ra số tiền lớn để mua chuộc được công ty truyền thông nhật báo Khoái Duyệt, để công bố tin tức Lạc Điềm Tâm bị người ta thay phiên cưỡng hiếp trước tiên, khiến cô có muốn cũng không thể phủ nhận được!
Tô Khả Nhi cảm thấy vô cùng thoải mái khi nhìn dáng vẻ Lạc Điềm Tâm phát điên.
Lạc Điềm Tâm ơi Lạc Điềm Tâm, tôi xem bây giờ cô thế này thì Nguyên Dã còn muốn cô nữa không.
Không có một chàng trai nào sẽ chấp nhận một cô gái không còn trong sạch.
Hơn nữa còn là Trì Nguyên Dã cao ngạo như vậy.
Đột nhiên, nhiệt độ xung quanh giảm mạnh, một khí thế mạnh mẽ đang lại gần phía này.
Là… Trì Nguyên Dã!
Khuôn mặt cậu tuấn tú bình tĩnh, ánh mắt hung ác nham hiểm, đi tới nơi này với vẻ lạnh lùng như vậy, dường như xung quanh đều có gió thổi qua.
Rõ ràng là cậu cũng đã đọc được bài báo đó, khi ánh mắt tối đen như mực nhìn vào chiếc váy xộc xệch của Điềm Tâm thì lửa giận nơi đáy mắt không thể kìm được nữa.
"Nhìn cái gì hả? Nhìn đi chỗ khác cho tôi!" Trì Nguyên Dã kín đáo chắn trước người Điềm Tâm, ánh mắt u ám tức giận lườm mọi người trong đại sảnh, giọng nói lạnh thấu xương.
Mọi người run lên, vội vàng cúi đầu xuống. Có người đang nghịch điện thoại, vẫn còn lật xem bài báo đó
Trì Nguyên Dã lạnh lùng đi lên, giật lấy cái điện thoại của người đó và ném vào thùng rác.
Người kia kinh ngạc: "Trì… Trì thiếu, đó là điện thoại của tôi…"
"Ai cho cậu nhìn cái không nên nhìn? Nghe rõ đây, ai dám lấy tin tức đó ra xem và thảo luận nữa thì cút ra khỏi Thánh Lợi Á cho tôi!" Trì Nguyên Dã nói với vẻ mặt không thay đổi, nắm tay Điềm Tâm đi tới thang máy.
Cậu vừa đi vừa lấy điện thoại di động của mình ra, giọng nói cực kì lạnh lùng: "A lô? Là tôi đây, có một tin tức mới trên nhật báo Khoái Duyệt ra ngày hôm nay, lập tức ngăn chặn toàn bộ cho tôi, đừng để tôi tìm được chút xíu vết tích nào trên mạng, còn nữa, làm cho tòa soạn báo này đóng cửa ngay lập tức!"