Có một hiện tượng sinh lý mà mọi người thường gọi là "Nhĩ trùng". Đó chỉ là sau khi nghe một bài hát, tâm trạng của người đó bị "tẩy não" ngay sau đó, và trong đầu họ xuất hiện một đoạn ngắn của hiện tượng đó.
Như một viên đạn đầu tiên, đại não của Tiêu Tùng Hứa bị đưa vào một loại trạng thái tương tự như một cái sâu, không ngừng quay cuồng. Cơ thể cậu bắt đầu hiện hiện tượng "Nhĩ trùng".
Tuy nhiên, điều đặc biệt là đoạn ngắn hiện tượng không phải là âm nhạc, mà lại là thanh âm của Trì Đông Dương:
"Tiêu Tùng Hứa, tớ đối với cậu, chính là như cậu đang tưởng tượng đó."
Là giống như cậu tưởng tượng?
Biểu hiện lúc đó của cậu, làm đối phương đọc được.
Thẹn thùng, chờ mong.
Mặt đỏ, tâm động.
Cho nên suy đoán lúc đấy của cậu, "Trì Đông Dương có thích mình không?". Chẳng lẽ suy đoán này cả cậu bị Trì Đông Dương đọc ra được.
Trì Đông Dương trả lời, lại là khẳng định.
Cho nên............
TRÌ ĐÔNG DƯƠNG, THÍCH, CẬU?
Kết luận như vậy, làm Tiêu Tùng Hứa không phân rõ được đâu là thực đâu là mơ. Tiêu Tùng Hứa cảm thấy mình như một đứa trẻ đang tìm kiếm sự sống ở một khu dân nghèo. Mỗi ngày ăn mặc quần áo rách nát, ăn phần cơm bị vứt bỏ, dùng đi dùng lại chiếc đũa dùng một lần đã nhặt được.
Sau đó có một ngày, một tấm vé số từ trên trời rơi xuống. Tấm vé số kia vừa vặn trúng giải thưởng lớn hàng trăm vạn.
Cảm giác hiện tại của Tiêu Tùng Hứa chính là như vậy.
Sau khi nhận được giải thưởng lớn trị giá hàng trăm vạn đồng, Tiêu Tùng Hứa cảm thấy hưng phấn và quyết định tự thưởng cho bản thân. Tuy nhiên, sự phấn khích cũng đi kèm với lo lắng và sợ hãi về việc đối mặt với hiện thực. Sợ hãi tất cả chỉ là mộng, nhưng lại sợ đây không phải là mộng và sau khi tiêu hết số tiền đó, cuộc sống của chính mình có phải là càng khó khăn không?
Lòng mang tâm tư bất an như vậy, Tiêu Tùng Hứa tìm Triệu Tĩnh Nhã để tâm sự. Triệu Tĩnh Nhã tùy tiện khoác vai cậu, "Có gì mà rối rắm? Cậu thích cậu ta mà cậu ta cũng thích cậu? Không phải rất tốt sao?"
"Nhưng mà..."
"Nhưng mà tớ thật sự không nghĩ đến Trì Đông Dương sẽ ám chỉ như vậy? Cậu ta trực tiếp mở miệng nói sẽ chết sao?"
"..."
Tiêu Tùng Hứa thậm chí còn chủ động thẳng thắn nói chuyện này với mẹ Hứa. Rốt cuộc họ là người giám hộ của cậu, họ có quyền biết tính hướng của cậu.
Không ngờ mưa rền gió dữ trong tưởng tượng không đến, mẹ Hứa chỉ ôn nhu ôm chặt cậu và an ủi: "Con đưa ra quyết định gì, bố mẹ đều sẽ ủng hộ con."
Bố Tiêu, "Ngoại trừ việc yêu đương hiện tại."
Mẹ Hứa trừng mắt, "Con trai khó khăn lắm mới mở lòng thổ lộ với chúng ta, ông làm cái gì vậy?"
Bố Tiêu, "Con vẫn còn nhỏ!Còn chưa trải qua nhiều nhân tâm hiểm ác của xã hội.Vạn nhất gặp phải tra nam thì sao?."
Mẹ Hứa lấy gối đánh vào người bố Tiêu, "Ông nghĩ người lớn chúng ta gặp tình huống này nên làm gì?"
Bố Tiêu nói, "Chỉ còn cách là mở lòng chấp nhận thôi."
Tiêu Tùng Hứa được bạn bè và bố mẹ chấp nhận nhưng vẫn cảm thấy bất an. Cuối cùng, cậu thậm chí còn đi tìm chủ nhiệm lớp "cáo giải hành vi phạm tội".
Nghe cậu nói xong, chủ nhiệm lớp cũng không kinh ngạc. Chủ nhiệm lớp chỉ cười nói: "Mọi người đều biết em đối xử tốt với Trì Đông Dương. Cho nên việc em thích Trì Đông Dương cũng không kỳ quái."
"Vâng ạ."
"Thầy chỉ kinh ngạc là em cư nhiên lại nguyện ý chia sẻ chuyện này với thầy. Cảm ơn em đã tín nhiệm, Sóc nhỏ."
"Em cũng cảm ơn thầy vì đã tin tưởng em."
"Là tiền bối đã trải qua cuộc sống vườn trường này, thầy chỉ muốn nói, thời kỳ cấp 3 yêu đương khá là mẫn cảm nhưng nó thật sự thuần túy. Quãng thời gian này, đáng giá để em trân trọng."
"Em hiểu ạ."
"Là thầy giáo, thầy cũng muốn nhắc nhở em. Tình yêu không phải là tất cả trong cuộc sống. Ít nhất trong giai đoạn quan trọng này, có lẽ có một số việc, nếu làm chúng trễ một chút, sẽ phá hỏng vẻ đẹp của nó. Em cảm thấy thế nào?"
Chủ nhiệm lớp trò chuyện như muốn tìm hiểu suy nghĩ của Tiêu Tùng Hứa.
Cậu rất may mắn, vì xung quanh cậu đều là những người ấm áp và thân thiện.
Chẳng qua sự ủng hộ vô điều kiện của Triệu Tĩnh Nhã và mẹ Hứa sẽ làm cậu cảm thấy mờ mịt. Ngược lại, bố Tiêu và chủ nhiệm lớp với động tác lôi kéo, khiến cho Tiêu Tùng Hứa trở nên tỉnh táo hơn.
Sau mấy cuộc trò chuyện, Tiêu Tùng Hứa cuối cùng quyết định -
Cậu muốn tỏ tình với Trì Đông Dương.
Nhưng đồng thời, cũng hy vọng đối phương có thể chờ chính mình. Chờ kỳ thi đại học kết thúc, chờ cậu trở thành người lớn. Cậu sẽ chính thức ở bên cạnh đối phương.
*
Tiêu Tùng Hứa bắt đầu kế hoạch tỏ tình. Nhưng việc này, tựa hồ không dễ dàng như cậu nghĩ. Không chỉ là khó để mở lời....
Có lẽ đối phương cũng khó tìm đến cơ hội lắng nghe một cách nghiêm túc.
Trường hợp một:
Ở trên lớp.
Lúc Tiêu Tùng Hứa giảng bài cho Trì Đông Dương, cậu giả vờ giảng và ngừng ở chữ "Selen" trên bảng hóa học.
Selen = thích.
Hiện tại có phải ông trời cũng đang ám chỉ cậu nên tỏ tình. Vì thế, Tiêu Tùng Hứa lấy hết can đảm, mở miệng, "Trì Đông Dương, tớ thích..."
"Cái nguyên tố này, tớ thật sự không để ý lắm." Trì Đông Dương nhìn vào chữ "Selen" và nghiêm túc nói, "Nhưng tớ sẽ cố gắng nhớ nó thật tốt."
Tiêu Tùng Hứa: "..."
Trường hợp hai: Sân thể dục
Sau buổi thể dục, mấy nữ sinh tự nhiên nghĩ muốn đưa nước cho Trì Đông Dương. Trì Đông Dương có giới hạn của mình, uyển chuyển lịch sự từ chối họ. Nhưng chỉ chủ động đi đến cạnh Tiêu Tùng Hứa, không hề ngại ngùng mà uống chai nước của cậu.
Cấp độ cao cấp của icon, với một chiếc biểu tượng nhỏ màu hồng.
Rất giống hình dạng của một tình yêu.
Liệu đó có phải là một dấu hiệu, một sự ám chỉ từ trời cao không? Có phải là một tín hiệu rằng cậu nên bày tỏ cảm xúc của mình ngay bây giờ?
Tiêu Tùng Hứa nghĩ như vậy, nhìn vào chữ "Tâm" kia, cậu một lần nữa mở miệng:
"Trì Đông Dương, tớ đối với cậu..."
"Cái hình dán này có phải giống quả đào không?" Trì Đông Dương ngắt lời.
Tiêu Tùng Hứa: "......"
Trì Đông Dương cười nói: "Muốn ăn đào. Buổi chiều tớ sẽ mang nước đào cho cậu. Rất ngọt!"
Tiêu Tùng Hứa: Không ăn! Cậu cái người ngu ngốc này! Ở cùng nước đào cả đời đi!
Trường hợp ba: Trên đường về nhà
Sau giờ học, khi đi ngang qua một con ngõ nhỏ, tổ hợp ba người cùng về nhà vô tình nhìn thấy một cặp đôi trẻ đang hôn nhau.
Chỉ một cái liếc mắt vội vàng, mặt họ trở nên đỏ bừng.
Tiêu Tùng Hứa lại cảm ứng được, đây có lẽ là thời điểm lý tưởng để bày tỏ tình cảm.
Cơ hội sẽ không chờ đợi, và cậu quyết định nắm lấy cơ hội này để tỏ tình.
Vì thế, cậu tránh đi tầm mắt của Triệu Tĩnh Nhã. Triệu Tĩnh Nhã nhạy bén mà cảm nhận được, ăn ý gật đầu, tìm cớ đi tụt lùi về sau mấy mét.
Tiêu Tùng Hứa túm chặt lấy góc áo của Trì Đông Dương, thở sâu và mở miệng, "Trì Đông Dương! Một màn vừa nãy cậu cũng nhìn thấy rồi chứ? Sau này, tớ cũng muốn..."
"Cậu cũng nhìn thấy quầy hàng khoai lang nướng kia?" Trì Đông Dương trước mắt sáng ngời.
Tiêu Tùng Hứa: "???"
Trì Đông Dương: "Tớ biết rồi! Không ai có thể chống cự được sức hấp dẫn của khoai lang nướng! Tớ sẽ đi mua ngay bây giờ, cậu muốn ăn mấy củ?"
Tiêu Tùng Hứa: Không tỏ tình nữa! Còn tỏ tình cái nỗi gì nữa!
Xem như cậu xui xẻo, thích phải cái người đầu óc chỉ toàn khoai lang!
*
Nếu chỉ là một lần ngẫu nhiên, có thể coi đó là ngoài ý muốn. Nhưng lại xảy ra nhiều lần, Tiêu Tùng Hứa không thể không phát hiện ra —
Mỗi khi cậu chuẩn bị tỏ tình, Trì Đông Dương đều cố ý tránh né và chọn chủ đề khác. Nó giống như đang ngăn cản cậu tỏ tình.
Tại sao chứ! Không phải nói như cậu tưởng tượng sao?
Chính mình cho rằng Trì Đông Dương cũng có tình cảm với mình, không đúng sao?
Chẳng lẽ Trì Đông Dương thật sự là tra nam, chỉ muốn mập mờ, chứ không muốn xác định quan hệ.
Quá tệ! Không tỏ tình, cũng không mập mờ!
Cậu không muốn để ý đến Trì Đông Dương nữa!
—— Tiêu Tùng Hứa thực sự tức giận.
Cậu không phải là người dễ tức giận. Nhưng tình cảm bản thân quý trọng nhất lại bị đối phương lăn qua lăn lại, lại lừa gạt, cậu không có khả năng làm như không có chuyện gì xảy ra.
Vì vậy, từ sau ngày đó, Tiêu Tùng Hứa không hề cùng Trì Đông Dương nói chuyện.
Dù Trì Đông Dương có hỏi chuyện, chào hỏi, nói đùa, hay tìm đề tài, Tiêu Tùng Hứa đều phản ứng lạnh lùng.
Một ngày.
Hai ngày.
Ngày thứ ba.
Đến ngày thứ ba, Trì Đông Dương không thể chịu đựng được nữa.
Sau khi tan học, thiếu niên đẩy Tiêu Tùng Hứa vào tường, ấn một tay lên tường để cậu không thể lui được.
"Tại sao lại không để ý tới tớ?" Trì Đông Dương đi thẳng vào vấn đề.
"Tại sao lại không cho tớ tỏ tình?" Tiêu Tùng Hứa cũng không cam lòng yếu thế.
Không nghĩ tới rằng sẽ nghe được hai từ "tỏ tình" từ trong miệng của đối phương, Trì Đông Dương kinh ngạc hai giây, mới rụt tay ra nhưng mặt đỏ bừng, lúng túng nói: "Sao cậu có thể nói thẳng ra thế?"
"Cậu không phải không dám nói sao? Tớ tới nói còn không được? " Tiêu Tùng Hứa nhăn mày, còn chưa nguôi giận.
"Ai nói tớ không dám nói?" Trì Đông Dương cũng nâng giọng, nhưng nhìn biểu tình của Tiêu Tùng Hứa, trong nháy mắt lại trở nên nhẹ nhàng, "Sóc nhỏ, cậu thực sự tức giận sao?"
"Cậu nói, lúc muốn tỏ tình thì lại bị ngắt lời, còn có thể không tức giận sao?" Tiêu Tùng Hứa phệt miệng, bởi vì thay đổi biểu cảm liên tục mà trên mặt thoạt nhìn phình phình.
Rõ ràng là biểu cảm tức giận, nhưng cũng chẳng có sức uy hiếp, ngược lại làm người khác mềm lòng.
"Sóc nhỏ, đừng giận mà." Trì Đông Dương rõ ràng đang mắng người, nhưng không nhịn được làm nũng, "Cậu xem, lúc cậu tức giận, đã biến thành Tiểu Hung Hứa rồi!"
Một tình huống hài hước thực sự.
Tiêu Tùng Hứa rõ ràng đã bị chọc cười, nhưng vẫn cố ý hạ mặt, "Không buồn cười."
"Chính là, lần đầu gặp mặt cậu đã nói rồi."
"Tớ nói cái gì?"
"Cậu nói rằng, nếu là cậu tỏ tình, chắc chắn sẽ không chọn nơi dơ bẩn, nhất định phải là chỗ vừa đẹp vừa sạch sẽ."
Trì Đông Dương hồi tưởng lại kí ức của họ khi gặp nhau lần đầu, trong cái toilet hài hước kia, tạo ra một hiểu lầm buồn cười.
Chính là khi đó, Tiêu Tùng Hứa cũng đã nói về sự hiểu lầm... Chính cậu cũng không để chuyện ấy không lòng....
Nhưng Trì Đông Dương vẫn nhớ đến đến nay.
"Cho nên..." Tiêu Tùng Hứa ngơ ngẩn mà nói.
"Cho nên, tớ không muốn chúng ta tỏ tình ở mấy địa phương tùy ý như vậy."
Trì Đông Dương nắm lấy tay Tiêu Tùng Hứa, tạo ra một cảm giác ấm áp và an ủi khi các ngón tay chạm vào nhau.
"Đối với lời tỏ tình của cậu, tớ muốn ở một nơi vừa sạch sẽ vừa đẹp đẽ, thêm chút lãng mạn nữa."