Hotboy Vườn Trường Là Cháu Của Tôi



Bữa khuya là một bát mì gói bỏ thêm rau xanh, trứng ốp la lòng đào và xúc xích đầy đủ dinh dưỡng.

Lần đầu tiên Kiều Ấu được ăn món ăn ngon như mì gói.

Cô húp một ngụm nước lèo, nếm được vị thơm ngon của nước mì, cô kìm lòng không đậu cong đôi mắt sung sướng, vẻ mặt tràn đầy cảm khái: “Sao trên đời này lại có món ăn ngon cỡ này vậy nhỉ?” Hu hu hu, mì gói thật sự quá ngon, Kiều Ấu không nhịn được húp thêm một ngụm nước mì.

Nghe câu này, Kiều Thần ngồi bên cạnh suýt nữa thì phun hết đống mì gói vừa ăn.

Trong quan niệm của cậu ấy, có lẽ trên thế giới này chẳng còn mấy ai chưa từng được ăn mì gói đâu.

Suy cho cùng thì mì gói chẳng phải là thứ gì hiếm hoi, một gói mì chỉ cần 2 nhân dân tệ.

So với hồi mì ăn liền mới ra mắt, mấy năm nay số người ăn mì ăn liền rõ ràng giảm bớt đáng kể.

Thứ nhất là vì quá nhiều món ăn khác thay thế mì gói, ngay cả cơm ăn liền cũng có.

Thứ hai là vì mì ăn liền vốn được chiên bằng dầu, thời nay thịnh hành chế độ ăn uống sinh hoạt lành mạnh, vì vấn đề mì chiên bằng dầu mà mì ăn liền bị mất rất nhiều khách hàng.

Kiều Thần nhìn Kiều Ấu từ trên xuống dưới: “Rốt cuộc trước kia cậu sống sót bằng cách nào vậy hả?”

Mặc dù trong lòng Kiều Hành Vượng đã tin tưởng thân phận của Kiều Ấu đến 70% nhưng Kiều Thần vẫn coi lời nói của Kiều Ấu là chuyện cười.

Mặc dù có những lúc, cậu ấy bằng lòng phối hợp gọi cô là “bà trẻ” nhưng trong lòng cậu ấy vẫn không để bụng.

Tử bất ngữ quái lực loạn thần.*

*Tử bất ngữ quái lực loạn thần/子不语怪力乱神: Khổng Tử không đàm luận về hiện tượng kỳ lạ (quái), lòng dũng cảm và sức mạnh (lực), phản loạn (loạn) và thần tiên ma quỷ (thần).

(Trích “Luận Ngữ - Thuật Nhi”)

Cậu ấy là người hoàn toàn tin vào thuyết vô thần, chưa bao giờ tin lời nói của Kiều Ấu.

“Tôi bảo này, trước kia cậu vẫn sống ở mức nghèo khổ à?” Không thì sao cứ dùng mạng 2G, trông như thể hoàn toàn không biết gì về internet vậy?

Kiều Ấu mím môi: “Người dân ở chỗ bà, điều kiện sống rất gian khổ.” Đây là lời nói thật.


Thời đại ấy, được ăn no bụng đã là điều khó khăn, có những gia đình quanh năm suốt tháng không được ăn miếng thịt nào, cho nên ai cũng trân trọng lương thực.

Kiều Thần gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, tự động tưởng tượng cuộc sống nghèo khổ trong núi sâu, ngay cả mì ăn liền cũng không được ăn.

Chậc chậc chậc, nghĩ vậy, cậu ấy cảm thấy cuộc sống mười mấy năm trước kia của cô nàng trước mắt mình cũng rất thê thảm.

Cậu ấy hất cằm, vẻ mặt kiêu căng nói: “Mau ăn đi, ăn không đủ thì vẫn còn.”

Kiều Ấu cúi đầu nghiêm túc ăn mì, lại trở thành “người chỉ chú tâm ăn cơm”.

Sau khi ăn xong một bát mì ăn liền, cô thỏa mãn vỗ cái bụng tròn vo của mình.

Cuộc sống 50 năm sau thật tuyệt, khoa học kỹ thuật biến chuyển từng ngày, mức sống của người dân được đề cao trên diện rộng, điều duy nhất khiến cô tiếc nuối là ba mẹ cô đều không còn trên đời này.

Nếu bây giờ hai ông bà còn sống thì tốt biết bao.

Kiều Thần cầm đũa gõ lên bát của cô vang leng keng, thu hút sự chú ý của cô: “Một bát mì gói đã đã khiến mắt cậu ứa lệ rồi à? Cảm động đến thế sao?”

Kiều Ấu buông mi mỉm cười, không giải thích.

“Ngoại trừ mì gói còn có gà rán, gà miếng, sushi, hamburger, coca, sundae, đủ loại trà sữa…”

Kiều Ấu cất tiếng kêu kinh ngạc, đôi mắt lập tức sáng ngời.

Kiều Thần nhún vai: “Chẳng qua mấy thứ đó đều là thức ăn có lượng calorie rất cao.”

Quả nhiên, Kiều Ấu hỏi: “Calorie là cái gì?”

Vẻ mặt của Kiều Thần biến thành “tôi biết ngay mà”, sau đó biến thành đắc chí: “Calorie là đơn vị đo nhiệt lượng.” Kiều Thần tìm được lòng tự tin từ chỗ Kiều Ấu.

Trong các kỳ thi cử từ lớn đến nhỏ ở trường trung học phổ thông số 1, cậu ấy vẫn luôn nằm trong top cuối cùng, đa số thời điểm cậu ấy xếp hạng nhất từ dưới đếm lên, chưa từng có ai cần cậu ấy phổ cập những kiến thức cơ bản mà hầu như ai ai cũng biết này.

Nhưng bây giờ đã khác xưa, cậu ấy cũng có thể trở thành giáo viên dạy học cho người khác!

Lớp học của thầy Kiều Thần bắt đầu!


“Mỗi ngày hấp thụ một lượng calorie quá lớn thì sẽ dễ béo phì.

Cho nên nếu ăn các món ăn có lượng calorie cao thì phải chú ý số lượng vừa phải, không thì một ngày nào đó sẽ bị béo phì!”

Kiều Ấu gật gù như gà mổ thóc: “Đã rõ.” Nói xong, cô còn không quên giơ ngón cái khen ngợi cháu trai nhà mình.

Kiều Thần vô cùng đắc ý: “Buồn ngủ rồi, tôi về phòng ngủ đây, ba tôi bảo tôi ngày mai tiếp tục dẫn cậu đi dạo chung quanh, cậu muốn mua gì thì ngày mai nhớ mua.”

Giọng non nớt của Kiều Ấu vừa ngọt ngào vừa mềm mại: “Ừ.”



Hôm sau là chủ nhật, Kiều Ấu và Kiều Thần ăn sáng xong rời ra ngoài.

Lần này, Kiều Thần dẫn Kiều Ấu đi gặp đám anh em của mình trước, sau đó mới dẫn cô đến khu vực sầm uất nhất thành phố.

Đây là lần đầu tiên Kiều Thần thấy nhiều người cỡ này, miêu tả là biển người tấp nập cũng không quá.

Lần đầu tiên đối mặt với trường hợp này, đôi mắt và hai tay của cô không biết nên đặt ở đâu cho thỏa đáng.

Kiều Thần chậc lưỡi, nói một câu tràn đầy hào hùng: “Nếu sợ thì đi theo sau lưng tôi.”

Đám Hề Vũ cũng vội bày tỏ: “Bà trẻ, nếu cậu thấy không quen thì cứ dắt áo của tôi nhé?”

Kiều Ấu đưa mắt nhìn mấy cậu con trai chung quanh mình, sau đó… Vẫn quyết định dắt vạt áo của cháu trai nhà mình.

Kiều Ấu ngoan ngoãn đi theo Kiều Thần, tựa như một đứa bé ngoan lần đầu được ra ngoài, ánh mắt tràn ngập tò mò về thế giới mới mẻ này.

Kiều Thần đã chán ngấy với cảnh tượng như vậy.

Cậu ấy chẳng buồn chớp mắt một lần, nói thẳng: “Mấy ngày nay có lẽ thủ tục nhập học của cậu sẽ được làm xong, đi mua đồ dùng học tập trước đã.”

Nghe vậy, Hề Vũ tò mò hỏi: “Thủ tục nhập học? Bà trẻ định nhập học trường nào?”

Cái này Kiều Ấu biết, lúc trước Kiều Hành Vượng đã nói với cô, giọng nói trẻ con của cô có phần mong chờ: “Trường trung học phổ thông số 1.”


Không ngờ lại là trường trung học số 1!

Cả đám Lỗ Nhị đều rất vui sướng, lộ rõ vẻ vui mừng trên nét mặt: “Thế thì tốt quá, sau này chúng ta sẽ là bạn cùng trường, nói không chừng còn được làm bạn cùng lớp ấy chứ.”

Kiều Ấu gật gù như thật: “Có khả năng.”

Mọi người đang trò chuyện hăng say thì bỗng một cô gái cầm microphone mỉm cười đến gần Kiều Ấu, hỏi một cách lịch sự: “Đây là phòng livestream Tinh Thần.

Chào cậu, xin hỏi tôi có thể phỏng vấn cậu mấy câu không?”

Thấy khuôn mặt tươi cười của cô gái và thợ quay phim khiêng thiết bị ghi hình sau lưng cô ấy, Kiều Ấu hơi mím môi.

Lúc này, trong lòng cô chỉ có một suy nghĩ, đó là may mà mỗi lần ra ngoài cô đều đeo khẩu trang.

Lần trước đã bị đưa lên hot search, bây giờ Kiều Ấu lại bị dí microphone vào mặt.

Cô không nhịn được thầm nghĩ, người hiện đại biết chơi ghê.

Có lẽ là vì có khẩu trang bảo vệ nên thái độ của Kiều Ấu coi như bình tĩnh.

Kiều Thần nhíu mày, hơi mất kiên nhẫn, ghé vào tai Kiều Ấu thì thầm: “Livestream có thể xem là phương thức giải trí được đám thanh niên thời nay yêu thích nhất, vậy nên có rất nhiều cuộc phỏng đường phố, bình thường sẽ hỏi thăm đề tài mà khán giả có hứng thú.

Nhưng nếu cậu không thích thì cứ từ chối thẳng thừng là được.”

Livestream? Phỏng vấn đường phố? Mấy thứ này là cái gì vậy?

Lần đầu tiên đối mặt với ống kính, Kiều Ấu hơi ngượng nghịu.

Nhưng cô nghĩ rằng nếu mình đã xuyên không đến 50 năm sau thì sớm muộn gì cũng phải làm quen với cuộc sống của thời đại này, vậy nên cô không từ chối mà nói với cô gái: “Được.”

Cô gái nhìn lướt qua comment bay trong phòng livestream, kìm lòng không đậu mỉm cười.

Theo sự xuất hiện của các thiếu niên thiếu nữ này trong ống kính, số lượng khán giả trong phòng livestream đã từ 20 ngàn nhanh chóng tăng lên 30 ngàn người, hơn nữa số lượng khán giả vẫn đang tiếp tục tăng vọt.

Phòng livestream của cô ấy đã có độ nổi tiếng nhất định, số lượng khán giả xem livestream hằng ngày rơi vào khoảng 10 ngàn người.

Ngày thường, phòng livestream này nổi tiếng nhờ việc phỏng vấn trai xinh gái đẹp trên đường phố, mặc dù cô gái nhận phỏng vấn lần này đeo khẩu trang, không thấy rõ gương mặt nhưng bốn chàng trai chung quanh cô ấy đều không xấu, huống chi chàng trai vừa thì thầm vào tai cô ấy, có thể nói là đẹp trai khỏi phải bàn.

Nữ streamer biết ngay đây là cơ hội, nếu lần này mình phỏng vấn thú vị thì nói không chừng sẽ hot lên.

Lúc này, comment trong phòng livestream đang nhảy vùn vụt.


[Vãi vãi vãi, bốn chàng đẹp trai vây quanh một cô gái hả? Sao mà sướng dữ vậy!]

[Ghen tị, các chị em à, mị ghen tị quá trời.]

[Con gái thời nay ghê thật, khiến bốn anh chàng đẹp trai bầu bạn bên cạnh, rốt cuộc cô ấy phải xinh đẹp nhường nào?]

[Tốt lắm cô gái, em đã thành công thu hút sự chú ý của tôi.]

[Từng gặp rất nhiều trai xinh gái đẹp trong phòng livestream này nhưng mấy người trước kia chưa từng khiến tôi hâm mộ, chỉ riêng cô gái này là tôi hâm mộ, bởi vì tôi cảm thấy cô ấy cầm kịch bản “cục cưng” của cả nhóm.]

[Cục cưng chắc luôn, không thấy bốn cậu trai này đều vây quanh cô ấy à? Lúc nãy tôi còn loáng thoáng nghe thấy họ gọi cô ấy là bà trẻ! Chỉ hỏi các cậu có phục không!]

Nữ streamer hắng giọng một tiếng.

Phòng livestream của họ luôn nổi tiếng nhờ một số chiêu trò sắc bén, ví dụ như “gọi điện thoại cho người yêu cũ, nói cho anh ta/cô ta biết rằng trong lòng bạn vẫn nhớ nhung anh ta/cô ta, xem thử đối phương sẽ có phản ứng thế nào”, hoặc là “gọi điện thoại cho bạn thân khác giới thân nhất, bất thình lình tỏ tình với cậu ta, xem thử đối phương sẽ nói thế nào”, hay là “gọi điện thoại cho anh em chí cốt/chị em thân thiết của bạn trai/bạn gái, nói cho họ biết thực ra người mà bạn thích là họ, hơn nữa mặc dù bạn đã có người yêu nhưng trong lòng bạn vẫn nhớ nhung họ”…

Tóm lại cái gì càng kích thích, càng thu hút sự chú ý của mọi người thì càng phải làm.

Chẳng qua lần này, nữ streamer chuẩn bị đặt câu hỏi sắc bén nhất ở phần cuối, trước tiên hỏi mấy câu nhẹ nhàng để kéo dài thời gian.

“Ừm… Ngày thường cậu có hay dùng các phần mềm xã giao như WeChat, Douyin gì đó không?”

Kiều Ấu nghiêng đầu, giọng em bé rất ngọt ngào: “Không nhé, tôi chỉ biết dùng QQ, cũng chỉ chơi QQ thôi.”

Ánh mắt Kiều Ấu hiện lên vẻ đắc chí.

Cô biết trả lời câu hỏi này, ai bảo lần trước cô từng gục ngã trước câu hỏi tương tự một lần, không phân biệt được QQ và kẹo dẻo.

Còn mấy phần mềm khác, ví dụ như WeChat Douyin gì đó, cô chưa nghe bao giờ, đến nay cô vẫn chỉ tải một app duy nhất là QQ.

Nữ streamer sửng sốt, quay sang nhìn comment trong phòng livestream theo phản xạ.

Khu comment đã cười bể bụng.

[Ha ha ha ha ha ha ha không ngờ bây giờ vẫn có người chỉ biết QQ, học sinh tiểu học à?]

[Học sinh tiểu học bày tỏ mình không gánh tiếng oan này nhé! Thằng cháu học tiểu học của tôi thường xuyên chơi Douyin kia kìa!]

[Nhỏ cháu 3 tuổi của tôi chơi di động rành lắm, app nào nó cũng biết chơi!]

[Ha ha ha ha ha ha cười chết mất, thật sự cười xỉu, nhìn dáng vẻ nghiêm túc trả lời câu hỏi của cô ấy kìa, trông vừa ngoan ngoãn vừa ngây thơ quá trời quá đất!]


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận