Hotboy Vườn Trường Là Cháu Của Tôi



Theo phỏng vấn tiến hành, số lượng khán giả trong phòng livestream vẫn tiếp tục tăng vọt.

Lúc nãy, số lượng khán giả chỉ có hơn 30 ngàn người, bây giờ đã phá mốc 50 ngàn người.

Nữ streamer càng cảm thấy cơ hội đã đến.

Cảm xúc của cô ấy sôi trào, nhìn thoáng qua bình luận nổi chi chít trên màn hình, đặt một câu hỏi giúp khán giả: “Cô bé đáng yêu, cậu có đu idol không?”

Nguyên văn bình luận là thế này: [Chỉ biết mỗi QQ, ha ha ha ha ha ha, thế thì cô bé đáng yêu dùng mạng 2G này có đu idol không nhỉ?]

Truy tinh?*

*Truy tinh (追星) trong tiếng Trung nghĩa là đu idol, hâm mộ thần tượng.

Nhưng nữ chính hiểu theo nghĩa bóng chứ không phải nghĩa đen.

Nghĩa là chạy theo ngôi sao hả?

Quả thực Kiều Ấu rất thích đứng trong sân một mình ngẩng đầu nhìn lên trời.

Thời đại ấy không có hoạt động giải trí nào khác, đời sống tinh thần rất nghèo nàn, chỉ cần đến buổi tối, đa số người dân đều đi ngủ sớm, dù sao thì ngày mai họ còn phải kiếm điểm công.

Đôi khi cô không ngủ được, bèn kéo một chiếc ghế nhỏ ngồi trong sân, chống cằm ngắm những vì sao trên bầu trời xa xôi.

Cho nên sau khi nghe câu hỏi này, cô gật đầu chắc nịch.

Cô biết câu hỏi này!

Nữ streamer nở nụ cười, hỏi tiếp: “Vậy thì trong số các ngôi sao nam trẻ tuổi đang hot hiện nay, cậu thích ai nhất?”

Kiều Ấu nhất thời mờ mịt.

Ngôi sao nam trẻ tuổi đang hot hiện nay? Đây là cái gì nữa? Không phải là đuổi theo ngôi sao à? Liên quan gì đến ngôi sao nam trẻ tuổi?

Nữ streamer giơ tay lên đếm: “Ví dụ như Ninh Tỉ Duật, Hàn Già Liệt, Lục Phong…”

Kiều Ấu hơi xấu hổ, may mà đeo khẩu trang che khuất biểu cảm của cô nên không bị người khác nhìn thấy.

Những cái tên này, cô chưa từng nghe bao giờ.

Đó là những ai vậy? Nhưng nghe giọng điệu của cô gái này thì hình như ai cũng biết mấy người này thì phải.


Vậy thì cô hiểu, hồi trước công xã Hồng Kỳ bọn họ cũng từng có mấy người nổi tiếng, tức là những người mà ai cũng biết.

Có một nam thanh niên trí thức ôn hòa nho nhã, học nhiều biết rộng, nghe nói gia thế còn nổi bật hơn, vừa xuống nông thôn đã được rất nhiều cô nàng có học thức và con gái ở địa phương vây quanh săn đón.

Ngôi sao nam đang hot hiện nay chắc cũng tương tự như “người nổi tiếng ở địa phương” hồi ấy.

Cô khẽ ho một tiếng.

Trong ánh mắt tò mò của nữ streamer, trước ánh mắt mong chờ của mấy chục ngàn khán giả trong phòng livestream, cô nói ra một cái tên: “Rising.”

Mấy người chung quanh còn tưởng mình nghe nhầm, sắc mặt của Kiều Thần thậm chí thoáng chốc thay đổi.

Nữ streamer chớp mắt mấy cái, lặp lại lần nữa: “Ý cậu là, cậu thích game thủ chuyên nghiệp Rising mới giải nghệ cách đây không lâu hả?”

“Đúng vậy.” Không còn cách nào khác, bà trẻ cũng rất khó xử, ai bảo cô chỉ biết mỗi cái tên này thôi.

Nhưng nếu không trả lời thì sẽ có vẻ như cô không hòa hợp với mọi người.

Điều cô đang muốn làm nhất hiện giờ là mau chóng hòa nhập vào thời đại này, khiến mình đừng trở nên khác thường so với người chung quanh.

Hồi ở công xã Hồng Kỳ, nếu ai không biết tên của nam thanh niên trí thức kia thì sẽ bị cười nhạo.

Ngày thường, mấy bà cô bà dì thích tám chuyện nhất, nếu để họ biết bạn không biết gì thì sẽ cười nói: “Thì là thanh niên trí thức Tạ kia chứ sao, thế mà cháu cũng không biết à? Người trong nhà cậu ấy lại gửi không ít phiếu thịt phiếu vải cho cậu ấy, một chồng phiếu dày cỡ này này, có cả sữa mạch nha, bò khô nữa, vừa thấy đã biết gia thế rất đáng gờm.

Cháu phải ra ngoài đi dạo nhiều một chút, cẩn thận công xã xảy ra chuyện gì cũng không biết.”

Nói tóm lại, cứ báo một cái tên để lừa dối mọi người trước đã.

Nụ cười trên môi nữ streamer trở nên sâu hơn.

Thực ra cô ấy cũng rất thích Rising.

Lúc trước Rising tuyên bố giải nghệ, không chỉ mình cô ấy mà ngay cả mấy người chị em chung quanh cô ấy đều cảm thấy tiếc nuối vô cùng.

Mặc dù Rising không thể coi là ngôi sao nam đúng nghĩa nhưng anh vẫn là thần tượng của không ít người trẻ tuổi, thậm chí số lượng fans hâm mộ của anh có thể cân sức ngang tài với sao nam hạng A nào đó.

Nữ streamer còn định hỏi tiếp nhưng lúc này, Kiều Thần đã đen mặt, không nói một lời kéo tay Kiều Ấu rời đi.

Sau khi rời đi được một khoảng cách, Kiều Thần mới đen mặt hỏi: “Tại sao lại nhắc đến tên cậu ta?”

Kiều Ấu chớp mắt mấy cái, xoa cổ tay hơi đau mỏi của mình, giọng nói non nớt có phần vô tội: “Tại vì bà chỉ biết mỗi tên cậu ấy thôi chứ sao.”


Kiều Thần vốn định nói cậu có thể nói tên tôi nhưng ngẫm lại thì sức ảnh hưởng của cậu ấy chỉ trong phạm vi trường trung học phổ thông số 1 mà thôi, nói ra cũng vô ích, người khác hoàn toàn không biết cậu ấy là ai.

Nghĩ vậy, Kiều Thần đành phải co đầu rụt cổ.

Nhưng vừa nghĩ đến chuyện này, cậu ấy càng bất mãn về đối thủ không đội trời chung của mình.

Khi cậu ấy đang hoành hành ngang ngược trong trường trung học số 1, Rising đã sớm tỏa sáng rực rỡ trên trường quốc tế, giành vinh quang cho đất nước.

Đều là con người, sao chênh lệch lại lớn đến mức này nhỉ?

Kiều Thần nghiêm túc nói: “Bà là bà trẻ của cháu, bà với cháu mới là người cùng đường, bà phải đứng về phía cháu, hiểu chưa?”

Kiều Ấu cố gắng nhón chân xoa đầu cháu trai, giọng nói ngọt ngào: “Cháu trai, trong lòng bà đều biết.” Con người đều có người thân thiết và người xa lạ, Kiều Thần là cháu họ nội của cô, còn Rising là người qua đường từng giúp cô một lần, trong lòng Kiều Ấu vẫn có một cán cân suy xét các mối quan hệ một cách rành mạch.

Bị xoa đầu, vẻ mặt Kiều Thần bực bội, nhanh chóng lùi về sau mấy bước theo phản xạ, nói với vẻ ngoài mạnh trong yếu: “Đừng sờ tóc của cháu lung tung!” Đầu của con trai sao có thể tự ý vuốt ve!

Kiều Ấu xòe tay, vẻ mặt vô tội: “Nhưng bà còn từng xoa đầu ba của cháu cơ mà.” Hồi ấy Vượng Vượng vẫn còn rất nhỏ, giọng đậm mùi sữa, suốt ngày lẽo đẽo theo chân cô, cho dù cô không xoa đầu cậu bé, cậu bé cũng sẽ thò đầu lại gần để cô út vuốt ve với vẻ mặt lấy lòng.

Sắc mặt Kiều Thần tái mét.

Ba của cậu ấy đã bị hói đầu tuổi trung niên từ lâu.

Nói thật, cậu ấy rất khó tưởng tượng ba mình lúc có tóc, bởi vì mấy năm qua, đầu của ba cậu ấy cứ hói kiểu đó.

Nếu bây giờ ông ấy mọc tóc, có lẽ Kiều Thần sẽ thấy là lạ.

Kiều Ấu thổn thức: “Hồi xưa mái tóc của ba cháu dày lắm, vuốt ve vừa mềm vừa êm tay, ai ngờ bây giờ lại…”

Hai bà cháu đều tràn đầy cảm khái, năm tháng đúng là con dao mổ heo.

Đúng lúc này, cả đám Hề Vũ đều chạy đến.

Vẻ mặt Lỗ Nhị tràn đầy áy náy, nếu hồi trước cậu ấy không bảo bà trẻ vào sân bay đi dạo trước một lát thì nói không chừng bà trẻ sẽ không gặp được Rising, không gặp được Rising thì sẽ không có những chuyện xảy ra kế tiếp.

Sao cậu ấy lại có linh cảm về sau, sự ràng buộc giữa bà trẻ và Rising sẽ càng ngày càng nhiều nhỉ? Nghĩ vậy, Lỗ Nhị vội vàng tát lên mặt mình một cái.

Thôi đừng, lỡ thế thật thì Kiều Thần sẽ tức giận đến nỗi thăng thiên mất! Suy cho cùng thì đối với Kiều Thần, Rising là kẻ thù số một của cậu ấy, đối thủ không chết không ngừng.

Sau khi cả đám bọn họ rời đi, khán giả trong phòng livestream vẫn nhiệt liệt thảo luận về các thiếu nam thiếu nữ vừa xuất hiện.

[Không biết sao bỗng nhiên tưởng tượng ra một bộ tiểu thuyết học đường trăm mấy chục ngàn chữ, truyện ngọt ngào nhé.]


[Cô bé kia thật đặc biệt, có phương thức liên lạc của cô ấy không?]

[Streamer đuổi theo đi! Cô còn chưa hỏi quan hệ giữa họ là gì cơ mà?]

[Lúc nãy mới hỏi được ba câu à, chưa đủ, còn lâu mới đủ.]

Nữ streamer cười gượng: “Bây giờ chúng ta đi tìm chị gái xinh đẹp hoặc anh trai bảnh bao kế tiếp nhé!”



Bên kia, cả nhóm Kiều Ấu và Kiều Thần đến nơi bán văn phòng phẩm.

Hôm nay là cuối tuần nên trong cửa hàng có không ít học sinh đang lựa chọn.

Cửa hàng này rất sáng sủa, phong cách trang trí thanh lịch, trong không khí thoang thoảng mùi hoa.

Nói thật, đây là lần đầu tiên Kiều Ấu thấy nhiều loại văn phòng phẩm xinh đẹp nhường này, các loại bút mực, bút bi, bút màu sặc sỡ, bút chì vẽ tranh, ngoài ra còn có các loại sổ tay đẹp đẽ tinh xảo.

Kiều Ấu xem hoa cả mắt.

Kiều Thần không thích học hành nên tất nhiên cũng không có hứng thú với chuyện học hành.

Mấy người bạn của cậu ấy cũng giống cậu ấy.

Kiều Thần không kiên nhẫn xem mấy thứ này, chỉ nói một câu “thích gì cứ mua”, dù sao đã có ông ba Kiều Hành Vượng của cậu ấy tính tiền.

Sau khi thấy tem giá dán trên văn phòng phẩm, Kiều Ấu không khỏi xuýt xoa.

Giá hàng ở thời đại này sao mà đắt thế.

Một cây bút nho nhỏ như thế này mà lại chào giá 10 tệ! 10 tệ cơ đấy! Kẹo ở thời đại của cô, một viên chỉ cần mấy xu nhưng cho dù chỉ có mấy xu mà không phải ai cũng ăn được.

Sức mua của 10 tệ rất mạnh, có thể mua rất nhiều bột mì, đủ để người trong nhà ăn trong một thời gian dài.

Kiều Ấu – người đến từ thời bao cấp – không khỏi nhút nhát.

Cô không am hiểu nhiều về giá hàng của thời đại này nên cuối cùng chỉ chọn mấy món văn phòng phẩm cần thiết dưới sự giới thiệu của nhân viên bán hàng.

Chỉ có mấy món hàng đó thôi mà cũng mất gần một trăm tệ.

Kiều Thần nhìn lướt qua những thứ mà Kiều Ấu chọn mua, chỉ có mấy món lẻ tẻ, nếu để ba cậu ấy biết thì có khi sẽ tưởng cậu ấy không cho Kiều Ấu mua sắm.

Thế là Kiều Thần vung tay lên chọn thêm không ít đồ.

Cậu ấy chọn đồ vừa nhanh vừa chuẩn, hoàn toàn không bận tâm bao nhiêu tiền, chờ đến khi tính tiền, chừng đó văn phòng phẩm cũng tốn hơn trăm tệ.

Kiều Ấu đeo cặp sách chứa đầy văn phòng phẩm mới mua rời khỏi cửa hàng, ánh mắt vẫn còn đau lòng vì tiếc tiền.

Thấy vậy, Kiều Thần chậc lưỡi: “Nhà mình không thiếu tiền!”


Thực ra sau khi thấy căn biệt thự xa hoa mà người nhà họ Kiều đang sống, trong lòng Kiều Ấu cũng biết chắc hẳn thằng cháu Kiều Hành Vượng của mình kiếm tiền rất giỏi.

Nghe câu nói của Kiều Thần, cô càng khẳng định phỏng đoán của mình, nở nụ cười cong đôi mắt: “Vượng Vượng giỏi thật!”

Kiều Thần: …

Cả đám Hề Vũ vô tình nghe thấy biệt danh của chú Kiều: …

Không ngờ ông chú trung niên béo phì, bụng bia, hói đầu lại có biệt danh nghe đáng yêu như vậy, cảm thấy không phù hợp với khí chất tổng giám đốc bá đạo của ông ấy tí nào.

Sau khi mua văn phòng phẩm xong, Kiều Ấu cũng hơi mệt mỏi.

Cô mới đến thời đại này, còn chưa thích nghi với nhịp sống của nơi này.

Kiều Thần nói tiếng chào tạm biệt với mấy đứa đàn em, sau đó chuẩn bị lái xe chở Kiều Ấu về nhà.

Sau khi lên xe, Kiều Ấu nghiêm túc cài dây an toàn cho mình.

Đây cũng là kiến thức mà cô học được trong mấy ngày qua, sau khi ngồi lên xe hơi thì cần thiết cài dây an toàn, vậy mới bảo đảm an toàn cho bản thân.

Kiều Thần nhìn cô, thấy cô không cần mình giúp đỡ, thế là thản nhiên bật nhạc trong xe.

Chẳng mấy chốc, tiếng nhạc êm dịu trữ tình vang lên trong chiếc xe nho nhỏ.

Cài dây an toàn xong, Kiều Ấu tò mò ghé lại gần chỗ phát nhạc, hỏi: “Đây là cái gì vậy?”

Kiều Thần khởi động ô tô, không quay đầu lại mà trả lời: “Loa phát nhạc.”

Kiều Ấu ừm một tiếng, thời đại của cô có radio, cũng phát ra âm thanh kiểu như vậy.

Cô tiếp tục làm một đứa trẻ tò mò: “Đây là ca khúc gì vậy? Du dương thật á.”

“Là một bí mật.”

Kiều Ấu chớp mắt mấy cái, giọng nói tràn đầy hoang mang: “Vì sao lại là một bí mật?”

Nét mặt Kiều Thần không cảm xúc: “Thì là một bí mật!”

Kiều Ấu càng tò mò: “Bí mật tức là không tiết lộ được hả? Thế thì cháu lén lút nói cho bà biết đi!”

Kiều Thần bực mình: “Ý cháu là, bài hát này tên là [Là một bí mật]!”

Kiều Ấu thoáng chốc hiểu ra, “ồ” một tiếng, thì ra là vậy.

Tên của ca khúc này đặc biệt ghê.

Kiều Thần hoài nghi nhân sinh, thời buổi này mà vẫn có người chưa từng nghe ca khúc thành danh [Là một bí mật] của Lục Phong ư? Có khi hồi trước bà trẻ của cậu ấy vẫn sống trong núi sâu rừng già cũng nên!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận