Hotboy Vườn Trường Là Cháu Của Tôi



Vừa cách đây không lâu, Kiều Ấu đã nói với Cố Tây Khởi rằng: “Đàn ông ấy mà, miệng thì nói không muốn không cần, thế nhưng cơ thể lại rất thành thật.”

Không ngờ đồng chí Cố lại ghi nhớ lời cô nói một cách nhanh và ứng dụng vô cùng linh hoạt như vậy.

Lúc này Trịnh Điềm Tranh mới nhận ra rằng tiếng cười vừa rồi của cô ấy có thể đã gây ra hiểu lầm.

Ban nãy Cố Tây Khởi lạnh lùng nhìn cô ấy, ánh mắt sắc lẹm ấy khiến da đầu cô ấy tê rần.

Trịnh Điềm Tranh khẽ hắng giọng một tiếng, đứng dậy đi tới trước mặt Kiều Ấu, nói: “Xin lỗi nha bé đáng yêu, vừa rồi tớ không có ý xấu đâu.”

Kiều Ấu khịt mũi, cô vẫn cảm thấy khó hiểu: “Vừa nãy… Sao cậu lại cười thế?”

Nghĩ đến chuyện vừa rồi, Trịnh Điềm Tranh lại thấy buồn cười.

Cô ấy muốn nghiêm túc trả lời rằng đó là do lời bài hát cô ấy đang hát thôi, thật sự rất dễ thương, thế nhưng nhìn thấy hai người trước mặt, cô lại nhịn cười giải thích: “Không có gì đâu, thật ra là vừa nãy tớ đang hát mà thôi.” Nói xong, để không làm Kiều Ấu cảm thấy xấu hổ, cô ấy vội vàng bổ sung thêm: “Tớ hát không hay lắm, nghe như đọc rap vậy, cậu tưởng tớ đang nói chuyện với cậu cũng là chuyện bình thường ấy mà.”

Đúng lúc đó cô chủ nhiệm bước vào lớp, Trịnh Điềm Tranh nói với họ vài câu rồi quay về chỗ.

Ngồi vào chỗ của mình, cô ấy không khỏi thở dài, khó khăn lắm mới có thêm một bạn cùng bàn nhưng cuối cùng cô lại tự tay đánh mất.

Thôi vậy, chắc là cô ấy hợp ngồi một mình hơn.

Sau khi vào lớp, cô chủ nhiệm đã nhanh chóng phát hiện ra trong lớp có sự điều chỉnh, tuy nhiên bà ấy là một giáo viên có tư tưởng rất thoáng nên chỉ cười và nói: “Có vẻ như bạn học sinh mới đã điều chỉnh một chút lại vị trí ngồi của mình nhỉ?”

Kiều Ấu gật đầu mấy cái như gà mổ thóc, mái tóc đung đưa, lắc qua lắc lại trông rất đáng yêu.

Đúng là so với việc ngồi cùng bàn với Trịnh Điềm Tranh thì cô muốn được trở thành bạn cùng bàn với người mình đã quen thuộc là đồng chí Cố hơn.

Cô Vương đặt hai tay lên bục, giọng nói dịu dàng: “Vậy đã chắc chắn chưa nào? Lần sau nếu như muốn đổi chỗ thì báo trước với cô một tiếng nhé.”

Kiều Ấu vội vàng giơ tay, ngọt ngào đáp: “Em rõ rồi ạ, thưa cô Vương.”

Ở một diễn biến khác, Kiều Thần đang rất cáu kỉnh: “Chẳng phải Rising đã đến trường rồi à? Tại sao tôi đã tìm khắp hơn hai mươi lớp mười hai trong trường rồi mà vẫn không tìm thấy cậu ta?”

Hề Vũ cùng những người khác nghe thấy vậy liền gãi đầu ái ngại.

Chuyện này thì họ cũng có biết gì đâu.

Kiều Thần hỏi bọn họ, bọn họ biết hỏi ai đây?

Cơm trưa còn chưa được ăn, đã đói bụng thì chớ lại còn phải đi tìm suốt cả buổi trưa, trừ lớp của mấy người bọn họ ra, từ lớp 12-1 đến lớp 12-26 đều đã tìm hết một lượt nhưng vẫn không thấy bóng dáng Rising đâu thì đành chịu chứ biết làm thế nào?

Lỗ Nhị lại thấy hơi thấp thỏm lo lắng cho bà cô trẻ đáng yêu kia, không nhịn được hỏi: “Bà trẻ chắc là ăn cơm trưa rồi nhỉ?”

Kiều Thần tặc lưỡi: “Chắc chắn là ăn rồi chứ sao.”

“Hôm nay là ngày đầu tiên cô ấy tới THPT số 1, không biết có tìm được đường đến căng tin không nhỉ?”

Kiều Thần nhìn người anh em của mình như nhìn một thằng ngốc: “Người ta năm nay mười sáu tuổi rồi, chứ không phải là sáu tuổi, OK? Lớn như vậy rồi chẳng nhẽ lại không biết hỏi đường à? Cô ấy sẽ không để cho cái bụng mình bị đói đâu, OK?”


Hề Vũ lại thở dài: “Vậy giờ chúng ta làm gì đây? Tiếp tục tìm à?”

Kiều Thần hừ một tiếng: “Tôi không tin là không tìm được, vẫn còn ba lớp thí điểm của khối mười hai vẫn chưa tìm còn gì? Chúng ta tới lớp thí điểm xem sao.” Kiều Thần vẫy tay: “Đi!”

Bọn họ vừa đặt chân tới lớp thí điểm số 1, trong lớp đã dấy lên một sự náo động.

Bạn thân của Tiết Tâm lập tức nhận ra bọn họ, quay đầu lại nháy mắt với Tiết Tâm: “Tâm Tâm, cậu xem ai tới kìa?”

Tiết Tâm đang cúi đầu nghiêm túc làm bài tập, nhiệm vụ của năm cuối cấp thực sự rất nặng nề, mỗi học sinh đều phải chạy đua với thời gian để học, nghe thấy vậy cô ta cũng không ngẩng đầu lên, hỏi: “Ai tới vậy?”

“Là Kiều Thần đó! Chắc chắn là cậu ấy tới tìm cậu đấy!”

Nghe được câu trả lời này Tiết Tâm mới ngẩng đầu lên.

Cô ta chỉnh lại mái tóc hơi rối của mình, đang định đứng dậy thì không biết lại nghĩ tới điều gì đó, bèn lấy từ trong túi ra một chiếc khẩu trang giống hệt với Kiều Ấu rồi đeo lên mặt, sau đó mới lặng lẽ đi đến trước cửa lớp trước ánh mắt xì xào bàn tán của bạn thân và những học sinh khác.

Lúc sáng Tiết Tâm mới đến luyện tập ở câu lạc bộ kịch nói, trên người vẫn mặc chiếc áo khoác bông in hoa kiểu Đông Bắc, cô ta nhẹ nhàng cất tiếng gọi: “Kiều Thần.”

Mấy người nhóm Kiều Thần đang nhìn qua cánh cửa để tìm kiếm bóng dáng của Rising, đột nhiên lại có người gọi tên mình, Kiều Thần hơi giật mình.

Cậu ấy vô thức nhìn về phía người vừa gọi tên mình, ban đầu suýt chút nữa cậu ấy nhận nhầm người trước mặt chính là bà trẻ của mình.

Cậu ấy vừa định hỏi tại sao bà trẻ lại ở đây thì chợt nhận ra có điều gì đó sai sai.

Không giống.

Mặc dù cô gái đứng trước mặt có nét hơi giống Kiều Ấu, giọng nói cũng giống đến bảy tám phần, nhưng khí chất của hai người lại hoàn toàn khác biệt nhau.

Không ai bắt chước được cái sự đáng yêu trời sinh đến mức ngớ ngẩn như bà trẻ của cậu ấy đâu.

Nếu như quen biết cả hai người này thì tuyệt đối sẽ không thể nhầm lẫn được.

Mấy giây sau Kiều Thần mới nhận ra người trước mặt mình là ai.

Cậu ấy chau mày, đang định mở miệng thì Tiết Tâm lại lên tiếng trước.

“Cậu đến tìm tôi có việc gì à?”

Lông mày Kiều Thần càng nhíu chặt hơn.

“Kiều Thần, chúng ta ra ngoài nói chuyện đi.”

Trong lớp vang lên đủ loại âm thanh hò hét, huýt sáo.

Kiều Thần cảm thấy hơi khó chịu, nhưng dù sao đó cũng là cô gái mà cậu ấy từng thích, thôi thì cậu ấy cũng đành giữ lại chút mặt mũi cho cô ta vậy.

Bọn họ đi tới một góc yên tĩnh vắng vẻ.

Tiết Tâm mỉm cười nói: “Cậu đến tìm tôi…”


“Tôi không đến tìm cậu.” Lần này cô ta chưa kịp nói hết câu đã bị Kiều Thần cắt ngang.

Cậu ấy tỏ vẻ khó chịu hỏi: “Rising có chuyển đến lớp cậu không?”

Tiết Tâm kinh ngạc: “Rising? Cậu ấy về THPT số 1 rồi à? Từ lúc nào vậy?”

OK xong.

Nhìn cái phản ứng này là Kiều Thần biết Rising không có ở đây rồi.

Nếu đã biết được câu trả lời thì cậu ấy cũng không cần phải lãng phí thời gian ở chỗ này nữa.

Tiết Tâm thấy Kiều Thần sắp rời đi liền đi lên trước mấy bước, lần đầu tiên chủ động hỏi: “Kiều Thần, cuối tuần này cậu có rảnh không?” Ý của cô ta chính là muốn hẹn Kiều Thần đi chơi.

Cô ta nghĩ rằng, chỉ cần không phải là người có EQ âm vô cực thì chắc chắn không thể nào không hiểu được ẩn ý trong câu hỏi ấy.

Trước đây Kiều Thần đã theo đuổi cô ta rất lâu, bây giờ đổi lại là cô ta chủ động trước, có lẽ cậu ấy sẽ không từ chối đâu.

Ai mà ngờ được chỉ số EQ của Kiều Thần đã thực sự tụt giảm như vậy, cậu ấy chỉ lạnh lùng buông một câu “không có” rồi rời đi cùng Hề Vũ và những người khác.

Vừa rời khỏi tầng đó, Hề Vũ không khỏi tò mò hỏi: “Có chuyện gì với Tiết Tâm vậy?”

“Ban đầu nhìn thấy Tiết Tâm tôi còn tưởng là nhìn thấy bà trẻ của tôi.”

Đột nhiên Lỗ Nhị nghĩ tới một khả năng đáng sợ, lắp bắp suy đoán: “Có khi nào cậu ta đang bắt chước bà trẻ không?”

Thấy vậy mọi người đều im lặng, nhưng cô ta bắt chước bà trẻ để làm gì?

Kiều Thần chẳng không mấy để tâm, cậu ấy đã từng nhìn thấy hết gương mặt của cả Kiều Ấu và Tiết Tâm.

Mặc dù lông mày và mắt của hai người đó rất giống nhau, nhưng một khi lộ ra toàn bộ khuôn mặt thì lại khác nhau hoàn toàn.

Lỗ Nhị và những người còn lại cũng đều đã nhìn thấy gương mặt của Kiều Ấu, vì thế cũng có cùng suy nghĩ với Kiều Thần.

Cậu ấy nhún vui thản nhiên đáp: “Kệ đi quan tâm làm gì.”

Hề Vũ xoa xoa cái bụng đói của mình, chua chát hỏi: “Bao giờ chúng ta được đi ăn cơm vậy?”

Kiều Thần dần mất kiên nhẫn: “Thôi vậy, đi ăn cơm đã, không tìm được người thì thôi.”

Sau khi Tiết Tâm quay về lớp, những người khác lũ lượt chạy tới hóng hớt: “Tâm Tâm, mấy người Kiều Thần tới tìm cậu làm gì thế?”

“Có phải là hẹn cậu đi chơi không?”

“Quả nhiên, Kiều Thần đã cố nhịn suốt nửa năm trời không tới tìm cậu, giờ cuối cùng cũng không nhịn được nữa rồi.”

Tiết Tâm khẽ mỉm cười và không nói gì, thế nhưng mọi người cũng đã quen với tính cách này của cô ta.

Bạn thân nháy mắt với cô ta: “Vừa nãy tớ có chụp lén một bức ảnh hai cậu đứng cạnh nhau đấy, chắc là cậu không giận đâu nhỉ?”


Tiết Tâm lúc này mới cất tiếng: “Sao tớ lại giận được?” Nói xong cô ta chìa tay về phía cô bạn thân: “Cho tớ xem ảnh cậu chụp đi.”

Cô bạn thân cũng không nghi ngờ gì liền trực tiếp đưa điện thoại cho cô ta.

Tiết Tâm nhìn tấm ảnh bản thân được bốn chàng trai vây xung quanh, cô ta cụp mắt xuống, trong đầu nhanh chóng nảy ra một suy nghĩ.

Vài giây sau, cô ta ngẩng đầu lên, mỉm cười, giọng nói rất ngọt ngào: “Có thể gửi bức ảnh đó cho tớ không?”

“Tất nhiên là được rồi.”

Tiết Tâm nhanh chóng lưu tấm ảnh ấy vào điện thoại.

Cô ta quyết định đánh cược một vố.

Đặt cược vào tình cảm mà Kiều Thần dành cho cô ta.

Nếu như cược thắng, tương lai sau này của cô ta sẽ rất xán lạn.

Mà kể cả có cược thua…

Không, cô ta chắc chắn sẽ không bao giờ thua.

Kiều Ấu chăm chú nhìn bảng đen, cẩn thận ghi chép vào vở.

Cố Tây Khởi ngồi bên cạnh cô đang tựa lưng vào ghế, sách đặt trên đầu gối, bất kể là Kiều Ấu hay giáo viên đang nhiệt tình giảng bài trên bục giảng thì cũng đều cho rằng anh đang nghiêm túc nghe giảng, nhưng thực tế thì anh đang cầm điện thoại nói chuyện với đồng đội cũ.

Đội của bọn họ có năm vị trí xuất phát, bốn người trong số đó vẫn còn độc thân, chỉ có một ADC là đã thoát kiếp cô đơn.

Người mà anh đang nhắn tin chính là ADC đó.

Rising: [Bạn gái cậu dùng mặt nạ gì thế?]

Winter: [Cậu hỏi cái này làm gì? Lần trước còn thấy up một cái banner trong vòng bạn bè nữa, có biến gì đây?]

Rising: [Có việc, nói mau.]

Thế là Winter gửi cho anh mấy hãng mặt nạ liền, tất cả đều là những sản phẩm mà cậu ấy từng mua cho bạn gái và bạn gái của cậu ấy cũng rất thích.

Cố Tây Khởi ghi nhớ vài cái tên rồi hỏi thêm một câu.

Rising: [Mấy cái loại phấn mà con gái hay bôi lên mặt gọi là gì ý nhỉ?]

Winter: [Phấn gì cơ? Cậu làm khó tôi thế! Tôi là trai thẳng mà, làm sao biết mấy thứ này gọi là gì được?]

Rising: [Thì là cái loại mà bôi vào xong mặt sẽ trắng hơn ý, cậu đi hỏi thử đi xem nào.]

Ba phút sau, Winter trả lời: [Hình như gọi là phấn phủ, bạn gái tôi vẫn hay dùng phấn phủ của hãng D.]

Rising: [OK cảm ơn.]

Sau đó, dù Winter có tra hỏi thế nào, Rising cũng giả mù, không thèm trả lời tin nhắn.

Buổi chiều có tiết thể dục, đây là lần đầu tiên Kiều Ấu tham gia vào lớp giáo dục thể chất ở thời đại này, cũng không biết là nó có gì khác so với thời đại trước không.

Tiết học này phải tới sân thể dục, Trịnh Điềm Tranh muốn làm lành với Kiều Ấu, vừa hết tiết trước cô ấy đã chủ động tìm Kiều Ấu, hỏi: “Tí nữa chúng ta cùng nhau đến sân thể dục nhá?”

Kiều Ấu cũng không phải là người khó gần, thấy Trịnh Điềm Tranh có ý muốn kết bạn bèn vui vẻ gật đầu đồng ý.


Cố Tây Khởi xoa đầu cô rồi đứng dậy ra khỏi lớp, cũng không biết là anh định đi đâu.

Khi Kiều Ấu và Trịnh Điềm Tranh đang đi trên con đường dẫn tới sân thể dục, họ vô tình bắt gặp Cố Tây Khởi đang châm thuốc dưới gốc cây long não.

Tay phải của anh vẫn đang trong thời gian hồi phục nên không cử động được, anh đành phải ngậm điếu thuốc trước rồi mới lấy bật lửa châm lửa đốt được.

Cố Tây Khởi ngậm điếu thuốc trong miệng, hơi nghiêng đầu, cụp mắt xuống châm lửa, gương mặt đẹp trai sắc sảo không hiểu sao lại lộ ra vài nét bất cần, là cái kiểu đẹp trai theo phong cách bad boy ấy, nhìn bề ngoài thì trông hơi giống người xấu.

Thế nhưng Kiều Ấu đã quen biết anh khá lâu nên cô biết anh không hề xấu, Cố Tây Khởi là một người tốt.

Kiều Ấu đã phát thẻ người tốt cho anh từ lúc nào không hay.

Hình như những game thủ chuyên nghiệp đều nghiện thuốc lá.

Họ sẽ hút vài điếu thuốc để giải tỏa áp lực trước khi tham gia các trận đấu.

So với mấy người đồng đội cũ, Cố Tây Khởi cũng không tính là hút nhiều.

Khi Cố Tây Khởi thở ra một làn khói, Kiều Ấu đang đứng cách xa anh, giữa hai người bị ngăn cách bởi một làn khói mỏng.

Trong mắt cô lúc này, khuôn mặt anh hiện ra có chút không chân thực.

Kiều Ấu không thích mùi khói thuốc, cô nghe dì giúp việc nói rằng, hút thuốc lá có hại cho sức khoẻ, nếu như không hút được thuốc thì tốt nhất đừng nên hút.

Kiều Hành Vượng thật ra cũng hút thuốc, hơn nữa còn hút không ít.

Lúc ở nhà, thỉnh thoảng Kiều Hành Vượng lại bị ho khan, theo như lời dì giúp việc nói thì là do hút thuốc quá nhiều nên cổ họng mới bị khó chịu.

Đó cũng là lý do tại sao Kiều Hành Vượng luôn mang theo vài viên kẹo ngậm trị ho ở bên người, thỉnh thoảng lại lấy một viên ra ăn.

Bà trẻ không chịu được, muốn tới dạy dỗ lớp trẻ một chút.

Cô nói với Trịnh Điềm Tranh vài câu rồi sải bước đi về phía Cố Tây Khởi.

“Đồng chí Cố!”

Cố Tây Khởi nghe thấy biệt danh này, bàn tay đang hút thuốc chợt dừng lại.

Anh khẽ nhướng mi, gương mặt uể oải vừa thờ ơ, vừa mang chút cảm giác thoả mãn cơn thèm thuốc lá.

Kiều Ấu thở dài như bà cụ non, giọng nói trẻ con cất tiếng nghiêm túc: “Đồng chí Cố, hút thuốc lá có hại cho sức khỏe.”

Cố Tây Khởi ngậm điếu thuốc trong miệng, dưới làn khói thuốc, gương mặt cùng ánh mắt anh như càng sâu hun hút, tay phải đút túi quần, ậm ừ một tiếng.

“Đồng chí Cố, không được hút thuốc nữa! Đợi đến lúc sức khoẻ yếu đi thì lúc đấy hối hận cũng không kịp nữa đâu!”

“Ừm.”

Kiều Ấu lắc đầu, cô bắt chước ngữ điệu của người lớn khi dạy dỗ người trẻ, cất giọng nói ngọt ngào tràn đầy sức sống: “Không nghe lời người lớn là sau này sẽ phải gánh chịu hậu quả rất nặng nề đấy, tôi đây là muốn tốt cho cậu, không bao giờ làm hại cậu đâu!”

Cố Tây Khởi không nhịn được mà cong môi: “Biết rồi mà bà cố nội ơi.”

Nói xong anh đưa tay lấy điếu thuốc mới hút được một phần ba ở trên môi xuống.

Anh ung dung kẹp điếu thuốc giữa ngón trỏ và ngón giữa, chuẩn bị đợi lát nữa tìm một cái thùng rác rồi vứt đi.

Kiều Ấu nhìn chằm chằm vào đuôi điếu thuốc lá vẫn đang ửng đỏ, còn hơi bốc lên ánh lửa nhỏ trên tay anh, cô bĩu môi, bất mãn nói: “Tên đàn ông kia, cậu tự mình châm lửa thì tự dập đi nhé!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận