Hotboy Vườn Trường Là Cháu Của Tôi



Giọng Kiều Ấu du dương trầm bổng, nhất là lúc nói đến đoạn “tên đàn ông kia” cô dạt dào cảm xúc, lúc nói đến “quyến rũ chết tiệt” lại càng nhập tâm hơn.

Lúc trước cô đọc bài đăng, người đăng có nói một câu mà giờ cô vẫn còn nhớ như in.

Người đăng nói: “Nếu có thể dùng chất giọng ba phần lạnh lùng, ba phần châm biếm, bốn phần thờ ơ nói ra mấy câu trích dẫn của tổng giám đốc bá đạo này thì hiệu quả sẽ tăng lên gấp bội, sẽ càng tỏ ra đặc biệt.”

Tách từng chữ ra thì Kiều Ấu đọc hiểu nhưng khi ghép lại thì cô thực sự chẳng hiểu gì.

Làm sao một người có thể bộc lộ ra nhiều cảm xúc như vậy cùng một lúc? Vừa có thể lạnh lùng, vừa có thể châm biếm, vừa có thể thờ ơ, gương mặt của một người có thể biểu hiện ra nhiều cảm xúc như vậy sao? Còn nữa, biểu cảm thờ ơ thì cô làm được nhưng ba phần châm biếm là gì, ba phần lạnh lùng lại phải thể hiện như thế nào?

Trong cái đầu nho nhỏ của cô có một nghi hoặc to to nhưng không có ai khác giúp cô giải thích những nghi hoặc đó nên cô chỉ có thể cố gắng tự mình chậm rãi lần mò.

Tóm lại, dù thế nào đi chăng nữa, cảm xúc dạt dào một chút, biểu cảm khoa trương một chút nhất định không sai.

Vì lời nói của cô mà sân bóng rổ rơi vào im lặng mấy giây, sau đó bùng lên những tiếng cười đùa ầm ĩ rung trời, tiếng huýt sáo thay nhau vang lên.

Cô bạn Trịnh Điềm Tranh ở bên cạnh cũng sợ ngây người.

Biết sao được, những lời này của Kiều Ấu thực sự quá đặc biệt giữa những câu cổ vũ rất bình thường như “Cố lên”, “Xông lên”, ngược lại còn khiến những tiếng reo hò cổ vũ khác nghe có vẻ quá tẻ nhạt.

Giữa tiếng hò hét không sợ thiên hạ chưa đủ loạn của đám người hóng chuyện khác, người đàn ông chết tiệt lúc nào cũng toát lên vẻ quyến rũ trong miệng Kiều Ấu từ từ đi tới trước mặt cô.

Đôi mắt của Kiều Ấu xinh đẹp long lanh, trong mắt như rải đầy vụn kim cương: “Kết thúc rồi à?”

Tóc Cố Tây Khởi hơi ẩm ướt, ánh mắt càng có vẻ thâm trầm quyến rũ.

Bởi vì vừa mới vận động mạnh nên khi nói chuyện anh vẫn còn thở hổn hển, không hiểu sao nghe lại có vẻ cuốn hút một cách kỳ lạ: “Vẫn chưa.”

Kiều Ấu bĩu môi: “A, vậy thì nhanh lên đi.” Giờ này tiết đọc sách buổi sáng đã bắt đầu rồi.

Kiến thức cơ bản của cô vốn đã yếu, không theo kịp tiến độ học tập cho nên cô chỉ muốn nhanh chóng về tham gia tiết đọc sách buổi sáng với cả lớp.”

Khóe môi Cố Tây Khởi khẽ nhếch lên, anh xoa đầu cô, vẻ mặt đầy ẩn ý: “Đàn ông không thể quá nhanh.”

Kiều Ấu nghiêng đầu, trong giọng nói non nớt tràn đầy nghi hoặc: “Cái gì?”

“Không có gì, ngoan, chờ tôi.” Cố Tây Khởi nói xong quay trở lại sân bóng rổ.

Mấy bạn nam trong lớp không nhịn được trêu chọc anh: “Sao không có ai cổ vũ chúng ta như vậy nhỉ?”

“Tôi thấy cổ vũ như vậy rất thú vị.”

“Nếu còn không thắng nữa thì đúng là không nói được gì.”

Khóe môi Cố Tây Khởi hơi cong lên, ngữ khí kiên định, mang theo một chút kiêu ngạo và tự tin của tuổi trẻ: “Không thể thua được.”

Đầu hiệp hai, Kiều Ấu và Trịnh Điềm Tranh đứng tại chỗ chờ bọn họ kết thúc, Kiều Ấu không hiểu về bóng rổ, đều nhờ có Trịnh Điềm Tranh ở bên cạnh phổ cập giáo dục cô.

“Nếu có thể ném bóng vào rổ từ bên ngoài đường kẻ kia thì sẽ được tính là cú ném ba điểm, những trường hợp khác đều được tính hai điểm.


Toàn bộ cơ thể đè lên khung rổ được gọi là cú úp rổ.

Cậu đọc “Slam Dunk” chưa?”

Kiều Ấu lắc đầu: “Chưa từng đọc.”

Mặc dù Trịnh Điềm Tranh có hiểu biết nhất định về tốc độ mạng 2G của Kiều Ấu nhưng cô ấy hoàn toàn không ngờ tốc độ mạng của Kiều Ấu lại chậm như vậy.

Cô không khỏi cảm thấy hơi tò mò về thời thơ ấu của Kiều Ấu.

Cô ấy suy nghĩ một lát, cố gắng giải thích tình huống trên sân một cách đơn giản và dễ hiểu hơn: “Hiện tại lớp chúng ta đang dẫn trước ba điểm, trọng tài là giáo viên thể dục của lớp mười, thầy ấy không dạy lớp mười một, cũng không dạy lớp mười hai, như vậy sẽ công bằng hơn.”

Trong khi hai người đang nói chuyện, những cô gái đang cổ vũ cho “anh trai nhà mình” ở xung quanh thỉnh thoảng lại liếc mắt nhìn bọn họ.

Còn có một cô gái tranh thủ thời gian ít ỏi này để đến căng tin mua khăn lông và nước khoáng, còn có cả nước tăng lực trở lại.

Sau khi Kiều Ấu nhìn thấy, cô không nhịn được hỏi: “Cô ấy mua nước khoáng và khăn lông làm gì?”

Trịnh Điềm Tranh giải thích: “Bọn họ ở trên sân chơi bóng không phải sẽ toát mồ hôi sao? Đợi lát nữa đấu xong có thể dùng khăn lông để lau mồ hôi.

Còn nước khoáng, vừa mới vận động xong, đổ nhiều mồ hôi, nhất định phải bổ sung lượng nước.”

Kiều Ấu lười đi qua đi lại, vì cô hỏi Trịnh Điềm Tranh: “Cậu có mang theo khăn ướt không?”

“Tớ có mang.”

Kiều Ấu nói: “Vậy đợi lát nữa dùng khăn ướt lau cho cậu ấy là được.”

Trịnh Điềm Tranh nhịn cười hỏi tiếp: “Thế nước khoáng thì sao? Cậu không cho cậu ấy uống nước à?”

Giọng nói non nớt Kiều Ấu nghe có vẻ rất đương nhiên: “Hôm qua chúng ta đi siêu thị, tớ đã mua rất nhiều nước khoáng và đồ uống, lát nữa cậu ấy về lớp là có thể uống được rồi.”

Trịnh Điềm Tranh ở bên cạnh yên tĩnh ăn dưa hóng chuyện, không phát biểu ý kiến.

Khoảng thời gian ít ỏi này cũng đã đủ để quần chúng hóng chuyện đăng đoạn video nóng hổi vừa mới ra lò lên diễn đàn của trường.

“Chấn động! Ở sân bóng rổ lại đột nhiên xuất hiện câu nói của tổng giám đốc bá đạo: Ôi, tên đàn ông này, cậu gợi cảm quá đấy! Mau thu lại vẻ quyến rũ chết tiệt của cậu đi! Đây là đạo đức suy đồi hay nhân tính vặn vẹo? Bấm vào video sẽ có bất ngờ.”

Không thể không nói, học sinh trường THCS số 1 rất giỏi áp dụng phong cách “lều báo”, bọn họ biết nên dùng tiêu đề gì mới có thể thu hút người khác.

Chẳng bao lâu, đoạn video chỉ dài mười giây này đã bắt đầu được lan truyền rộng rãi một cách điên cuồng giữa các học sinh trường THCS số 1.

Vừa mở video ra đã có thể nghe thấy một giọng nói ngọt ngào mềm mại: “Cố Tây Khởi, tên đàn ông này...”

Cố Tây Khởi?

Lỗ Nhị đang ngồi trong lớp 12-19 buồn chán lướt tin nhắn trong nhóm, tình cờ xem được đoạn video này.

Hay lắm, trong câu này xuất hiện từ khóa mấu chốt: Cố Tây Khởi.

Xem ra Cố Tây Khởi quả nhiên đã chuyển đến trường THCS số 1 nhưng tại sao trước đó bọn họ tìm khắp hơn hai mươi lớp của khóa mười hai vẫn không tìm thấy anh? Nhưng không sao, chỉ cần anh học ở trường THCS số 1 thì tìm thấy anh cũng chỉ là vấn đề thời gian thôi, chẳng phải bây giờ manh mối đã đưa đến cửa rồi sao?


Trong video, chàng trai mặc áo hoodie màu đen, đeo khẩu trang đen, đang đổ mồ hôi đầm đìa trên sân bóng rổ kia trông cũng rất giống Cố Tây Khởi.

Chỉ là giọng nói ngây ngô vừa ngọt vừa mềm trong video này sao nghe quen quá vậy? Giống giọng nói của bà trẻ nhà bọn họ?

Lúc xem video Lỗ Nhị mở loa ngoài.

Bởi vì cả lớp vẫn còn đang trong tiết đọc sách tiếng Anh buổi sáng nên cậu ấy cũng không bật to tiếng nhưng vẫn bị Kiều Thần ở bên cạnh nhạy bén chú ý tới.

Kiều Thần vốn đang nằm ngủ ở trên bàn, nghe thấy giọng nói này, mặt đầy vẻ mất kiên nhẫn ngẩng đầu lên, cau mày nhìn Lỗ Nhị ở bên cạnh: “Cậu đang làm gì vậy?”

Lỗ Nhị mặt đầy vô tội: “Tôi có làm gì đâu, tôi đang xem video người khác đăng trong nhóm chung của trường học.”

“Video?” Kiều Thần đưa tay về phía Lỗ Nhị: “Đưa điện thoại cho tôi, tôi xem thử.”

Sau khi Lỗ Nhị đưa điện thoại cho Kiều Thần, Kiều Thần nhanh chóng dùng mười giây xem xong đoạn video này, sau khi xem xong, biểu cảm của Kiều Thần càng ngày càng lạnh lùng: “Chuyện này xảy ra từ lúc nào?”

Lỗ Nhị giúp đỡ hỏi một câu trong nhóm, rất nhanh cậu ấy đã nhận được câu trả lời rất nhiệt tình.

“Mới vừa rồi.”

“Bây giờ bọn họ vẫn còn đang thi đấu trên sân bóng rổ.”

“Chắc là sắp kết thúc rồi.”

“Ha ha ha ha, đám học sinh lớp mười hai bị học sinh lớp mười một đạp dưới chân.”

“Đã cái nư lắm, xem trận đấu bóng rổ ngày hôm nay đúng là đã quá mà.”

Lỗ Nhị nói: “Mới vừa rồi.”

Kiều Thần nghe vậy vội vàng đứng dậy khỏi, đẩy chiếc ghế ra đằng sau, lao ra khỏi lớp.

Đám người Lỗ Nhị nhìn thấy cũng vội vàng đi theo.

Bỏ lại lớp phó môn tiếng Anh bất lực hét lên trên bục giảng: “Ê, các cậu đi đâu làm gì thế?”

Thật đáng tiếc là không có ai chú ý đến cô ấy.

-

Nếu như ở hiệp đầu của trận đấu bóng rổ, đội lớp mười một và đội lớp mười hai còn đánh ngang cơ nhau thì ở hiệp hai, đội lớp mười hai hoàn toàn bị đội lớp mười một đạp xuống dưới đất.

Bởi vì trước đó Lý Lưu đã từng dùng thủ đoạn bẩn thỉu cho nên lần này mấy người lớp mười một đặc biệt chú ý đến cậu ta, hoàn toàn không cho cậu ta cơ hội giở trò bẩn thỉu.

Thực ra mấy người khác trong đội bóng lớp mười hai cũng cũng coi thường cách làm lúc trước của Lý Lưu.

Mấy anh chàng trong đội bóng lớp mười hai này đều là người của đội bóng rổ trường mà Lý Lưu tạm thời tìm đến để giúp đỡ.


Giao tình giữa bọn họ cũng chẳng có bao nhiêu, là Lý Lưu đã trả tiền để mời họ.

Vốn dĩ bọn họ cứ tưởng chỉ là đấu giao hữu với đàn em lớp mười một, kết quả Lý Lưu lại làm ra chuyện đáng xấu hổ như vậy.

Chơi bóng rổ ít nhất cũng phải có tinh thần thi đấu thể thao, chưa kể mọi người đều là người cùng trường, không phải là đang cạnh tranh thứ hạng với trường khác nên không cần phải làm ra chuyện khó coi như vậy.

Hơn nữa, Lý Lưu đã trộm gà không thành còn mất nắm gạo, muốn đụng ngã người ta, kết quả bản thân mình lại bị ngã.

Chuyện này nói ra đúng là khiến người khác cười rụng răng.

Nhưng nể mặt số tiền Lý Lưu bỏ ra, mấy “viện binh bên ngoài” lớp mười hai mà Lý Lưu mời đến cũng dốc hết toàn lực.

Khổ nỗi Lý Lưu đúng là cao thủ kéo chân sau, không giúp được gì thì thôi lại còn báo ngược.

Bốn người rank thách đấu bọn họ kéo một người rank đồng thật sự là không kéo nổi.

Kết quả cuối cùng đã quá rõ ràng, đội bóng lớp mười hai đã thua.

Thua một cách áp đảo, không thể viện cớ gì được.

Kết quả thua cuộc cũng thôi đi, còn bị khán giả ngoài sân chỉ chỏ.

Có mấy cô gái chỉ vào Lý Lưu nói: “Chính là người này, vừa rồi cậu ta cố va vào một bạn nam đeo khẩu trang lớp mười một, kết quả tự mình ngã chổng vó lên trời, giống y như một con rùa đen, đúng là buồn cười chết mất thôi.”

“Ha ha ha ha, không chịu nổi cảm giác thua cuộc thì đừng đấu.

Nghe nói còn là đội lớp mười hai gửi lời mời khiêu chiến trước.”

“Nghe nói trước đây cậu ta theo đuổi hoa khôi Tiết không thành còn nói xấu cô ấy vô tâm, cái loại người thấp hèn như vậy cũng đừng xuất hiện làm bẽ mặt.”

“Không chỉ có thế thôi đâu, cậu hóng hớt chưa đầy đủ, nghe nói cậu ta bị hoa khôi từ chối, thẹn quá thành giận muốn đánh một người qua đường để trút giận, kết quả lại bị một người qua đường khác dạy cho một bài học.”

“Người qua đường khác chính là cậu bạn đeo khẩu trang học lớp mười một đó đúng không.”

Mấy bạn nữ không cố ý tránh mặt Lý Lưu, giọng nói cũng không nhỏ, sau khi nghe rõ, gương mặt Lý Lưu lúc trắng lúc xanh, giống như một bảng màu, khỏi phải nói đặc sắc bao nhiêu.

Cậu ta đứng dậy, lấy tay che mặt, không nói một lời, ảo não bỏ đi đầu tiên.

Người xung quanh bắt đầu từ từ tản đi, Cố Tây Khởi tay trái cầm áo khoác của mình đi về phía Kiều Ấu.

Kiều Ấu hỏi xin khăn ướt từ Trịnh Điềm Tranh rồi đưa cho Cố Tây Khởi: “Đây, cậu tự lau đi.”

Cố Tây Khởi nhíu mày, nhìn xung quanh.

Bởi vì viện binh bên ngoài mà Lý Lưu mời đến hôm nay có thành viên của đội bóng rổ, còn có một người là ngôi sao của đội bóng, cho nên vừa rồi trong đám người vây xem có không ít bạn nữ là fan hâm mộ của các thành viên đội bóng rổ.

Trận đấu vừa kết thúc, mấy bạn fan nữ sẽ cầm khăn lông và nước khoáng đã chuẩn bị từ trước, mặt đầy hào hứng chạy đến an ủi, xung quanh nhất thời rất náo nhiệt.

Kết quả đến chỗ anh thì không có khăn lông khô cũng chẳng có nước suối, giữa trời đông lại chỉ có một tờ khăn ướt lạnh băng?

“Không có nước khoáng hay khăn lông khô à?”

Kiều Ấu trả lời rất hùng hồn, giọng nói non mềm tràn đầy sức sống: “Không có.”

Cố Tây Khởi cụp mắt, hạ giọng, cố ý làm ra vẻ thất vọng: “Nhưng người khác đều có, chỉ có tôi không có.”

Trịnh Điềm Tranh ở bên cạnh lén lút quay video.

Đây là cố ý giả vờ đáng thương đúng không?


Đây nhất định là cố ý giả vờ đáng thương!

Đầu năm nay trà xanh không chỉ có nữ, ngay cả nam cũng có thể là trà xanh! Thời nay ai ai cũng có thể là diễn viên!

Kiều Ấu vốn cảm thấy mình không chuẩn bị khăn lông khô và nước khoáng cho Cố Tây Khởi cũng không phải chuyện gì to tát.

Dù sao...

Khăn ướt cũng có thể lau mồ hôi mà.

Trong phòng học cũng có nước khoáng.

Tiết kiệm là một đức tính tốt, nếu cái gì cũng có rồi thì không nên lãng phí tiền.

Cô đến từ những thập niên bảy mươi, bị ảnh hưởng của các bậc trưởng bối nên cũng học được tính tiết kiệm.

Nhưng lúc này nghe thấy giọng điệu thất vọng của Cố Tây Khởi cô lại cảm thấy bỏ ra vài đồng tiền cho tiểu bối hình như cũng không phải là không được.

Dù sao một chai nước khoáng cũng chỉ có giá hai tệ, một cái khăn lông khô có giá năm tệ, cộng lại cũng chưa đến mười tệ.

Lúc trước cô đối xử với tiểu bối không hề keo kiệt chút nào.

Từ trước đến giờ cô luôn là người hào phóng, trước đây khi gặp trẻ con cô đều không chút do dự cho chúng kẹo.

Kiều Ấu thở dài như bà cụ non, trong giọng nói non nớt có phần bất đắc dĩ: “Cậu đúng là một tiểu yêu tinh phiền phức.”

Thế này còn không phiền phức sao? Đòi khăn lông khô, lại đòi nước khoáng, muốn được đối xử như những người khác.

Đúng là một tiểu yêu tinh muốn được cưng chiều.

Trịnh Điềm Tranh ở bên cạnh bật cười thành tiếng, thật sự là không nhịn nổi.

Bắt đầu rồi! Lại bắt đầu rồi!

Lại bắt đầu trích dẫn mấy câu của tổng giám đốc bá đạo!

Trịnh Điềm Tranh thật sự rất tò mò rốt cuộc tại sao Kiều Ấu có thể nói ra mấy câu nói của tổng giám đốc bá đạo khiến người ta cực kỳ xấu hổ đó bằng vẻ mặt tự nhiên như vậy.

Trước đây cô ấy mới chỉ nghe thấy mấy anh tổng giám đốc bá đạo nói mấy lời thoại bá đạo đó với người phụ nữ của mình trong phim thần tượng mà thôi, lần nào nghe cô ấy cũng bật cười.

Hóa ra nghe được những lời như vậy ngoài đời, còn là một cô gái nói với một anh chàng đẹp trai cao hơn cô hơn hai mươi centimet, cảm giác này còn rất mới lạ.

Chủ yếu nhất là có lẽ giọng nói của cô quá ngọt ngào, hoặc cũng có thể là biểu cảm đáng yêu của cô quá tự nhiên nên trông không khó chịu chút nào!

Trịnh Điềm Tranh cười đến sốc hông nhưng hai người trong cuộc lại chẳng có ai cười.

Kiều Ấu, người nói câu “Cậu đúng là một tiểu yêu tinh phiền phức”, vẻ mặt lại thản nhiên như thể hoàn toàn không biết mình đã đưa ra nhận xét gây sốc cỡ nào.

Lúc trước Kiều Ấu đọc được mấy câu này trong bài đăng, trong lòng cô còn hơi nghi hoặc, mấy câu này sẽ được dùng trong trường hợp nào? Cô ngẫm nghĩ một hồi, cảm thấy hoàn toàn không có cơ hội sử dụng.

Ai mà ngờ được cô lại sử dụng “mấy câu nói của tổng giám đốc bá đạo” thời thượng này nhanh đến thế?

Kiều Ấu bảo Cố Tây Khởi cúi đầu xuống, sau đó tự mình vươn tay dùng khăn ướt lau mồ hôi trên trán cho anh.

Cố Tây Khởi cực kỳ phối hợp cúi người xuống, đôi mắt đào hoa sâu thẳm của anh vẫn luôn nhìn chằm chằm vào Kiều Ấu.

Khi đám người Kiều Thần vội vàng chạy tới nơi thì thứ mà bọn họ nhìn thấy chính là cảnh tượng này.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận