Hotboy Vườn Trường Là Cháu Của Tôi



Sau khi “Tôi phải làm thế nào với cậu đây” thì Kiều Ấu lại khoanh tay rồi ra dáng “Rốt cuộc phải làm sao mới được.”

Trên gương mặt non nớt của cô hiện lên chút bất lực và thêm đôi phần dung túng của người lớn với những yêu cầu vô lý của trẻ nhỏ.

Không hiểu sao, Kiều Ấu chợt nhớ tới một câu chủ thớt viết trên bài đăng “Thuật ngữ phổ biến mà người hiện đại không thể không sử dụng.”

Trích từ fzl*, có một câu là “Nếu bạn khỏe mạnh thì trời sẽ nắng đẹp.” Mặc dù Kiều Ấu không biết fzl nghĩa là gì nhưng cô có thể hiểu được câu nói này.

Nếu cô đồng ý với yêu cầu của Cố Tây Khởi, chỉ cần nói với anh “Trích lời tổng giám đốc bá đạo” là anh có thể khỏe mạnh, vậy thì ngày nào cũng được thấy trời nắng đẹp rồi.

*Fzl vốn là khái niệm trừu tượng, chỉ những gì mà một bộ phận thiểu số đi theo.

Theo nghĩa hẹp và phổ biến trong giới trẻ bây giờ thì khái niệm này để chỉ một hiện tượng chủ yếu lan truyền qua mạng của giới trẻ, thường được viết tắt là FZL.

Nói đến đây, Kiều Ấu cảm thấy những câu trích dẫn từ fzl đều rất văn thơ, trừ câu “Nếu bạn khỏe mạnh thì trời nắng đẹp” ra, còn có một câu khác là “Lá rơi là vì gió thổi hay vì cây không níu giữ?”.

Thời của Kiều Ấu không có nhiều người theo mảng văn hóa, đặt tên cho con cũng chỉ là những cái tên rất chân chất, giản đơn như A Tam, A Tứ theo kiểu tên xấu thì dễ nuôi, hiếm có người nào văn chương như vậy.

Không còn cách nào khác, thời đó người ta chỉ quan tâm tới cái bụng đói hay no thôi.

Nếu mà hỏi bạn bè của cô hồi đấy là “Tại sao lá cây lại rời đi?” thì chắc ai cũng trả lời lại rằng: “Cái này thì có gì mà phải thắc mắc? Tại sao cái gì mà tại sao? Mùa đến thì lá rụng chứ sao nữa.”

Vậy nên là, tự dưng bay thẳng từ năm 1970 tới năm mươi năm sau, nếu muốn thích nghi thì không phải một sớm một chiều là được.

Nguyên nhân là con người của hai thế hệ có những quan niệm và tư tưởng khác nhau, cả về hoàn cảnh sinh sống cũng khác nữa.

Cô gái trước mặt thật sự rất đáng yêu, hóa ra cảm giác nghe một cô bé nói với mình “Trích lời của tổng giám đốc bá đạo” lại là như thế này.

Cố Tây Khởi không nén nổi lòng mình, đưa tay trái lên đầu cô rồi xoa mạnh.

Kiều Ấu vẫn luôn âm thầm chú ý đến động tác của anh, tự dưng sát lại gần tới nỗi nghe được cả hơi thở thế này khiến bà trẻ không khỏi nhắc nhở: “Này đồng chí Cố, cậu đừng đứng gần tôi như thế.”

“Hửm?” Cố Tây Khởi rũ mắt nhìn cô, giọng nói hơi khàn: “Tại sao?”

Kiều Ấu bĩu môi, nói một câu chính đáng: “Vì sẽ mang thai!”

Cố Tây Khởi hơi ngạc nhiên, hoàn toàn không ngờ là sẽ nhận được câu trả lời như thế.

Anh cứ nghĩ Kiều Ấu nói đùa, song lại thấy vẻ mặt của cô gái vô cùng nghiêm túc và tin rằng đó là thật.

Đúng là cô tin như thế thật.

Cố Tây Khởi bật cười: “Sao cậu lại nghĩ như thế?”


Kiều Ấu nhớ lại ngày xưa từng nghe ông bà ba mẹ nói chuyện, thế là ú ớ trả lời: “Thì, trong làng của chúng tôi có một đôi nam nữ ôm nhau trên ruộng ngô rồi cuối cùng cô gái ấy có thai!”

Nhân vật chính trong câu chuyện này chính là quả phụ Lý ở đầu làng họ và cái tên đầu đường xó chợ có tiếng ở làng bên.

Thật ra Kiều Ấu cũng không rõ lắm, bởi người nhà sẽ không để những chuyện bẩn thỉu như thế lọt vào tai cô.

Nhưng vì vụ việc này lớn quá, thành ra nhiều lúc Kiều Ấu đi trong làng cũng có thể nghe loáng thoáng mấy cô dì chú bác buôn dưa lê ầm ầm.

Nguyên văn của mấy cô chú đấy là…

“Nghe nói là con gái nhà họ Lý với cái thằng đầu đường xó chợ bên làng kia ôm nhau trong ruộng ngô à, ôi dồi ôi.”

“Tưởng chuyện từ hai tháng trước rồi? Sao giờ lại kể nữa?”

“Ờ thì ai bảo quả phụ Lý mang thai đâu? Chỉ ôm nhau trong ruộng ngô thôi đấy, chị hiểu chứ hả.”

Thế là, từ khi còn bé, tiềm thức của Kiều Ấu đã nghĩ rằng ôm một cái sẽ có bầu! Suy nghĩ đó theo tới tận bây giờ, chưa hề thay đổi.

Vậy nên giờ Cố Tây Khởi đứng gần thế làm cho Kiều Ấu hơi hoảng, chỉ sợ đồng chí Cố lỡ ôm cô thôi.

Cố Tây Khởi nghe cô nói vậy xong thì bỗng thấy đau lòng không thể giải thích được.

Anh bỗng rất tò mò không biết cô đã lớn lên như thế nào.

Lần trước Kiều Ấu mang gà mái và trứng gà tới nhà anh thì Cố Tây Khởi đã thấy cô đứng ở khu biệt thự bên cạnh Tinh Hà Nhất Phẩm nên đoán gia cảnh của cô cũng khá giả.

Nếu vậy thì sao trên người cô lại luôn mang một cảm giác lạc hậu với thế giới này như vậy nhỉ?

Trong thời đại bùng nổ thông tin này, có khi ngay cả học sinh tiểu học cũng biết mang thai là như thế nào, dù gì thì một số trường trung học cơ sở sẽ tổ chức một số buổi giáo dục giới tính để phổ cập cho học sinh.

Vậy mà cô vẫn nghĩ rằng ôm một cái là sẽ có bầu ư?

Hay là cô được nhận nuôi?

Cũng có thể là cô mới được người nhà nhận về chăng?

Cố Tây Khởi nhẹ nhàng thở dài một cái rồi lịch sự lùi về sau một bước, chừa lại một khoảng cách an toàn khiến cô an tâm rồi nhẹ nhàng an ủi: “Yên tâm đi, không có chuyện đấy đâu.”

Kiều Ấu hơi nghiêng đầu, giọng nói non nớt mang thêm đôi phần hoang mang, không chắc chắn: “Có thật không?”

Cố Tây Khởi dở khóc dở cười: “Chắc chắn rồi.

Cụ thể hơn ôm…” Song khi nhìn vào đôi mắt trong veo của Kiều Ấu thì Cố Tây Khởi bỗng không thể nói thành lời, anh ngừng lại: “Không có gì, sau này rồi cậu sẽ hiểu.”


Thật ra từ trước Cố Tây Khởi đã nhận thấy Kiều Ấu có một khí chất rất đặc biệt, vậy nên nếu có người ăn mặc, nói chuyện giống cô thì anh cũng tin rằng mình không bao giờ nhận nhầm người.

Hồi đó anh vẫn chưa mường tượng rõ ràng cảm giác ấy, nhưng giờ Cố Tây Khởi đã hiểu nó là gì.

Đó là một kiểu mộc mạc, giản dị và ngây thơ đến từ một thời đại khác.

Là một kiểu khí chất, cực kỳ khó có được.

Sau khi hai người tới phòng học, Trịnh Điềm Tranh nhân lúc Cố Tây Khởi không ở đó bèn lén lút đi qua rồi hóng hớt hỏi chuyện: “Này Ấu Ấu, cậu thân với hội lớp mười hai đó lắm hả?”

Kiều Ấu gật đầu, cô là bà trẻ của Kiều Thần, hội Hề Vũ là bạn của Kiều Thần nên họ cũng rất quen thân.

Trịnh Điềm Tranh không khỏi cảm thán: “Sao bọn họ cứ gọi cậu là bà trẻ thế?”

Câu hỏi này kiểu gì Kiều Ấu cũng sẽ trả lời, cô cười híp mắt rồi nói: “Bởi vì vai vế của tớ rất rất lớn!” Khi nói tới hai chữ rất lớn, Kiều Ấu còn cố tình nhấn mạnh vào nữa.

Trịnh Điềm Tranh phì cười, nhìn là biết không tin lời cô.

Nhiều người gọi Kiều Ấu là bà trẻ như thế mà rõ ràng không phải người nhà, sao có thể liên quan gì tới vai vế được? Nếu một người gọi cô là bà trẻ thì còn có thể đoán mối quan hệ họ hàng, chứ đây bao nhiêu người như thế.

Cô ấy không nhịn được bèn giơ tay ra đếm từng người một: “Kiều Thần lớp mười hai và nhóm bạn của cậu ấy, đỉnh nha, sao lắm người si mê, phát cuồng rồi hoang mang đâm đầu vào tường vì cậu thế này?”

Kiều Ấu hả một tiếng, trong mắt ánh lên vẻ mờ mịt.

Cô cẩn thận nhớ lại một hồi và chắc chắn mình không có nhớ nhầm rồi mới thành thật phản bác: “Bọn họ đâu đập đầu vào tường vì tớ đâu.” Trên thực tế, cô cũng sẽ không để họ đập đầu vào tường, tự dưng đập làm gì, không lẽ bị bệnh thần kinh ư?

Trịnh Điềm Tranh nghe thấy câu đó thì suýt phun ngụm nước vừa uống ra ngoài.

Mỗi lần Kiều Ấu trả lời câu đùa của cô ấy một cách nghiêm túc thì Trịnh Điềm Tranh lại có cảm giác buồn cười.

Sao trên đời này lại có người dễ thương như vậy chứ.

Cô ấy thật ngây thơ và đáng yêu!

Đúng lúc ấy thì Cố Tây Khởi quay lại, Trịnh Điềm Tranh nói đôi câu rồi vội quay về chỗ mình.

Cố Tây Khởi thoáng liếc nhìn bóng lưng của Trịnh Điềm Tranh rồi hỏi: “Hai cậu vừa nói gì thế?”

Kiều Ấu lắc đầu: “Không có gì.” Đúng là không có gì đặc biệt, chỉ mỗi một câu “Đâm đầu vào tường vì cậu.” Nhưng thực tế thì làm gì có ai như thế chứ.

Cố Tây Khởi để một chiếc túi lớn lên bàn học của cô.


Kiều Ấu trợn tròn mắt, nhìn chiếc túi to trước mặt có hàng chữ tiếng anh bên trên, giọng nói ngây thơ tràn đầy sự tò mò: “Đây là gì thế?”

Cố Tây Khởi không nói cụ thể, chỉ để lại cho cô sự lo lắng và ngạc nhiên: “Cậu về tự xem đi.”

Kiều Ấu biết mình nhận được quà.

Đôi mắt cô cong lên thành hình vầng trăng lưỡi liềm, giọng nói vừa ngọt ngào vừa dịu dàng: “Đồng chí Cố, cảm ơn cậu nhé, cậu tốt quá.”

Cái túi này nặng như này thì chắc hẳn có nhiều đồ bên trong lắm đây.

Không biết là đồng chí Cố đưa cái gì cho cô nhỉ.



Sau khi về nhà, Kiều Ấu lập tức xách chiếc túi lớn về phòng mình thì cháu trai bỗng gọi cô ra ngoài.

Kiều Ấu mừng rỡ: “Chúng ta đi gặp anh trai của cô hả?”

Kiều Hành Vượng cười nói: “Đúng vậy.”

Tự dưng Kiều Ấu bỗng thấy lo lắng, giọng nói ngây thơ có phần sợ hãi: “Vậy… Vượng Vượng, cháu nói với anh trai cô thế nào?”

“Cháu nói là cháu dẫn một người quen cũ tới gặp ông ấy.”

Kiều Ấu mím môi, vẻ mặt đầy mong đợi: “Rồi sao nữa? Anh ấy nói thế nào?”

Kiều Hành Vượng không nhịn được bèn bật cười: “Ông ấy háo hức lắm.

Cháu bảo ông ấy đoán xem là ai nhưng mà đoán mãi không đúng.” Trong tâm trí của người nhà họ Kiều, tất cả đều nghĩ rằng Kiều Ấu đã không còn nữa.

Vậy nên là sao anh trai của Kiều Ấu có thể đoán đúng được đây?

Kiều Ấu tỏ ra rất phấn khích: “Vậy chúng ta mau đi thôi.”

“Được.”

Sau khi lên xe, Kiều Ấu và Kiều Hành Vượng ngồi ghế sau.

Chẳng mấy chốc chiếc xe con đã lao tới nơi đến.

Ngày càng gần với viện dưỡng lão thì Kiều Ấu lại càng căng thẳng hơn, lòng bàn tay cô bắt đầu đổ mồ hôi.

Kiều Ấu lo lắng nói với cháu trai: “Vượng Vượng này, cô chưa mua gì cả.” Cũng không chuẩn bị quà cáp gì hết.

Kiều Hành Vượng an ủi cô: “Không sao đâu cô, chỉ cần cô tới là được rồi.”

Trái tim của Kiều Ấu đập thình thịch, cô lấy điện thoại ra để nhằm dời sự chú ý của mình.

Trong máy cô vẫn chỉ có một ứng dụng duy nhất là QQ, nhưng gần đây số lượng bạn bè đã tăng thêm rất nhiều.

Gần đây cô mới kết bạn với Hề Vũ, Lỗ Nhị, Lưu Tân Vãng và Trịnh Điềm Tranh.


Kiều Ấu cẩn thận chọn lựa một người tâm sự trên danh sách này để phân tán sự chú ý.

Kết quả cô thấy mấy phút trước Cố Tây Khởi mới gửi một tin nhắn qua cho mình.

Kiều Ấu tò mò nhấn mở khung trò chuyện và thấy Cố Tây Khởi chia sẻ một bài đăng với cô.

Tiêu đề bài viết là: “Một số điều nho nhỏ mà con trai và con gái cần phải biết.”

Đây là cái gì?

Kiều Ấu mở bài đăng này với vẻ mặt tò mò, cô thản nhiên liếc nhìn vài lần rồi chợt sửng sốt.

Vài giây trôi qua, Kiều Ấu vẫn không hề nhúc nhích, như thể bị ai đấy điểm huyệt vậy.

Kiều Hành Vượng ngồi cạnh thấy má cô đỏ lên thì không khỏi lo lắng: “Cô, cô sao vậy? Vì sắp gặp ba cháu nên cô căng thẳng quá ạ?”

Kiều Ấu có tật giật mình vội tắt màn hình điện thoại, vẻ mặt đỏ bừng rồi cố gắng giả vờ như bình tĩnh: “Không sao đâu.” Có điều, giọng nói của cô có phần run rẩy, thoáng lộ ra cảm xúc thật sự của cô giờ phút này.

Căng thẳng ư? Cô xấu hổ tới mức hai má đỏ bừng lên, bây giờ hoàn toàn không có tâm trạng căng thẳng đâu ok?

Ấy vậy mà Cố Tây Khởi lại có thể gửi cho cô một bài phổ cập khoa học về mang thai! Trong bài viết có ghi quá trình kết hợp của L và C, cụ thể như nào thì cô không có xem.

Một là vì cháu trai còn đang ngồi cạnh không tiện, hai là cô còn chưa chuẩn bị tâm lý sẵn sàng nữa.

Trong bài viết này còn có hẳn mấy cái video đi kèm!

Cũng may là anh không gửi thẳng video cho cô.

Nếu anh mà chia sẻ video thì cô sẽ mở ra ngay bây giờ, cháu trai thì ngồi cạnh, tới lúc ấy chắc tất cả mọi người xấu hổ phải biết.

Cũng may cảnh tượng đó không xảy ra trong hiện thực.

Cố Tây Khởi vẫn rất chu đáo, chỉ là chia sẻ một bài viết phổ cập khoa học mà thôi.

Kiều Ấu hơi giật mình, bảo sao, bảo sao sáng nay Cố Tây Khởi nói ôm một cái sẽ không mang thai.

Tại sao đồng chí Cố phải chia sẻ thứ này cho cô!!! Khuôn mặt cô xấu hổ tới nỗi đỏ bừng, nhiệt độ cao ngút trời mãi mà không hạ, tâm trạng của Kiều Ấu suốt cả đoạn đường là xấu hổ và lúng túng cho tới khi tới viện dưỡng lão.

Kiều Ấu nhìn viện dưỡng lão yên tĩnh hẻo lánh cách đó không xa bèn vô thức hít một hơi thật sâu.

Cô sắp gặp được anh trai rồi! Vốn có câu anh trai như ba, bây giờ ba cô đã không còn nữa, đối với cô mà nói thì anh trai cũng là một sự tồn tại của ba Diệc.

Sau khi xuống xe, Kiều Hành Vượng đi trước dẫn đường: “Cô, cô đi theo cháu.”

Kiều Ấu ừ một tiếng.

Sắp tới nơi rồi, cảm giác mong ngóng đã xâm chiếm nỗi căng thẳng của cô.

Kiều Ấu rất tò mò, không biết bây giờ anh trai của cô đã trở thành như thế nào?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận