Hotboy Vườn Trường Là Cháu Của Tôi



Lúc Kiều Ấu và Kiều Hành Vượng đến nơi, Kiều Phát Đạt - anh cả của Kiều Ấu và vợ ông ấy đang ngắm nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ.

Kiều Phát Đạt đã hơi lớn tuổi nên chịu lạnh không được tốt lắm, nhìn ông ấy có vẻ đi lại hơi khó khăn, phải ngồi trên xe lăn, trên đùi đắp một cái chăn nhỏ rất dày, trong phòng còn bật máy sưởi.

Vợ ông ấy ngồi cạnh ông ấy.

Kiều Phát Đạt nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, trên khuôn mặt già nua lộ ra chút hoài niệm: “Có vẻ như hôm nay lại có tuyết rơi rồi.”

Hai ngày trước ở Bắc Kinh vừa có một đợt tuyết rơi dày đặc, vừa có tuyết rơi là nhiệt độ lại giảm mạnh, đâu đâu cũng là nền tuyết trắng xoá mênh mông.

Nhìn bầu trời bây giờ đang xám xịt, chắc có lẽ đêm nay sẽ lại có một trận bão tuyết nữa.

Mỗi khi có tuyết rơi, Kiều Phát Đạt lại không nhịn được nhớ đến cô em gái mất sớm của ông ấy.

Nhà ông ấy có ba anh em, ông ấy là con cả, em gái út là con thứ ba, nhỏ hơn ông ấy mười mấy tuổi, cũng có thể nói ông ấy đã quan sát em gái mình lớn lên từng chút một.

Ông ấy chăm cô lớn, từ khi còn mặc tã lót cho đến khi trưởng thành thành một thiếu nữ xinh đẹp căng tràn sức sống.

Trong trí nhớ của ông ấy, cô thích nhất là ngày có tuyết rơi, giữa bầu trời tuyết trắng bay bay cô mặc một chiếc áo khoác bông màu đỏ tươi, thắt hai bím tóc nhỏ, khung cảnh ấy là cảnh tượng bắt mắt nhất trên nền tuyết trắng tinh.

Chỉ mới đó thôi mà bọn họ đã xa cách nhau năm mươi năm, năm mươi năm đã trôi qua, nhưng trong trí nhớ của ông ấy vẫn còn nhớ rõ ràng hình dáng của cô em gái giống như chỉ mới ngày hôm qua.

Ông ấy nhớ rõ cô là người xinh đẹp nhất trong số ba anh em, đôi mắt vừa to vừa tròn, cái mũi nhỏ nhắm, đôi môi chúm chím, tất cả mọi đường nét của cô đều hài hòa đến mức hoàn hảo giống như tiên đồng trong tranh tết, trông vô cùng đáng yêu.

Mà cô cũng thật sự rất dễ mến.

Có thể là do ông ấy đã già rồi nên càng dễ nhớ lại những kỷ niệm khi trước hơn, Kiều Phát Đạt không khỏi thở dài thườn thượt.

Vợ của ông ấy biết chồng mình đang hối tiếc, vỗ bờ vai ông ấy để an ủi.

Đúng vào lúc này Kiều Ấu xuất hiện.

Cô nhìn ông cụ tóc bạc phơ trước mặt, buột miệng thốt lên một tiếng “anh cả”.

Kiều Phát Đạt vô thức nhìn về phía cô gái đứng cạnh cửa.


Sau lưng cô là cảnh tuyết rơi trắng xóa, trên ngọn cây phủ đầy những bông tuyết, còn cô đang đi ngược ánh sáng về phía ông ấy.

Khuôn mặt vốn hơi mờ mờ trong ánh sáng dần trở nên rõ ràng hơn, khuôn mặt này và hàng lông mày ấy dần dần chồng lên một khuôn mặt trong trí nhớ ông ấy, cuối cùng, hai khuôn mặt hoà làm một.

Kiều Ấu nhìn ông cụ vẫn còn thấp thoáng bóng dáng khi xưa trước mặt, bỗng nhiên nỗi buồn bã ập đến, cô không kiềm chế được cảm xúc của mình nhào vào lòng ông ấy: “Anh cả, em là Ấu Ấu đây.”

Kiều Phát Đạt thong thả lặp lại câu ấy một lần, giọng nói già nua của ông ấy rất nhẹ nhàng giống như sợ sẽ quấy rầy thứ gì đấy: “Ấu Ấu?”

Nhưng Ấu Ấu của ông ấy đã mất lâu rồi.

Dù cô có còn sống thì bây giờ cũng phải được sáu mươi tuổi rồi.

Sao có thể là cô gái nhìn chỉ tầm khoảng mười sáu, mười bảy tuổi trước mặt được?

Giọt nước mắt của Kiều Ấu vô thức chảy xuống, cô muốn bày ra dáng vẻ của bà trẻ trước mặt các cháu trai nên chỉ đành giấu đi tất cả những cảm xúc tiêu cực của mình, nhưng khi đối diện với anh cả đã cưng chiều cô từ bé, cô lại có thể giải phóng tất cả cảm xúc của mình một cách thoả thích.

Kiều Phát Đạt đã sống hơn bảy mươi năm, đây là lần đầu tiên ông ấy luống chân chân tay với bối rối như vậy, ông ấy nhìn cô gái trước mặt đang tựa đầu vào lòng mình, hỏi con trai đang đứng bên cạnh: “Rốt cuộc chuyện này là sao đây?”

Cuối cùng Kiều Hành Vượng cũng tìm được một cơ hội để nói chuyện: “Ba, cô ấy thật sự là em gái của ba và là cô út của con, đây là bản báo cáo kết quả xét nghiệm ADN trước đấy con đã là, ba xem đi.”

Kiều Phát Đạt duỗi tay ra cầm lấy xấp giấy kia, ông ấy đeo kính lẽo lên rồi lật luôn đến tờ cuối cùng để xem kết quả, khoảnh khắc nhìn thấy hàng “xác nhận là họ hàng ruột thịt” ở cuối tờ giấy, ông ấy rất ngạc nhiên, ông ấy sốc đến nỗi tờ giấy đang cầm trong tay cũng rơi xuống đất giống như một bông tuyết đang rơi xuống.

-

Nửa tiếng sau, cuối cùng tâm trạng của Kiều Ấu cũng bình tĩnh lại được đôi chút, đôi mắt cô đỏ hoe giống như một con thỏ con.

Những vết xước trên mặt cô vẫn chưa lành hẳn, từ khuôn mặt của cô có thể thấy kế hoạch lần này nguy hiểm đến mức nào.

Sau một khoảng thời gian ngắn, Kiều Phát Đạt và vợ của ông ấy là Ôn Ninh cũng dần dần tỉnh táo lại.

Kiều Ấu vẫn còn đang ăn vạ trong lòng Kiều Phát Đạt không chịu đi, ông ấy vỗ nhẹ lên bả vai em gái mình, trầm giọng nói: “Vậy nên Hề Ngưng là người đáng nghi nhất.”

Kiều Ấu nặng nề gật đầu, trong giọng nói non nớt của cô ẩn chứa đôi chút nghi ngờ: “Nhưng em với cậu ấy đâu có thù oán gì nhau đâu.

Sao cậu ấy lại hãm hại em?”

Kiều Phát Đạt nói: “Có đôi lúc người xấu làm điều ác không cần phải có lý do.” Nói thì nói thế, nhưng trong lòng ông ấy đã nghĩ ra đại khái lý do là gì, lúc Kiều Ấu xảy ra chuyện vừa hay lại là sau khi thanh niên trí thức Tạ đến nhà họ cầu hôn.


Khi đó, tuy ngoài mặt chủ của nhà họ Kiều, ba của ông ấy, đồng thời chính là đại đội trưởng của công xã Hồng Kỳ có nói cần suy nghĩ kỹ càng đã, nhưng thật ra trong lòng hai bên đều biết rõ cuộc hôn nhân này đã gần như xác định chắc chắn rồi.

Thanh niên trí thức Tạ có gia cảnh tốt, ngoại hình đẹp trai, quan trọng nhất là nhân cách tốt, là cái bánh thơm ngon trong mắt không biết bao nhiêu người.

Thật ra người nhà họ Kiều đã để ý thanh niên trí thức Tạ, chấm người ta làm con rể từ lâu rồi.

Chẳng qua khi đó bọn họ nghĩ Kiều Ấu vẫn còn nhỏ nên không cần vội, không ngờ thanh niên trí thức Tạ lại đến nhà họ cầu hôn trước.

Nhưng đối với chuyện thanh niên trí thức Tạ đến nhà cầu hôn, cả ông ấy lẫn ba mẹ đều không thấy quá ngạc nhiên trước chuyện này.

Bình thường qua lại với bọn nhau bọn họ đã thấy thanh niên trí thức Tạ rất quan tâm đến Kiều Ấu, cả nhà đều biết rõ thanh niên trí thức Tạ có tình cảm với Kiều Ấu, có lẽ cũng chỉ có một mình Kiều Ấu là chẳng hay biết gì.

Nhưng khi đó tất cả mọi người đều không để ý, dù sao chờ sau khi hai người kết hôn, hai vợ chồng họ sẽ có rất nhiều thời gian để làm quen chậm rãi vun đắp tình cảm.

Vốn dĩ ba Kiều định chờ đến lần thứ hai thanh niên trí thức Tạ đến nhà cầu hôn sẽ nhanh chóng chấp thuận cho mối hôn sự này, nhưng không một ai ngờ được, giữa hai người họ lại chẳng có nổi sau này.

Mấy năm sau, thanh niên trí thức Tạ quay trở về thành phố, sau khi kỳ thi tuyển sinh đại học năm 1979 được mở ra, ông ấy thi đỗ vào một trường đại học đứng top 1.

Vốn dĩ bọn họ tưởng thanh niên trí thức Tạ trở về thành phố là sẽ không liên lạc gì với nhà họ nữa, nhưng không ngờ mỗi năm khi tết đến là thanh niên trí thức Tạ lại mang quà cáp đến thăm ba mẹ bọn họ.

Thanh niên trí thức Tạ vẫn luôn độc thân, mãi sau này, đến cả ba mẹ của Kiều Phát Đạt cũng không nhịn được khuyên ông ấy nhanh chóng kết hôn sinh con.

Thanh niên trí thức Tạ chỉ cười cười chứ không đồng ý, cũng không từ chối, chỉ là mọi người đều không đợi tin tức kết hôn của ông ấy mà thôi.

Sau này, đến cả Kiều Phát Đạt cũng không nhịn được hỏi thanh niên trí thức Tạ có phải ông ấy vẫn đang đợi Kiều Ấu không.

Tuy trong lòng đã biết rõ có lẽ Kiều Ấu đã không còn sống nữa, nhưng người nhà vẫn không làm bài vị cho cô, mẹ cô luôn cho rằng cô vẫn còn sống.

Kiều Phát Đạt không chắc liệu có phải thanh niên trí thức Tạ cũng nghĩ Kiều Ấu vẫn còn sống không.

Đấy đã là chuyện xảy ra vào hơn hai mươi năm trước, nhưng đến giờ Kiều Phát Đạt vẫn còn nhớ rõ lời mà thanh niên trí thức Tạ nói.

Ông ấy nói: “Sống phải thấy người, chết phải thấy xác, tôi thà tin là cô ấy vẫn còn sống.


Chẳng qua chỉ là duyên phận giữa tôi với cô ấy mỏng mảnh nên mới không tìm thấy cô ấy thôi.”

Nghĩ đến thanh niên trí thức Tạ, Kiều Phát Đạt cũng không nhịn được thở dài thườn thượt, có một câu có khả năng thanh niên trí thức Tạ đã nói đúng, có thể là ông ấy với Kiều Ấu thật sự nặng tình như duyên phận lại bạc.

Mấy năm gần đây, cứ mấy tháng là thanh niên trí thức Tạ lại đến viện điều dưỡng thăm ông ấy một lần.

Hai người không phải anh em ruột nhưng lại hơn hẳn anh em ruột thịt.

Bây giờ cuối cùng Kiều Ấu cũng xuất hiện, nhưng trớ trêu thay, đã năm mươi năm trôi qua mà cô vẫn giống như năm mươi năm trước.

Lúc này, Kiều Phát Đạt lại thấy may mà cả nhà chưa nói chuyện thanh niên trí thức Tạ đến nhà cầu hôn với Kiều Ấu, cũng không có ai vạch trần tình cảm của thanh niên trí thức Tạ với Kiều Ấu.

Vậy thì cứ tiếp tục hiểu như vậy đi.

Để Kiều Ấu tiếp tục nghĩ tình cảm của thanh niên trí thức Tạ đối với cô chỉ là tình cảm đối với em gái, đây cũng là chút ích kỷ của người làm anh trai như ông ấy.

-

Kiều Ấu nghe thấy câu “có đôi lúc người xấu làm điều ác không cần phải có lý do”, cô bĩu môi, thật ra trong lòng cô không muốn thấy người bạn thân nhất của mình trở thành hung thủ sát hại mình.

Nhưng một mặt khác, đến cả chính cô cũng cảm thấy Hề Ngưng rất đáng nghi.

Nơi bọn họ hẹn nhau là một con đường mòn hẻo lánh phía sau núi.

Còn cố ý nhắc cô không được nói với người nhà.

Bây giờ nghĩ lại, cô cảm thấy Hề Ngưng đã lên kế hoạch sẵn.

Nhưng cô ta muốn gì chứ? Chẳng lẽ cô ta muốn thanh niên trí thức Tạ?

Kiều Ấu nhớ rõ lúc trước trong công xã có một số tin đồn nhảm nhí, nói cô sắp sửa kết hôn với thanh niên trí thức Tạ.

Nhưng sao lại thế được chứ! Trước giờ người nhà chưa từng nói với cô chuyện này, cho nên rõ ràng đây là những lời vô căn cứ! Hay là Hề Ngưng tin thật?

Kiều Phát Đạt vỗ đầu Kiều Ấu: “Chuyện này cứ giao cho cháu trai em làm đi.

Sẽ có một ngày chính xác những gì đã xảy ra vào năm đó được đưa ra ngoài ánh sáng.”

Kiều Ấu mím môi, cẩn thận hỏi: “Anh cả, mấy năm nay Hề Ngưng sống ra sao thế?”

Dù sao bà ta cũng từng là bạn thân thiết nhất của em gái ông ấy, mấy năm nay Kiều Phát Đạt cũng có chú ý đến tình hình gần đây của đối phương.

Thỉnh thoảng nhớ đến em gái, ông ấy cũng tưởng tượng nếu em gái còn sống thì sẽ như thế nào.


“Cô ta kết hôn với một doanh nhân giàu có rồi sinh được một đứa con trai và một đứa con gái.

Sau đó tình cảm vợ chồng cô ta rạn nứt, hai người chia tay trong hoà bình, nhận được một khoản tiền lớn phí ly hôn.”

Năm mươi năm, được tóm tắt ngắn gọn trong câu nói này.

Ở một khía cạnh nào đó, Kiều Phát Đạt cảm thấy Hề Ngưng là một người biết rõ bản thân muốn có một cuộc đời như nào, dù có trong hoàn cảnh nào thì bà ta cũng sẽ khiến mình được sống một cuộc sống tốt đẹp.

Lúc xuống nông thôn làm thanh niên trí thức, bà ta trở nên thân thiết với con gái út của nhà đại đội trưởng, dùng tốc độ nhanh nhất để tìm được cho mình một chỗ dựa đáng tin cậy, sau này trở về thành phố, sau khi biết được bản thân với thanh niên trí thức Tạ hoàn toàn không có duyên, bà ta lại nhanh chóng tìm được một người đàn ông chỉ kém thanh niên trí thức Tạ một chút, kết hôn một cách huy hoàng.

Năm thứ bảy sau khi kết hôn, đằng trai ngoại tình với một nữ học sinh, người thứ ba vênh váo tìm đến tận nhà, bà ta không làm ầm lên cũng không đập phá mà chỉ bình tĩnh xử lý chuyện này, cuối cùng lấy được một khoản phí ly hôn cao ngất ngưởng.

Mấy năm nay, bà ta tập trung làm từ thiện, tập trung nuôi dạy cháu trai cháu gái, cũng tạm coi như là người của công chúng, danh tiếng trong giới quý bà rất tốt.

Vốn dĩ ấn tượng của Kiều Phát Đạt với bà ta khá tốt, đương nhiên, nếu chuyện xảy ra với Kiều Ấu thật sự do Hề Ngưng gây ra, tục ngữ có câu giết người thì đền mạng, dù sao Hề Ngưng phải trả một cái giá tương ứng.

-

Quả nhiên ngoài cửa sổ bắt đầu có tuyết rơi lất phất.

Nhiệt độ giảm mạnh, khắp nơi tràn ngập bầu không khí mùa đông sâu lắng nhưng trong nhà vẫn yên bình và hoà thuận.

Kiều Ấu và Kiều Phát Đạt, với cả Ôn Ninh cùng nhau hồi tưởng lại quá khứ, đối với bọn họ thì đấy là chuyện của năm mươi năm trước, đối Kiều Ấu thì thật ra chỉ mới xảy ra vài ngày trước.

Nhưng chỉ trong nháy mắt, người anh cả trẻ trung đẹp trai của cô đã biến thành một ông già tóc bạc.

Cô chỉ mong thời gian sẽ ưu ái những người thân yêu của mình, đối xử tử tế với bọn họ chút.

Kiều Ấu cùng ăn tối với cả nhà anh cả, chờ đến khi bọn họ cầu phải đi nghỉ thì Kiều Ấu mới lưu luyến không rời rời đi với cháu trai.

Kiều Phát Đạt đối xử với em gái mình rất ôn hoà: “Có thời gian rảnh thì đến đây.

Anh cả ở đây, sẽ không đi đâu đâu.”

Kiều Ấu gật đầu lia lịa.

Tối hôm đó về nhà, Kiều Ấu mơ một giấc mơ, trong giấc mơ, cô vẫn còn ở những năm 1970, xung quanh là những người thân thiết nhất, ba mẹ cô vẫn còn ở đó, anh trai và chị dâu vẫn còn trẻ, cháu trai đáng yêu cũng chỉ mới ba tuổi

Đến khi cô mỉm cười tỉnh dậy từ giấc mơ, quay trở lại với hiện thực, cô vẫn thấy hơi buồn bã hụt hẫng.

Cháu trai nhỏ ba tuổi, thoáng cái đã thành một ông chú trung niên đầu hói rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận