Hotboy Vườn Trường Là Cháu Của Tôi



Ăn sáng xong, Kiều Ấu vẫn còn hơi đắm chìm trong giấc mơ, toàn thân hơi uể oải.

Giấc mơ quá viên mãn nên càng khiến hiện thực trông có vẻ tàn khốc hơn.

Trên đường đến trường học, Kiều Thần cứ liên tục nói xấu Cố Tây Khởi trước mặt Kiều Ấu.

Nghĩ đến hình ảnh ngày hôm qua Kiều Ấu lau mồ hôi cho Cố Tây Khởi trên sân thể dục, Kiều Thần lại tức giận đến mức muốn thăng thiên luôn.

Thậm chí, Kiều Ấu lại còn nói câu “Này tên đàn ông kia, cậu quyến rũ quá đấy…” với Cố Tây Khởi.

Đến giờ Kiều Thần nhớ lại câu nói ấy vẫn còn thấy nổi hết cả da gà.

Không biết bà trẻ của cậu ấy đã xem những thứ kỳ quặc gì nữa

Đoạn video này đã được lan truyền rộng rãi, ước tính đến giờ tất cả giáo viên và học sinh trong trường đều biết, trong trận đấu bóng rổ, một cô gái đã cổ vũ cho các chàng trai bằng cách dùng trích lời tổng giám đốc bá đạo, cuối cùng còn dùng một câu “Mau thu vẻ quyến rũ chết tiệt lại đi” để kết thúc.

Đoạn video này đã trở nên cực kỳ nổi tiếng, có rất nhiều cô gái đã sôi nổi tranh nhau bắt chước theo.

Thậm chí, bọn họ còn coi hai câu nói này là một trend.

Nhưng nghĩ đến việc một trong những nhân vật chính trong video là bà trẻ của cậu ấy, người còn lại lại là đối thủ một mất một còn của cậu ấy, Kiều Thần lại cảm thấy mắt mình tối sầm.

“Bà trẻ, cháu nói với bà cái này, Cố Tây Khởi thật sự không phải người tốt lành gì đâu, bà có biết cái bản mặt của cậu ta được gọi là gì không?”

Kiều Ấu thật ra đang thấy hơi uể oải, nhưng nghe thấy câu nói này, sự chú ý của cô vẫn bị thu hút.

Cô ngẩng đầu lên, chớp mắt nhìn về phía cháu trai.

Cô đã mấy lần nhìn thấy khuôn mặt không đeo khẩu trang của Cố Tây Khởi, anh thật sự rất đẹp trai, vẻ bề ngoài như anh được gọi là gì?


Kiều Thần cười khẩy: “Được gọi là mặt của cặn bã đấy! Cặn bã đấy, bà có hiểu không?” Sợ Kiều Ấu không biết, Kiều Thần lại giải thích thêm một câu: “Chính là loại đàn ông xấu xa!”

“Xấu xa đến mức nào?”

Kiều Thần không lấy được ví dụ nên chỉ có thể nói một cách mơ hồ: “Rất xấu, siêu siêu xấu, không xứng làm người.”

Cuộc sống không hề dễ dàng, Kiều Ấu thở dài, vỗ đầu cháu trai mình, giống như anh cả của cô đã làm với cô ngày hôm qua.

Kiều Ấu ngước mắt lên nói: “Cháu trai, bà hiểu mà.” Dù gì cô cũng là người lớn, chuyện kết bạn này, sao có thể thật sự nghe lời cháu mình được? Cô đã là người có vai vế bà rồi đấy, ít nhiều gì cũng có chút kinh nghiệm nhìn người của riêng mình.

Hơn nữa, sau mấy lần qua lại giao tiếp với nhau, cô thật sự cảm thấy đồng chí Cố là người tốt.

Kiều Thần bị câu này chặn họng đến nỗi suýt chút nữa không thở được.

Cậu ấy không nhịn được chửi ầm lên Cố Tây Khởi là một tên chó mưu mô, chỉ trong một thời gian ngắn đã khiến Kiều Ấu nói đỡ cho anh.

Thấy Kiều Thần ghét Cố Tây Khởi đến mức này, Kiều Ấu không khỏi thấy hơi tò mò: “Rốt cuộc giữa hai người có mâu thuẫn gì thế?” Hay là mâu thuẫn thật sự lớn đến mức không thể nào hoà giải nổi? Kiều Ấu cảm thấy, con trai ở tuổi này sẽ không mâu thuẫn với nhau đến mức không đội trời chung như vậy mới phải?

Nhắc đến chuyện này là Kiều Thần lại thấy xấu hổ.

Cậu ấy đâu thể nói mấy năm trước cậu ấy với Cố Tây Khởi đánh nhau một trận khiến cậu ấy bị lưu ban một năm được đúng không? Đến cả mọi người phóng khoáng như cậu ấy cũng không nói đến chuyện lưu ban được.

Đây là chuyện liên quan đến mất mặt hay không đấy, nếu có thể không cần nhắc đến thì tuyệt đối sẽ không nói quá nhiều.

Vì thế xả đoạn đường sau đấy, chẳng mấy khi Kiều Thần lại yên lặng.

Kiều Ấu biết cháu trai có chút bí mật của riêng mình, cô cũng không cưỡng ép, lại càng không bắt Kiều Thần nói ra mâu thuẫn giữa hai người họ, cô chỉ xoa đầu cậu ấy coi như đang an ủi.

Khi đến trường học, Kiều Ấu phát hiện ra Cố Tây Khởi đã ngồi vào chỗ của mìn.


Anh rời khỏi trường học được ba năm, bây giờ anh cũng đang điên cuồng bắt kịp tiến độ học tập giống cô.

Lúc cô đến, Cố Tây Khởi đang đọc sách.

Sau khi ngồi xuống, Kiều Ấu không nhịn được tiến đến gần anh, ngọt ngào nói: “Đồng chí Cố, tôi rất thích món quà ngày hôm qua đấy, cảm ơn nha.”

Ngày hôm qua Cố Tây Khởi đã tặng cho cô một số mỹ phẩm chăm sóc da mà mấy con gái hay dùng, trong đó bao gồm cả mặt nạ và phấn phủ.

Lúc này cô mới nhận ra, thứ mà lúc trước cô lầm tưởng là lương bì của da khô nứt nẻ là mặt nạ, mà thứ bôi lên mặt sẽ khiến mặt trắng ra không phải bột mì, mà là phấn phủ.

Đồng chí Cố quá ân cần.

Anh nghĩ đến lòng tự trọng của cô nên không nói thẳng những chuyện này, mà là uyển chuyển tặng quà cho cô, để cô nhận ra trước đấy mình đã hiểu nhầm.

Nghĩ như vậy, Kiều Ấu cảm thấy bản thân cũng nên hào phóng với đồng chí Cố thêm chút nữa.

Ngày hôm qua anh cả đã cho cô một tấm thẻ để cô quẹt bao nhiêu tuỳ thích.

Bây giờ cô cũng là một phú bà giàu có rồi.

Vậy nên bàn tay nhỏ của cô vung lên, nói một câu hào khí ngút trời với gương mặt trẻ con: “Đồng chí Cố cậu muốn gì nào? Ngoại trừ tình yêu ra thì bất cứ thứ gì tôi cũng có thể thỏa mãn cậu.”

Sau khi nói xong, Kiều Ấu hài lòng đôi mắt cong cong.

Ha, cuối cùng cô cũng dùng đến câu trích lời tổng giám đốc bá đạo này.

Khi lần đầu tiên nhìn thấy câu này trong bài đăng, cô đã nghĩ nó thật bá đạo, thật uy nghiêm và mạnh mẽ.

“Ngoại trừ tình yêu, bất cứ thứ gì tôi cũng có thể thỏa mãn em!” Đây là kiểu kiêu ngạo, ngang tàng gì chứ.


Dù sao đồng chí Cô bây giờ vẫn còn là học sinh, có lẽ yêu cầu không cao lắm, chắc cô sẽ thỏa mãn được anh.

Cố Tây Khởi nghe thấy vậy, anh bỏ cuốn sách trong tay xuống, nghiêng đầu nhìn về phía cô.

Kiều Ấu chờ anh đồng ý, kết quả là Cố Tây Khởi lại nói với vẻ mặt hờ hững: “Nhưng tôi chỉ cần tình yêu thì phải làm sao đây?” Ngoại trừ tình yêu, những cái khác anh cũng có.

Dù không có thì anh cũng có thể tự kiếm được cho bản thân.

Nhưng chỉ có thứ như tình yêu là hư vô mờ mịt, không thể cưỡng cầu, cần phải có duyên phận, nhiều hơn là đôi bên cùng có tình cảm với nhau.

Phải làm sao bây giờ? Kiều Ấu nghiêm túc suy nghĩ một lúc.

Cô cảm thấy tình yêu của đồng chí Cố muốn cũng chẳng to tát lắm.

Chẳng phải phụ huynh khi trước rất thích giới thiệu đối tượng cho con mình sao? Nếu cô không xuyên không đến đây, có lẽ ba mẹ ở nhà cũng đã sắp xếp xong đám cưới cho cô rồi.

Ở tuổi của đồng chí Cố, nếu là thời đại của cô thì đúng là anh nên lấy vợ thật.

Vậy nên tình yêu mà đồng chí Cố muốn là một chuyện hết sức bình thường.

Cùng lắm thì, đến lúc đó cô giới thiệu cho anh cháu gái của mình, hoặc một cô gái tầm tuổi anh, như vậy chẳng phải là được rồi sao?

Nghĩ vậy, bà trẻ cảm thấy bản thân đúng là một đứa trẻ thông minh.

Nhưng ngoài mặt cô vẫn không thể đồng ý quá dễ dàng được.

Cô muốn cho đồng chí Cố biết, cô đã cố ý làm ra một ngoại lệ cho tiểu bối là anh.

Cô ho khan, làm theo những gì bài đăng chỉ, dùng giọng nói non nớt ngọt ngào nói: “Cầu xin tôi đi, rồi tôi sẽ cho cậu.” Cho cậu tình yêu, cùng với tất cả những thứ khác mà cậu muốn.

Trong lòng bà trẻ cười thầm, tự giơ ngón cái với chính bản thân mình.

Cô cảm thấy mình càng lúc càng vận dụng thành thạo những trích lời học được trên mạng.

Không hổ danh là “những trích lời mà người hiện đại nhất định phải biết”, những câu nói thời thượng này có thể sử dụng được trong bất cứ tình huống và bất kỳ cuộc trò chuyện nào! Đúng là một khuôn mẫu đa năng, có chỗ nào cần là bê đến chỗ đấy.


Nếu có lúc nào không có gì để nói với người khác thì cứ dùng “trích lời phổ biến” là được, đến lúc đó sẽ không sợ không lời gì để nói, càng không phải sợ nhạt nhẽo.

Tuy trước đấy cô đã đồng ý chỉ được nói “trích lời tổng giám đốc bá đạo” với một mình đồng chí Cố, nhưng cô vẫn còn “trích lời fzl” với “trích lời trà xanh” nữa mà, không thể không nói người hiện đại thật sự quá giỏi.

Từng này trích lời đã đủ cho cô dùng rồi.

Nghe thấy câu này của Kiều Ấu khiến Cố Tây Khởi nhướng mày, anh vừa định nói gì đấy thì đúng lúc này, Trịnh Điềm Tranh chạy đến đây góp vui với vẻ mặt phấn khích.

Vẻ mặt cô ấy kích động: “Ấu Ấu! Nghe nói mấy ngày nữa sẽ có đạo diễn đến trường chúng ta chọn nữ chính phim điện ảnh đấy.

Là nữ chính đấy!”

Kiều Ấu không mấy hứng thú với chuyện này, cô chẳng hề muốn làm ngôi sao nổi tiếng, làm ngôi sao có quá nhiều thứ kiềm hãm, fans cũng quá điên cuồng.

Cô chỉ muốn tập trung học tập chăm chỉ, sau này thi đỗ đại học.

Nhưng Trịnh Điềm Tranh lại nhanh chóng nói: “Cậu biết không? Bộ phim điện ảnh này lại được công ty Giải trí & Truyền thông Tư Ấu đầu tư đấy, nghe nói là để nhằm giành được giải thưởng vào năm sau.”

Công ty Giải trí & Truyền thông Tư Ấu? Bởi vì tên cô cũng có một chữ ấu, cho nên khi nghe thấy tên công ty này, trong lòng Kiều Ấu đột nhiên xuất hiện một cảm giác kỳ lạ.

Tư ấu, nhớ đến cô á? Nhưng chắc chắn là cô nghĩ nhiều thôi.

Cháu trai của Kiều Ấu mở một công ty khoa học kỹ thuật, tên công ty là công ty khoa học kỹ thuật Hưng Vượng, được lấy từ từ đồng âm với tên ông ấy, ngoại trừ cháu trai ra thì cô không nghĩ ra có ai khác sẽ nhớ cô.

Thế nên Kiều Ấu cảm thấy có thể là trùng hợp.

Dù sao trên thế giới này có rất nhiều cái tên có chứa từ ấu, nhiều đến mức không thể đếm hết được.

Thấy dáng vẻ Kiều Ấu chẳng mấy hứng thú, Trịnh Điềm Tranh biết ngay chắc chắn Kiều Ấu không biết quy mô của công ty Giải trí & Truyền thông Tư Ấu, vẻ mặt cô ấy nghiêm túc phổ cập kiến thức: “Công ty Giải trí & Truyền thông Tư Ấu là một công ty giải trí nổi tiếng trong nước, danh tiếng vang dội.

Công ty này đã nâng đỡ không biết bao nhiêu nam nữ diễn viên xuất sắc nhất, nếu có thể ký hợp đồng với công ty này thì sẽ không bao giờ thiếu tài nguyên, nếu thêm một chút may mắn nữa thì trở nên nổi tiếng sẽ chẳng phải là thành vấn đề!”

Sau khi khát khao xong, Trịnh Điền Tranh nói ra mục đích của mình: “Nghe nói tuần sau bọn họ sẽ đến đây, Ấu Ấu tớ muốn làm ngôi sao, đến lúc đó cậu đi casting với tớ được không?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận