Hotboy Vườn Trường Là Cháu Của Tôi



Câu này cũng được coi là câu nói quan trọng trong “Trích lời tổng giám đốc bá đạo”.

Trong tình huống thông thường, nếu tổng giám đốc bá đạo dùng vẻ mặt tà ác quyến rũ để nói câu này với cô vợ nhỏ của mình, vậy thì khả năng cao là sau đó bọn họ sẽ cùng nhau trải qua một đêm sung sướng.

Nhưng câu nói khác nhau ở trong ngữ cảnh khác nhau sẽ đem lại hiệu quả khác biệt.

Ví dụ như hiện tại, câu “Ngồi lên trên, tự mình chuyển động đi” trong “Trích lời tổng giám đốc bá đạo” này được Kiều Ấu nói ra bằng giọng trẻ con nên không hề mờ ám chút nào.

Cô chỉ đang nghiêm túc trần thuật một sự thật mà thôi.

Chẳng phải là ngồi lên xe đạp rồi phải tự mình chuyển động ư? Chẳng qua cái cần tự chuyển động chính là chân mà thôi.

Nếu chân không đạp bàn đạp thì xe làm sao di chuyển được?

Tuy khả năng thích ứng của Cố Tây Khởi rất mạnh, nhưng khi đối diện với khuôn mặt trẻ con, ngây thơ, đôi mắt mèo trong trẻo của Kiều Ấu, chiếc xe đạp bên cạnh và cả những lời mà cô vừa nói, anh vẫn không kiềm chế được mà bị sặc nước bọt.

Ở trong góc mà họ không nhìn thấy, tổ sản xuất của chương trình “Quay về chốn cũ” đang phát sóng trực tiếp.

Mấy nhân viên công tác đứng ở chỗ đó, còn có cả người quay phim đang khiêng camera.

Mấy chục nghìn khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp vừa lúc thấy được cảnh tượng này.

[Ha ha ha, vãi cả ngồi lên trên, tự mình chuyển động đi.]

[Hóa ra “Trích lời tổng giám đốc bá đạo” còn có thể dùng như vậy, học được rồi.]

[Nhóc khôn lanh gì đây, ha ha ha quá buồn cười, thật sự quá buồn cười.]

[Tôi đoán câu đùa xe đạp này sắp bị chơi nát luôn rồi ha ha ha.]

Kiều Ấu thấy Cố Tây Khởi ho khan vài tiếng thì vội chớp mắt quan tâm: “Đồng chí Cố, cậu sao thế?”

Cố Tây Khởi đặt nắm tay trước môi, ho khẽ: “Tôi không sao.” Chỉ là… còn chưa chuẩn bị sẵn sàng đã nghe thấy câu nói đó nên hơi sốc mà thôi.

Kiều Ấu “ồ” một tiếng, không sao là được.

Cô nghĩ hôm nay là lần đầu tiên Cố Tây Khởi đi xe đạp nên lập tức hóa thân thành bậc cha chú, không nhịn được mà tay cầm tay để dạy anh: “Lát nữa cậu cứ ngồi lên xe rồi đạp bàn đạp là được, tôi ở bên cạnh nhìn cậu.

Cậu yên tâm, tôi sẽ ở cạnh để bảo vệ cậu, sẽ không để cậu ngã khỏi xe đạp đâu.”

Cố Tây Khởi nhìn cô, nhỏ giọng “ừ” một tiếng.

“Sau khi ngồi lên trên, tự cậu phải chuyển động, dồn lực vào chân rồi đạp cái bàn đạp này.

Đạp xong là xe sẽ di chuyển.” Nói tới đây, Kiều Ấu vô tình liếc thấy Cố Tây Khởi vẫn luôn chỉ dùng tay trái để cầm tay lái.

Cô khẽ vỗ đầu, vẻ mặt chán nản buồn rầu: “Xin lỗi đồng chí Cố, tôi quên mất chuyện tay phải của cậu bị thương.” Chủ yếu là thường ngày Cố Tây Khởi đều dùng tay trái để đọc sách hoặc để làm bài tập, tay phải thì luôn đút trong túi, làm Kiều Ấu dần quên mất chuyện tay phải của anh bị gãy.

Tục ngữ nói “bị thương đến gân cốt một trăm ngày mới lành”, giờ mới qua chưa bao lâu, tay phải của Cố Tây Khởi vẫn còn phải được chăm sóc, nghỉ ngơi.

Cố Tây Khởi cười khẽ, anh vốn đang định nói rằng dùng một tay để lái xe cũng được, nhưng Kiều Ấu lại nói nhanh hơn anh: “Thôi, hôm nay vẫn cứ để tôi tự chuyển động đi, lần sau lại đổi thành cậu.”

Cố Tây Khởi sửng sốt vài giây, sau đó nhỏ giọng bật cười: “Được.”

[Ha ha ha ha ha ha, sao chị gái nhỏ này có thể nghiêm túc vậy nhỉ?]

[Rõ ràng là miệng đang nói lời tán tỉnh, vậy mà biểu cảm lại rất là nghiêm túc, thế mà cũng không bật cười, quả đúng là đẳng cấp.]

[Mọi người không thấy là giọng nói với diện mạo của cô ấy trông hơi quen mắt à?]

[Bạn nam kia trông cũng quen mắt nữa.]

Độ nổi tiếng của phòng phát sóng trực tiếp của chương trình giải trí quốc dân là thứ mà phỏng vấn đường phố lúc trước không thể sánh kịp.

Vừa bắt đầu mà trong phòng phát sóng trực tiếp đã đạt tới con số đáng sợ là hơn 100 nghìn người xem, hơn nữa hiện tại con số này vẫn còn đang tăng lên.

Người dẫn chương trình của gameshow cảm thấy không thể bỏ qua cơ hội này, ai cũng sẽ không chê tiết mục của mình nổi tiếng đúng không? Đương nhiên là càng nổi càng tốt rồi.

Anh ấy bước về phía trước, tay cầm microphone, nở nụ cười vô cùng hiền lành rồi nói với Kiều Ấu: “Chào em, bọn anh là nhân viên công tác trong tổ sản xuất của chương trình “Quay về chốn cũ”, anh là người dẫn chương trình.


Hôm nay bọn anh tới Trường THPT số 1 để phát sóng trực tiếp tuyên truyền trước, không biết bây giờ em có thời gian không nhỉ?”

Kiều Ấu thở dài như bà cụ non.

Điều Trịnh Điềm Tranh mong mà không được lại chẳng có ý nghĩa gì với cô.

Nếu giờ đổi thành Trịnh Điềm Tranh ở đây nhận phỏng vấn, chắc chắn cô ấy sẽ vô cùng vui vẻ.

Nhưng đổi thành Kiều Ấu, cô thật sự phải đối mặt với ống kính rồi.

Nhưng đối phương đã thân thiện đưa micro qua, hơn nữa đúng là lát nữa Kiều Ấu không bận gì, vậy nên cô lịch sự gật đầu, giọng trẻ con vừa ngọt ngào vừa mềm mại: “Có ạ.”

Nam MC nở nụ cười, sau đó hỏi Kiều Ấu theo yêu cầu của khán giả: “Xin hỏi bạn nam bên cạnh là gì của em thế?”

[Ha ha ha, nhìn cảnh này bỗng nhớ thời cấp ba ghê.]

[Chắc chắn là đang yêu đương.]

[Nhưng dù thật sự yêu sớm thì chắc chắn là bạn nữ cũng sẽ không ăn ngay nói thật đâu.]

Kiều Ấu thành thật: “Là bạn cùng lớp ạ.”

Ngoài bạn cùng lớp ra, giữa hai người họ thật sự không có mối quan hệ đặc biệt nào.

Nam MC “ồ?” một tiếng, sau đó lại cười hỏi: “Vậy em cảm thấy bạn nam là người như thế nào nhỉ?”

[Ha ha ha, MC cố tình bày trò nhé!]

[Nếu bị thầy trưởng phòng giáo vụ thấy thì có khi nào hai người họ sẽ phải viết bản kiểm điểm không?]

[Chắc không đâu, dù gì MC cũng chỉ làm vậy vì hiệu quả chương trình thôi mà.]

[Thẻ người tốt sắp đến rồi!]

Kiều Ấu suy nghĩ một lát rồi chọn câu trả lời mốt nhất, cô nghiêm túc nói bằng giọng trẻ con: “Tiểu Khởi là thiếu niên ngây thơ nhất, lương thiện nhất mà em từng gặp.”

Kiều Ấu dứt lời, phòng phát sóng trực tiếp tạm dừng vài giây, sau đó bão bình luận chạy đầy màn hình.

[Ha ha ha, vãi cả thiếu niên ngây thơ nhất, lương thiện nhất ha ha ha.]

[Đỉnh, đỉnh của chóp luôn, người bạn nữ này toàn máu hề!]

[Thế mà lại không hành động theo kịch bản!!!]

[Câu này nghe quen dễ sợ, đây chẳng phải là bản thay đổi giới tính của “Tiểu Thiên là cô gái ngây thơ nhất, lương thiện nhất mà tôi từng gặp” trong “Trích lời tổng giám đốc bá đạo” à?”

[Hiểu rồi, hiểu rồi, hóa ra “Trích lời tổng giám đốc bá đạo” còn có thể dùng trong trường hợp này, lại học xong rồi!]

[Cảm giác ở trong phòng phát sóng trực tiếp mà cũng học được thêm kiến thức mới!!!]

MC hoàn toàn không ngờ bản thân sẽ nghe được câu trả lời như vậy được nói ra từ miệng Kiều Ấu.

Nói thật, người dẫn chương trình đã lăn lê bò toài trong giới giải trí nhiều năm, đã luyện được đôi mắt nhìn người “hỏa nhãn kim tinh”.

Trong mắt anh ấy, nếu Kiều Ấu vào giới giải trí thì hoàn toàn có khả năng nổi tiếng.

Không vì lý do nào khác ngoài việc Kiều Ấu quá hài hước, hơn nữa còn biểu hiện rất tự nhiên.

Nghe xong câu trả lời này, đến cả anh ấy cũng muốn bật cười.

MC lại nhìn sang phía bạn học sinh nam đang đứng bên cạnh.

Bạn nam dáng cao chân dài, đôi mắt đào hoa đen nhánh lạnh lùng như đêm đông, cặp lông mày đen dày, chỉ nhìn mắt thôi cũng thấy anh vô cùng đẹp trai.

MC ôm tinh thần bày trò một lần là bày trò, bày trò hai lần cũng là bày trò để hỏi Cố Tây Khởi: “Em học sinh này, bạn nữ nói em là thiếu niên ngây thơ nhất, lương thiện nhất mà em ấy từng gặp, vậy thì em có điều gì muốn nói với bạn ấy hay không?”

Sau khi MC hỏi xong, Kiều Ấu nhìn Cố Tây Khởi với vẻ tò mò.

Đồng chí Cố sẽ nói gì với cô đây?


Cố Tây Khởi cụp mắt nhìn Kiều Ấu, đáy mắt có ý cười lướt qua, chất giọng trầm khàn của anh nghe rất truyền cảm.

“Nếu cậu nói vậy là vì muốn thu hút sự chú ý của tôi, vậy thì tôi nói cho cậu, cậu thành công rồi đấy.”

[Ha ha ha, đây không phải là hai học sinh cấp ba, đây rõ ràng là trận quyết đấu cuối cùng của hai tổng giám đốc bá đạo mới đúng.]

[Tới đi, tiếp tục đi, bày trò nữa đi, tôi không thiếu chút lưu lượng này!]

[Ha ha ha, hóa ra khi “Trích lời tổng giám đốc bá đạo” vượt ra khỏi giới hạn phim truyền hình để đi vào thực tế mà cũng thú vị như vậy!]

[Đúng là rất thú vị, ha ha ha.]

[Giọng bạn nam này hay quá đi, đúng là có thể làm lỗ tai người khác mang thai mà!]

[Lỗ tai mang thai +1! Nhưng mà nghe quen cực kỳ! Rốt cuộc bạn nam này là ai thế?]

Người dẫn chương trình cũng không nhịn được cười.

Người trẻ tuổi bây giờ biết chơi vậy à?

“Được rồi hai bạn, cảm ơn hai em đã tham gia phỏng vấn, anh không làm phiền các em nữa, chúc các em vui vẻ, học hành tiến bộ.”

Kiều Ấu gật đầu với anh ấy, ngọt ngào nói: “Cảm ơn”.

Sau khi nói cảm ơn xong, Kiều Ấu liền ngồi lên xe đạp.

Cô đạp xe rất chậm, rõ ràng là vì chờ Cố Tây Khởi.

Chờ hai người rời khỏi phạm vi mà ống kính phát sóng trực tiếp có thể quay được, Kiều Ấu mới lộ ra vẻ mặt tìm được người cùng chí hướng, cô nhẹ giọng nói với Cố Tây Khởi: “Đồng chí Cố, cậu cũng càng ngày càng mốt rồi.”

Kiều Ấu nhớ đến câu Cố Tây Khởi vừa nói.

Lúc trước cô đều dùng câu: “Giỏi lắm, cậu đã thành công thu hút sự chú ý của tôi.”

Nhưng Cố Tây Khởi lại nói: “Nếu cậu nói vậy là vì muốn thu hút sự chú ý của tôi, vậy thì tôi nói cho cậu, cậu thành công rồi.” Câu này của anh có vẻ càng dài, càng khí thế, càng thời thượng hơn!

Xem ra bài đăng mà cô xem còn chưa đầy đủ.

Nhưng không sao, cô đã học thêm câu nói thời thượng mới ở chỗ đồng chí Cố rồi!

Kiều Ấu không chịu yếu thế, cô ngẩng đầu nhìn Cố Tây Khởi bằng ánh mắt sáng lấp lánh.

Bà trẻ lật tung bộ nhớ trong đầu óc mình, cuối cùng, cô lại tìm được một câu “Trích lời tổng giám đốc bá đạo” khác.

Kiều Ấu nghiêm túc nói: “Tôi muốn nói cho cả thế giới biết, cả cái ao cá này đều đã được cậu nhận thầu!” Nói xong, cô còn khẽ chu môi về phía trước, giống như phía trước thật sự có một cái ao cá rất rộng vậy.

Cố Tây Khởi vốn đang đi từ từ bên cạnh xe đạp của Kiều Ấu, nghe thấy câu này, anh lại không nhịn được cười ra tiếng: “Cảm ơn.”

Kiều Ấu cũng cười rộ lên theo anh.

Cô cười rộ lên trông rất ngọt ngào, đôi mắt mèo cong thành vầng trăng non, nhìn trông như được tẩm đầy mật đường.

Cố Tây Khởi không thấy được khuôn mặt dưới cái khẩu trang của cô, nhưng lúc khóe môi cô cong lên, hẳn là cũng sẽ rất ngọt ngào nhỉ.

Nói đến ao cá, Kiều Ấu đột nhiên nhớ tới lời cháu trai nói với cô từ rất lâu trước kia, cô khẽ hỏi: “Đồng chí Cố, nghe nói cậu là Hải Vương à?”

Cố Tây Khởi nhướng mày, phủ nhận: “Tôi không phải.”

Kiều Ấu “à” một tiếng, trong giọng nói có đôi phần mất mát.

Cháu trai cô nói Cố Tây Khởi là Hải Vương, nhưng chính anh lại phủ nhận?

Cô mong đợi lâu như vậy, vốn còn tưởng rằng bản thân có thể nhìn thấy cá bên trong ao cá của anh, ai ngờ chính anh lại nói anh không phải là Hải Vương.

Kiều Ấu mím môi, dùng chất giọng non nớt để cẩn thận hỏi lại: “Thật à? Cậu thật sự không phải Hải Vương ư?”

Cố Tây Khởi cau mày: “Tôi thật sự không phải Hải Vương.


Ai nói với cậu tôi là Hải Vương thế?”

Kiều Ấu không dám nói tên cháu trai mình ra.

Hai người họ vốn đã không hợp nhau, nếu nói ra tên Kiều Thần trước mặt đồng chí Cố, Kiều Ấu có linh cảm rằng hai người họ sẽ càng ghét nhau hơn.

Tuy Kiều Ấu không nói là ai nói với cô, nhưng Cố Tây Khởi chỉ cần nhìn biểu cảm của Kiều Ấu là đoán được ngay.

Ngoại trừ Kiều Thần, có lẽ không còn ai cố gắng hết sức để bôi đen anh như vậy nữa.

Cố Tây Khởi đút hai tay vào túi, thong thả nói: “Tôi không phải Hải Vương, nhưng Kiều Thần thì thích rất nhiều người.

Một năm trước cậu ta tỏ tình với một cô gái nào đó theo cách rất phô trương, lúc ấy chuyện này vô cùng ồn ào.

Nhưng dạo này cậu ta lại không thích nữa, không giống tôi, nếu thích ai thì sẽ mãi luôn thích người đó.”

Kiều Ấu nghe những lời này, không biết vì sao mà cô lại thấy rất quen thuộc.

Sau đó, cô bỗng nhớ tới, những lời này có hiệu quả thần kỳ giống như “Chị trang điểm giỏi quá đi, không giống em, đến phấn nền mà cũng không biết dùng”.

Ánh mắt Kiều Ấu nhìn Cố Tây Khởi càng trở nên nóng bỏng hơn.

Không ngờ đồng chí Cố cũng là người thời thượng có thể vận dụng “Trích lời trà xanh”.

Cô sai rồi.

Vậy mà lúc trước cô lại cảm thấy đồng chí Cố cũng giống cô, đều là thiếu niên 2G, nhưng giờ nhìn lại mới thấy tốc độ đường truyền mạng của đồng chí Cố cũng không chậm đến vậy.

Ít nhất cũng đến 3G.

Chỉ nhanh hơn cô một tí xíu mà thôi.

Nhưng Kiều Ấu rất nhanh đã bị thông tin trong lời của Cố Tây Khởi thu hút.

Cháu trai của cô thích rất nhiều cô gái? Thậm chí một năm trước còn tỏ tình với cô gái nào đó? Dạo này lại không thích nữa?

Thật không thể ngờ rằng cháu trai cô lại là người có mới nới cũ như vậy.

Càng không ngờ được rằng tuy cháu trai cô còn nhỏ mà lịch sử tình trường đã phong phú đến thế.

Kiều Ấu tò mò, trong giọng trẻ con có thêm đôi vẻ hóng hớt: “Cô gái mà cháu… Kiều Thần thích là ai thế?”

Cố Tây Khởi ung dung nói ra một cái tên.

“Tiết Tâm.”

Tuy ba năm trước Cố Tây Khởi vẫn luôn chơi game chuyên nghiệp, nhưng dù gì anh cũng học ở Trường THPT số 1 mấy tháng, quen không ít học sinh trong trường.

Vậy nên khi Kiều Thần học lớp 11, sau khi cậu ta phô trương tỏ tình với Tiết Tâm, rất nhiều bạn bè lập tức báo cho anh tin này.

Tất nhiên là tin Kiều Thần bị Tiết Tâm khéo léo từ chối ngay trước mặt cũng truyền tới tai anh.

Kiều Ấu vô cùng kinh ngạc.

Vậy mà lại là Tiết Tâm!

Nghĩ đến Tiết Tâm, bà trẻ thấy rất phức tạp.

Lúc trước cô giao một nhiệm vụ cho Kiều Hành Vượng, bảo ông ấy tra ra thông tin của người giả mạo cô trong vòng ba phút.

Tuy đã qua gần một ngày mà Kiều Hành Vượng vẫn không báo cáo thông tin cho cô, nhưng cô đã biết người giả mạo cô chính là Tiết Tâm qua chỗ Kiều Thần rồi.

Thế này là sao đây?

Tuy bà trẻ thấy không thích Tiết Tâm từ tận đáy lòng, nhưng nghĩ đến việcKiều Thần mới thích Tiết Tâm một khoảng thời gian ngắn ngủi như vậy mà đã không thích nữa, cô lại cảm thấy cháu trai mình cũng không đúng.

Đây rõ ràng là lừa gạt tình cảm của con gái nhà người ta mà.

Kiều Ấu không nhịn được, hỏi: “Thế… Hai người họ sẽ không kết hôn à?”

Bước chân của Cố Tây Khởi hơi ngừng lại, anh suýt chút nữa đã nghĩ là bản thân mình nghe nhầm.

Nhưng khi anh nhìn Kiều Ấu, phát hiện biểu cảm của cô nghiêm túc đến mức không thể nghiêm túc hơn được nữa.

Cố Tây Khởi chậm chạp hỏi lại: “Kết hôn?”

Kiều Ấu gật đầu như thật: “Đúng rồi, kết hôn.

Yêu đương mà không lấy kết hôn làm mục đích thì đều là lưu manh!” Không phải chỉ mỗi Kiều Ấu nói những lời này mà người ở thời đại họ đều nghĩ như vậy, nếu có người chơi lưu manh thì nhất định sẽ bị bắt lại.

Vậy nên, trong suy nghĩ của Kiều Ấu, nếu yêu đương thì chắc chắn sẽ phải kết hôn.


Cố Tây Khởi cúi đầu cười khẽ.

Kiều Ấu không nhịn được, hỏi anh: “Đồng chí Cố, cậu cười gì thế?”

Cố Tây Khởi ho nhẹ một tiếng: “Không có gì.

Hẳn là hai người bọn họ sẽ không kết hôn đâu.”

Kiều Ấu nghiêng đầu: “Tại sao thế?”

“Bởi vì từ trước đến giờ hai người họ đều chưa từng bắt đầu.”

Từ trước đến giờ hai người họ chưa từng bắt đầu! Kiều Ấu mở to mắt, lời này nghĩa là gì?

Cố Tây Khởi giải thích: “Chính là ý trên mặt chữ, Tiết Tâm không nhận lời tỏ tình của cậu ta.

Từ trước đến giờ hai người họ đều chưa từng yêu nhau.”

Kiều Ấu không thể tin nổi.

Cô hoàn toàn không ngờ cháu trai cao ráo đẹp trai của cô lại là người bị từ chối!

Oa.

Làm bà trẻ của Kiều Thần, cô bỗng thấy hơi đau lòng cho cháu trai mình rồi.

Cháu trai cô còn nhỏ tuổi mà đã bị tình cảm làm tổn thương!

Thấy vẻ đau lòng trong mắt Kiều Ấu, Cố Tây Khởi hơi cau mày, biên độ nhỏ đến mức khó có thể thấy được.

Giọng anh bình thản, làm người khác không nghe ra được cảm xúc: “Cậu thích cậu ta à?”

Kiều Ấu “à” một tiếng, không buồn nghĩ ngợi mà trả lời ngay: “Thích chứ.” Sao cô có thể không thích cháu trai của mình được?

Đương nhiên, loại thích này không liên quan gì đến tình yêu nam nữ, chỉ là sự quý mến đơn thuần giữa người thân với nhau mà thôi.

Nhưng rõ ràng là Cố Tây Khởi đã hiểu lầm.

Anh cụp mắt, không nói gì.

-

Sau khi về đến nhà, Kiều Ấu làm bài tập được một lúc thì Kiều Thần mới về.

Đêm nay Kiều Hành Vượng vẫn có buổi tiệc, không về nhà ăn cơm.

Vậy nên bữa tối chỉ có hai bà cháu Kiều Ấu và Kiều Thần ăn cùng nhau.

Kiều Ấu nhìn khuôn mặt đẹp trai của cháu trai mình, nhất thời nảy sinh muôn vàn suy nghĩ.

Không ngờ cháu trai cô tỏ tình trực tiếp với người ta mà còn thất bại, việc này cũng thôi đi, nhưng cô gái đó vậy mà lại là Tiết Tâm!

Sáng nay cháu trai mới vừa lật tẩy chuyện Tiết Tâm giả mạo cô ở trong nhóm trường học, không biết giờ cháu trai cô đang nghĩ như thế nào.

Chắc hẳn là đang thấy rất đau khổ nhỉ?

Dù sao thì bị kẹp giữa người lớn và người mình thích đúng là việc làm người khác thấy rất bối rối.

Để an ủi trái tim bị thương của cậu trai mới lớn, Kiều Ấu săn sóc mà gắp không ít đồ ăn cho Kiều Thần, vừa gắp vừa không quên thúc giục: “Cháu trai, cháu ăn nhiều hơn chút nữa đi.”

Kiều Thần nhăn mày nhìn cô: “Bà đang làm len sợi* à?”

*Tương đương với nghĩa đang làm trò quái quỷ gì thế?

Kiều Ấu “hả” một tiếng, vẻ mặt vô tội, giọng điệu tủi thân: “Bà không làm len sợi mà.

Trong nhà cũng đâu có mua len sợi đâu.”

Kiều Thần:…

Kiều Ấu lại gần, sờ đầu cháu trai cô, an ủi: “Cháu trai, tạm biệt thì tạm biệt, người sau sẽ tốt hơn.”

Đầu Kiều Thần đầy dấu hỏi chấm, bà trẻ của cậu ấy lại đang làm gì đây không biết?

Kiều Ấu thở dài như bà cụ non, trong giọng nói non nớt có đôi phần răn dạy lớp trẻ: “Cháu trai, bà nghe nói cháu thích rất nhiều cô gái.

Bà cũng biết là trên mạng nói kiểu con trai như vậy không phải là đồ tồi tệ, chẳng qua là trái tim vỡ thành nhiều mảnh, mỗi một mảnh đều yêu một người khác nhau, đều muốn cho mỗi một cô gái một gia đình mà thôi.

Nhưng cháu trai à, trái tim tan vỡ thành nhiều mảnh, đã vỡ tan tác như vậy rồi thì trái tim đó còn dùng được ư? Cháu vẫn nên gắn từng mảnh vỡ đó lại, sau này chỉ thích một cô gái thôi là được.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận