Hotboy Vườn Trường Là Cháu Của Tôi



Cố Tây Khởi nhướng mày đầy hứng thú nhìn hai tin nhắn QQ mà Kiều Ấu gửi.

Với tư cách là một game thủ chuyên nghiệp đã giải nghệ, đừng nói là anh đã giải nghệ, cho dù anh vẫn đang thi đấu thì anh cũng vẫn được phép hẹn hò.

Các đồng đội của anh có người yêu là đều công khai ngay.

Câu lạc bộ cũng không hề có ý kiến gì cả.

Dù sao thì bọn họ cũng kiếm tiền nhờ kỹ năng của bản thân chứ không phải là nhờ fan hâm mộ.

Chỉ cần đảm bảo điều kiện tiên quyết là không ảnh hưởng tới việc huấn luyện thì từ trước tới nay, câu lạc bộ đều không cấm đoán chuyện yêu đương.

Lúc đầu, Cố Tây Khởi định giải thích những người đó không phải là bạn gái của anh, anh có quyền tự do yêu đương nhưng trước lúc chuẩn bị gửi tin nhắn, anh lại đổi ý.

Đọc những tin nhắn cô nói chuyện với anh bằng mẫu câu trà xanh có vẻ như cũng là một chuyện rất thú vị thì phải?

Anh nhếch môi, đổi một tư thế mới thoải mái hơn rồi nhắn lại cho Kiều Ấu: “Không sao, cậu không cần phải đi đâu hết.”

Nãy giờ Kiều Ấu vẫn đang chờ Cố Tây Khởi trả lời.

Sau khi nhìn thấy câu “không cần phải đi đâu hết” này, cô bất giác thở phào nhẹ nhõm.

Cô và đồng chí Cố là bạn cùng bàn.

Bình thường, hai người ngẩng đầu không gặp thì cúi đầu cũng gặp, cả buổi đều ngồi chung với nhau.

Nếu cô bắt buộc phải ngừng nói chuyện với đồng chí Cố thì đúng là rất khó cho cô.

Đồng chí Cố đã nói là không cần rời đi, đây chắc chắn là tình huống tốt nhất rồi.

Kiều Ấu càng thêm cảm thấy đồng chí Cố là người tốt.

Cô nhớ lại các mẫu câu trà xanh, chọn một câu phù hợp, chỉnh sửa lại một chút rồi nhắn:

“Cậu tốt như vậy, sao các cô ấy lại nỡ làm cậu khó xử chứ, nếu là tôi, nhất định tôi sẽ không làm như vậy.”



Hôm sau, lúc Kiều Ấu tới trường, Trịnh Điềm Tranh ai oán nhìn cô: “Ấu Ấu, hôm qua cậu được ekip chương trình [Quay về chốn cũ] phỏng vấn!” Hiện giờ, Trịnh Điềm Tranh đang hối hận tại sao tối qua mình không đi cùng với Kiều Ấu chứ? Nếu hôm qua lúc tan học hai người đi chung với nhau thì chẳng phải cô ấy cũng đã được lên hình, sau đó lên hot search rồi hay sao?

Kiều Ấu cất cặp vào ngăn bàn trước, sau đó mới cất giọng trẻ con đáp: “Đúng vậy.”

Trịnh Điềm Tranh hic hic: “Lần sau cậu nhớ dẫn tớ theo!”

Kiều Ấu gật đầu: “Được thôi.” Nói xong, cô tò mò hỏi: “Tại sao cậu lại hic hic?”

Tuy đều là hic hic nhưng lúc Kiều Ấu nói hic hic nghe rất ngọt ngào, rất trẻ con.

Trịnh Điềm Tranh sờ mũi: “Không có gì, dạo này tụi con gái rất hay nói hic hic á.”

Kiều Ấu gật đầu, như có điều suy nghĩ.

Học được rồi.

Bà trẻ đã học được thêm một từ đương đúng mốt nữa.


Vốn dĩ hai người cũng chỉ thuận miệng nói như vậy thôi, phỏng vấn đâu phải là chuyện dễ gặp như vậy, gặp một lần thôi là đã khá may mắn rồi.

Hơn nữa, hôm qua ekip chương trình còn đang đi tìm hiểu khuôn viên trường, hành tung rất kín đáo, cho nên không có mấy học sinh biết chuyện họ tới trường.

Còn hôm nay, chương trình đã bắt đầu thời gian ghi hình chính thức cho nên lúc ghi hình chắc chắn sẽ có không ít học sinh để mắt tới.

Muốn được lên hình một lần nữa khó biết chừng nào!

Cho nên nói xong, hai người đều không để tâm chuyện này.

Thế nhưng hai người họ không ngờ được rằng cơ hội lại tới nhanh như vậy.

Buổi trưa, ekip chương trình [Quay về chốn cũ] tiến hành tương tác với học sinh của trường THPT số 1 ở sân vận động.

Kiều Ấu còn chưa kịp ăn cơm đã bị Trịnh Điềm Tranh kéo đi góp vui.

Có không ít học sinh cũng giống họ.

Có thể nói hôm nay là ngày căn tin vắng nhất.

Bình thường, vừa tới giờ cơm là trong căn tin lập tức xếp thành hàng dài.

Thế nhưng hôm nay, phần lớn học sinh đều tụ tập ở sân vận động để hóng hớt.

Lập tức, sân vận động bị học sinh trường THPT số 1 vây quanh chật như nêm cối.

Trịnh Điềm Tranh không làm gì được, đành kéo Kiều Ấu lên trên bục của sân vận động, hai người đứng ở chỗ cao, đương nhiên là có thể nhìn thấy được sân vận động.

Có không ít học sinh cũng bắt chước theo họ.

Trịnh Điềm Tranh hưng phấn ra mặt: “Ấu Ấu, cậu nhìn đằng kia kìa, Lục Ngao, Úc Khiên, Lý Lạc Trần, á á á á, tất cả đều là ngôi sao nam hàng đầu đó!”

Kiều Ấu dõi mắt nhìn đằng xa, trông thấy mấy chiếc đầu đen thui, trong số họ có một mái đầu màu xám bạc là bắt mắt nhất.

Kiều Ấu thở dài, lại là một chàng trai phản nghịch giống cháu cô.

Kể ra thì gần đây mái tóc màu tím của cháu cô đã hơi phai màu một chút rồi, không còn quá tím nữa, nếu chỉ xét tới màu tóc thôi thì phải công nhận là rất đẹp, chẳng qua là quá nổi bật, cháu họ cô suốt ngày mắng con trai mình xốc nổi, học sinh trung học mà suốt ngày vác một quả đầu màu tím trông chẳng ra dáng học sinh chút nào.

Suy nghĩ của cô bắt đầu lạc trôi.

Lúc này, Trịnh Điềm Tranh đột nhiên kéo cánh tay Kiều Ấu: “Ấu Ấu, cậu xem kìa, người kia có phải là Tiết Tâm không?”

Kiều Ấu nhìn theo hướng Trịnh Điềm Tranh chỉ.

Thị lực của cô khá tốt nên lập tức nhìn thấy Tiết Tâm ngay.

Hôm nay, rõ ràng là Tiết Tâm đã cố ý chau chuốt vẻ ngoài, tóc uốn quăn nhẹ, buông xõa sau lưng, trông khá quyến rũ.

Da của Tiết Tâm rất trắng, cánh môi đỏ hồng, chắc là có tô son, trông cực kỳ bắt mắt giữa đám đông.

Bầu không khí tại địa điểm ghi hình lập tức sôi nổi hẳn lên.

Trịnh Điềm Tranh không nhịn được hỏi những học sinh khác: “Sao Tiết Tâm lại được ghi hình vậy? Họ đang chơi trò gì thế?”

Có một bạn nữ đứng hàng trước đang được bạn bè trong nhóm tường thuật trực tiếp lại cho nghe, bạn ấy đọc tin nhắn xong nói với Trịnh Điềm Tranh: “Bọn họ đang trình diễn năng khiếu đó, trước lúc các cậu tới, Úc Khiên mới vừa nhảy một điệu jazz.

Còn giờ, Tiết Tâm được phía học sinh đề cử lên nhảy, xem như thi đấu hữu nghị.”


Trịnh Điềm Tranh không nhịn được phàn nàn: “Cậu ta như vậy mà cũng có học sinh đề cử lên sân khấu hả?”

Bạn nữ kia cười, thuận miệng nói: “Ai bảo cậu ta đẹp chứ.” Chỉ cần ngoại hình đẹp thì cho dù nhân phẩm có đôi chút khiếm khuyết cũng có thể được tha thứ.

Dù sao thời nay cũng có rất nhiều chó háo sắc.

Theo như lời của chó háo sắc thì sắc đẹp chính là chính nghĩa!

Cho nên khi ekip chương trình yêu cầu “trình diễn năng khiếu”, các học sinh xung quanh lập tức nghĩ tới hoa khôi Tiết Tâm, hơn nữa còn đề cử cô ta tham gia.

Đối với người muốn gia nhập giới giải trí thì đây có thể xem như là một cơ hội lộ diện rất tốt.

Hơn nữa, đây cũng là một cơ hội tốt để tiếp xúc gần hơn với các ngôi sao nam hàng đầu.

Đương nhiên Tiết Tâm muốn nắm chắc cơ hội này.

Cô ta cởi áo khoác ra, lộ ra chiếc váy cổ trang bồng bềnh như tiên nữ.

Xem ra hôm nay cô ta đã có chuẩn bị trước.

Mặc một bộ váy mỏng như vậy vào mùa đông đúng là liều mạng.

Người dẫn chương trình nói đùa: “Ồ, tiên nữ giáng trần!”

Các học sinh đều nở nụ cười thiện ý.

Trang thiết bị ở sân vận động khá hạn chế nên không có nhạc đệm, múa như thế nào hoàn toàn dựa vào bản thân tự phát huy.

Nếu như nói hát chay có thể cho thấy trình độ của một ca sĩ thì tương tự, múa chay cũng có thể cho thấy trình độ vũ đạo của người múa.

Giữa tiếng ồn của học sinh trường THPT số 1, Tiết Tâm vung tay áo lên, bắt đầu nhảy múa đầy nhẹ nhàng.

Kiều Ấu chưa từng học múa nhưng cũng có trình độ thưởng thức cơ bản.

Người múa có thể nhẹ nhàng bay nhảy, xoay tròn giữa sân vận động rõ ràng là phải có bản lĩnh vũ đạo rất chắc.

Vòng eo của Tiết Tâm cực kỳ mềm mại, mỗi khi bờ lưng, vòng eo của cô ta lắc lư uyển chuyển, xung quanh lập tức reo lên.

Trịnh Điềm Tranh cũng bình phẩm: “Không thể phủ nhận Tiết Tâm múa cổ điển cũng đẹp phết.

Biết miêu tả như thế nào đây, thực sự rất giống tiên nữ á.”

Mặc dù Kiều Ấu có ấn tượng không tốt về Tiết Tâm nhưng cô cũng phải thừa nhận rằng Trịnh Điềm Tranh nói có lý, Tiết Tâm múa rất đẹp.

Khi cô ta cúi nhẹ đầu xuống, lưng cong lên, hai tay dang rộng uốn lượn như gợn sóng trông sống động như thật.

Bài múa kết thúc, tiếng vỗ tay xung quanh điểm ghi hình lập tức vang lên nhiệt liệt.

Người dẫn chương trình cầm micro trò chuyện với Tiết Tâm, chỉ hỏi một vài chủ đề hết sức bình thường, chẳng hạn như cô ta bắt đầu học múa từ khi nào, ngoài múa cổ điển ra có còn biết thể loại múa nào khác nữa không.

Cuối cùng, người dẫn chương trình nói: “Cám ơn bài múa của em, em tên là Tiết Tâm phải không? Bạn Tiết Tâm biểu diễn rất xuất sắc! Vậy có bạn nào muốn lên sân khấu nữa không ạ? Có bạn nào muốn so tài hữu nghị với đàn anh Úc Khiên của các bạn không ạ?”

Kiều Ấu nghe vậy giật mình.


Hóa ra đàn anh cùng trường với họ tên là Úc Khiên à? Mặc dù cô cũng chẳng biết người này là ai.

Lúc này, có vẻ như Tiết Tâm muốn nói gì đó nên người dẫn chương trình đưa micro tới trước mặt cô ta.

Tiết Tâm cười ngọt lịm, ngọt ngào hỏi: “Em có thể đề cử một bạn được không ạ?”

Có người giới thiệu, đương nhiên người dẫn chương trình cầu còn chẳng được, anh ấy lập tức nói: “Được thôi, em đề cử ai nhỉ?”

Tiết Tâm đưa mắt nhìn quanh, nét mặt có phần thẹn thùng và hoạt bát của thiếu nữ, cô ta lè lưỡi: “Chỉ có điều em không biết bạn ấy có đang có mặt ở đây không.”

Người dẫn chương trình cười: “Em cứ nói tên bạn ấy ra đi rồi chúng ta sẽ xem thử xem bạn ấy có đang ở đây không.”

Tiết Tâm “dạ” một tiếng, mở miệng nói: “Kiều Ấu, lớp 11-16 ạ.”

Người dẫn chương trình nghe vậy lập tức hỏi các học sinh đang có mặt ở đây: “Xin hỏi bạn Kiều Ấu lớp 11-16 có đang có mặt ở đây không? Nếu như có, xin mời em giơ cao hai tay cho chúng tôi nhìn thấy có được không ạ?”

Kiều Ấu vẫn còn chưa kịp hoàn hồn, Trịnh Điềm Tranh đứng bên cạnh đã tuôn ra đủ kiểu than trời.

“Trời ạ, sao Tiết Tâm lại báo tên của cậu! Cậu ta có ý đồ gì vậy chứ?”

Kiều Ấu cũng không biết Tiết Tâm có ý đồ gì nhưng tóm lại là không có ý tốt.

Trịnh Điềm Tranh nôn nóng ra mặt: “Ấu Ấu, cậu có biết múa không? Múa cổ điển? Hay là ballet?”

Kiều Ấu lắc đầu: “Không biết.”

Trịnh Điềm Tranh hơi hơi tuyệt vọng rồi: “Không biết gì hết hả? Cậu đã học múa bao giờ chưa?”

Kiều Ấu vẫn lắc đầu giống trước đó: “Chưa từng học.” Thời đó, cô còn đang bận chăm cháu, cho gà, cho heo ăn, lấy đâu ra thời gian mà múa may cơ chứ? Hơn nữa, cũng làm gì có thầy cô dạy cô múa đâu.

Trịnh Điềm Tranh bưng hai tay che mặt: “Vậy làm sao bây giờ? Hay là cậu cứ giả vờ như mình không có ở đây đi?”

“Cũng được nhưng mà không cần thiết phải làm vậy.”

Nói xong, bà trẻ bình tĩnh giơ hai tay lên.

Dù sao cô cũng là người sinh ra ở thế kỷ trước, tình huống trước mắt chỉ là chuyện nhỏ với cô.

Kiều Ấu đứng trên bậc thang trên cao, đeo khẩu trang, mặc áo phao lông vũ màu đỏ chót, trên cổ đeo khăn quàng lông màu trắng, cực kỳ bắt mắt.

Cho nên người dẫn chương trình nhìn một cái là thấy ngay.

“Kia rồi, em học sinh mặc áo phao lông vũ màu đỏ kia là Kiều Ấu phải không? Mời em xuống đây.”

Trước ánh mắt lo lắng của Trịnh Điềm Tranh, Kiều Ấu nhẹ nhàng đi từng bước một xuống dưới bậc thang, thong thả tiến về phía giữa sân vận động.

Các học sinh xung quanh thấy cô đi tới, ai nấy đều tự động nhường hẳn cho cô một lối đi thật dài, để cô có thể thuận lợi tới chỗ ekip chương trình và khách mời.

Sau khi nhìn rõ mặt cô, người dẫn chương trình “ồ” lên một tiếng: “Là người quen rồi.”

Kiều Ấu cũng nhận ra anh ấy, đây chính là người dẫn chương trình đã phỏng vấn cô ngày hôm qua.

Người dẫn chương trình cố ý nói đùa: “Hôm nay bạn nam ngây thơ nhất, lương thiện nhất trên thế giới không đi cùng với em à?”

Kiều Ấu “dạ” một tiếng, không nói thêm gì.

Mặc dù người dẫn chương trình thấy hơi tiếc vì bớt đi một chủ đề để nói nhưng anh ấy cũng không hỏi nhiều, chỉ cười một tiếng: “Em múa không?”

Kiều Ấu gật đầu, giọng nói trẻ con vang lên đầy hùng hồn: “Múa ạ!” Xưa nay bà trẻ không biết sợ là gì.

Tiết Tâm đã dâng tận tay cơ hội vả mặt cô ta cho cô, dù thế nào cô cũng nên nhận lấy nó mới phải.

Người dẫn chương trình phấn khích tuyên bố: “Vậy thì tiếp theo xin mời em Kiều Ấu biểu diễn tiết mục múa cho mọi người thưởng thức.”

Nháy mắt, khoảnh đất chính giữa sân vận động được nhường lại hết cho Kiều Ấu.


Kiều Ấu không đời nào chỉ mặc phong phanh như Tiết Tâm.

Mùa đông ở thủ đô vốn đã rất lạnh và khô, nhiệt độ xuống rất thấp, mặc ít như cô ta chắc chắn cô sẽ lạnh run cầm cập.

Cô không hề có ý định thời trang phang thời tiết.

Mọi người trông thấy Kiều Ấu cởi chiếc khăn quàng cổ màu trắng ra, cầm trong tay.

Không ít học sinh không nhịn được nghĩ xem cô định múa thể loại gì?

Chắc chắn không phải là múa cổ điển rồi.

Vậy là gì đây?

Trước ánh mắt mong chờ của khách mời, người dẫn chương trình và học sinh trường THPT số 1, Kiều Ấu chậm rãi uốn mình.

Cô sải rộng hai chân, tay vung vẩy chiếc khăn quàng cổ, phóng khoáng múa Ương Ca*.

“Nào! Nào! Mọi người múa cùng với tôi nào!”

Người dẫn chương trình không nhịn được bật cười thành tiếng: “Kiều Ấu muốn mọi người cùng múa Ương Ca với bạn ấy đấy!”

*Múa Ương Ca là một hình thức múa dân gian phổ biến trong cộng đồng người Hán ở miền bắc Trung Quốc, được công nhận là di sản văn hóa phi vật thể của nước này.

Điệu múa này bắt nguồn từ hoạt động giải trí để xua tan mệt mỏi trong lúc cấy mạ (ương ca có nghĩa là “hát cấy mạ”) của người nông dân.

Trải qua hàng ngàn năm lịch sử, ngày này nó thường được biểu diễn ở quảng trường lớn vào các dịp lễ tết, đội múa từ vài chục tới vài trăm người với đạo cụ đi kèm thường là khăn tay, ô, gậy, trống.

Động tác múa Ương Ca vừa quen thuộc lại vừa đơn giản, điệu múa sôi nổi, vui vẻ, cực kỳ dễ khuấy động bầu không khí.

Ngay cả khách quý Úc Khiên cũng không khỏi múa theo cô.

Múa Ương Ca không cần phải có nhạc đệm cũng đã tự toát lên tinh thần vui vẻ.

Có Úc Khiên chủ động đầu tiên, các học sinh khác trên sân vận động cũng múa theo.

Thoáng chốc, sân vận động trở thành sân khấu “múa Ương Ca”, bất kể có biết múa hay không, tất cả đều xoay vòng quanh theo đám đông.

Không cần để ý xem có đẹp hay không, mọi người cùng nhảy múa tập thể, bầu không khí sôi nổi hẳn lên.

Mặc dù Kiều Ấu chưa từng học múa nhưng múa Ương Ca thì cô đã được xem từ nhỏ tới lớn.

Không chỉ biết múa Ương Ca mà cô còn biết cả thổi kèn xô-na.

Hồi xưa ở thôn có nhà nào tổ chức đám hỉ là cô đều tới góp vui, hỗ trợ khua chiêng gõ trống.

Mặc dù thứ cô biết không giống với Tiết Tâm nhưng nếu nhìn ở một góc độ khác thì bà trẻ cũng là một người đa tài đa nghệ mà.

Thấy bầu không khí sôi nổi như vậy, Tiết Tâm đứng bên dưới sân khấu, móng tay bấm suýt rách da lòng bàn tay.

Biết trước vậy…

Nếu biết trước kết quả là như vậy thì chắc chắn cô ta sẽ không đề cử Kiều Ấu.

Cô ta vốn chỉ muốn làm Kiều Ấu mất mặt trước đám đông, đâu ngờ rằng Kiều Ấu lại không trúng chiêu, lựa chọn múa Ương Ca.

Điệu múa Ương Ca vừa bắt đầu là bầu không khí ở đây lập tức như được nhen lửa.

Lúc trước, Tiết Tâm không đời nào ngờ được rằng điệu múa Ương Ca của Kiều Ấu lại tạo được hiệu ứng tốt như vậy.

Lúc này, ống kính vừa khéo lia tới, Tiết Tâm nở nụ cười méo xẹo còn khó coi hơn cả khóc.

Cô ta bị thế này có tính là tự bê đá đập chân mình không?

Tiết Tâm hối hận tới độ bầm gan tím ruột.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận