Hotboy Vườn Trường Là Cháu Của Tôi



Tiếng vỗ tay hồi lâu vẫn chưa ngớt, người dẫn chương trình nhìn cô gái bên cạnh bằng khuôn mặt vô cùng xúc động.

Bạn Kiều Ấu học lớp 11-16 này là một cây hài, người như vậy nếu tiến vào giới giải trí thì chắc chắn là sẽ trở nên nổi tiếng.

Phải biết rằng đối với hầu hết mọi người mà nói thì muốn hơi nổi tiếng có thể dựa vào tư bản nhưng muốn trở thành ngôi sao lớn thì chỉ có thể dựa vào số mệnh.

Mà rõ ràng là Kiều Ấu có một vận mệnh bùng nổ như vậy.

Nếu tổ chương trình gặp Kiều Ấu, vậy thì bọn họ làm cách nào cũng phải cố gắng tận dụng việc này để tăng sự nổi tiếng.

Nếu để Kiều Ấu biết tiếng lòng của tổ chương trình, hẳn là bà trẻ sẽ cảm thấy rất bất đắc dĩ.

Dù sao thì bây giờ cô chẳng qua cũng chỉ là một người mới, thậm chí còn chưa được xem như đã bước nửa bước vào giới giải trí, nhiều lắm cũng chỉ là một người bình thường.

Kết quả là tổ chương trình lại cần nhờ độ hot của một người mới như cô sao?

Người dẫn chương trình đưa micro cho Kiều Ấu, khuôn mặt đầy nụ cười hiền lành: “Bạn Kiều Ấu biểu diễn thật giỏi.”

“Cảm ơn ạ.”

“Sao em lại nghĩ đến việc múa Ương Ca?”

Giọng điệu Kiều Ấu thoải mái nhỏ nhẹ nói: “Bởi vì em chỉ biết cái này thôi.”

Trên sân vang lên hàng loạt tiếng cười, không có cách nào, bởi vì Kiều Ấu thật sự là quá thành thật.

Ngay cả người dẫn chương trình nghe thấy cũng lộ vẻ bất ngờ không biết làm sao.

Nhưng hết lần này đến lần khác sự thành thật này lại không hề làm người ta chán ghét, ngược lại còn khiến mọi người cảm thấy cô chân thành và thật thà.

Loại khí chất và tính cách ấy ở trong thời đại này thật ra lại vô cùng đặc biệt.

Chẳng trách lúc biểu diễn múa Ương Ca cũng như có sự lôi cuốn kỳ lạ nào đó, có thể khơi dậy bầu không khí của cả sân tập.

Người dẫn chương trình ho nhẹ một tiếng, chuẩn bị gợi chuyện: “Bạn Kiều Ấu, có một vấn đề, anh muốn thay mặt đông đảo bạn bè trên mạng hỏi em một chút.”

Kiều Ấu nháy mắt mấy cái: “Câu hỏi gì ạ?”

“Ngày hôm qua sau khi đoạn phim phát sóng trực tiếp lên hot search, rất nhiều cư dân mạng đều đoán rằng em chính là cô gái 2G nổi tiếng trước kia.

Xin hỏi, rốt cuộc em có phải là cô ấy hay không?” Người dẫn chương trình nói xong thì đưa micro sang cho Kiều Ấu, khuôn mặt đầy vẻ mong đợi chờ câu trả lời của cô.

Kiều Ấu gần như không hề do dự đã trả lời một câu: “Vâng.”

Trong sân tập lập tức trở nên xao động.

Trước đây các sự kiện Tiết Tâm giả mạo, Kiều Thần vạch trần Tiết Tâm, cho nên gần như học sinh toàn trường đều lặng lẽ chú ý đến những diễn biến tiếp theo của việc này.

Mặc dù không biết tại sao cô gái kia vẫn chậm chạp không công khai tin tức về thân phận mình nhưng bọn họ nghĩ rằng có lẽ cô gái này là học sinh của trường khác.

Kết quả là bọn họ không thể nào ngờ được cô gái 2G lại là học sinh lớp mười một của trường học bọn họ!

Lần này hẳn là sẽ không xảy ra chuyện giả mạo một lần nữa chứ? Có không ít học sinh vội vàng lấy điện thoại di động ra, tìm lại những video cũ trước đó, so sánh từng cái với Kiều Ấu.


Dưới sự so sánh, bọn họ ngạc nhiên phát hiện ra, cô gái 2G và Kiều Ấu thật sự là cùng một người!

Ngay cả người dẫn chương trình nghe thấy vậy cũng vô cùng bất ngờ.

Không thể không nói là Kiều Ấu đã mang đến cho bọn họ quá nhiều bất ngờ.

Đàn anh Úc Khiên ở bên cạnh còn vỗ tay vì cô.

Năm nay Úc Khiêm hai mươi ba tuổi, là nam thần tượng đang nổi.

Anh ấy từng là học sinh của trường THPT số một, lần này tham gia gameshow “Quay về chốn cũ” chủ yếu là bởi vì muốn quay về trường xưa để ôn lại những kỷ niệm khi mình còn học cấp ba.

Không ngờ anh ấy đã tốt nghiệp nhiều năm, trong trường học lại có thêm một đàn em đáng yêu như vậy.

Người dẫn chương trình vốn định hỏi thêm vài câu nữa nhưng bởi vì đã dành quá nhiều thời gian với Kiều Ấu, sau đó vẫn còn không ít tiết mục cho nên anh ấy chỉ có thể tiếc nuối tạm thời chia tay Kiều Ấu: “Được rồi, vô cùng cảm ơn màn biểu diễn xuất sắc mà bạn Kiều Ấu đã mang đến cho chúng ta.

Có duyên gặp lại.”



Sau khi có kết quả Kiều Ấu lập tức bắt đầu tìm kiếm bóng dáng Trịnh Điềm Tranh, kết quả là tạm thời cô còn không tìm được Trịnh Điềm Tranh, ngược lại lại tìm được Cố Tây Khởi trước.

Đôi mắt cô cong lên, chắp hai tay sau lưng, nhanh nhẹn bước về phía anh: “Đồng chí Cố!”

Cô giống như một chú chim non ríu rít vậy, vừa nhiệt tình vừa hoạt bát: “Đồng chí Cố, lúc nãy cậu có nhìn thấy tôi múa Ương Ca không?”

Cố Tây Khởi đút hai tay vào túi quần, dáng vẻ thảnh thơi thoải mái: “Tôi thấy rồi.”

Kiều Ấu nghiêng đầu, cố tình hỏi: “Vậy cậu có xoay cùng với tôi không?”

“Không có.”

Kiều Ấu có một loại cảm giác không hề ngạc nhiên một chút nào.

Lúc trước cô có nghe được cháu trai mình một từ, đó chính là gánh nặng thần tượng.

Cháu trai cô nói cậu ấy luôn có gánh nặng thần tượng và sẽ không làm bất cứ chuyện gì có thể ảnh hưởng đến hình tượng của mình.

Trước đó Kiều Ấu cũng đã đoán được hẳn là đồng chí Cố cũng có gánh nặng thần tượng nên không thể hành động thoải mái được, không ngờ là cô thật sự đã đoán đúng.

Bà trẻ thở dài một cái: “Cậu thật đúng là khó chiều mà.”

Cố Tây Khởi cụp mắt, không nói gì mà chỉ chủ động nhắc đến chuyện cô đã nói hôm qua: “Cậu còn nhớ chuyện mình đã nói hôm qua không?”

Kiều Ấu ngơ ngác chớp mắt một cái: “Câu nào vậy?” Ngày hôm qua cô nói rất nhiều lời với đồng chí Cố.

Cố Tây Khởi nhắc nhở cô: “Một câu cuối cùng.”

Kiều Ấu đột nhiên bừng tỉnh, cô ồ lên một tiếng: “Hẳn là anh nói đến câu ‘Cậu tốt như vậy làm sao các cô ấy nỡ lòng làm khó cậu được, nếu như là tôi thì tôi nhất định sẽ không làm như vậy’ sao?” Nói xong, bà trẻ cười híp mắt, ánh sáng nơi đáy mắt mềm mại như mật ong: “Đồng chí Cố, tôi chắc chắn sẽ không làm khó cậu đâu.

Cậu không muốn múa Ương Ca trước mặt mọi người thì tôi cũng sẽ không ép buộc cậu đâu.” Nhìn xem, cô chính là một bậc trưởng bối biết thấu hiểu lòng người mà, đặc biệt quan tâm đến tiểu bối.

Nếu đồng chí Cố có gánh nặng thần tượng thì cứ để cho cậu ấy có đi.

Cố Tây Khởi cụp mắt khẽ cười: “Nhưng mà cậu như vậy sẽ làm tôi từ từ nảy lòng tham đấy.”


Giọng Kiều Ấu ngọt ngào và mềm mại: “Cậu trở nên tham lam thì sẽ như thế nào?”

“Rất tham lam, vô cùng tham lam.”

Lòng hiếu kỳ của Kiều Ấu bị khơi dậy, cô không nhịn được hỏi đến cùng: “Ví dụ như thế nào?”

Cố Tây Khởi cụp mắt nhìn đôi mắt mèo trong suốt thuần khiết của cô: “Ví dụ như… Nếu có ai muốn cướp cậu khỏi tôi, trừ khi bước qua xác của tôi.”

Kiều Ấu đột nhiên nghe thấy lời nói đầy ý muốn chiếm hữu mình này, suýt chút nữa đã giật mình.

Đôi mắt mèo của bà trẻ trợn to, trái tim cũng không nhịn được điên cuồng đập thình thịch.

Nhưng mấy giây sau, cô từ từ ý thức được.

Những lời này cô đã từng nhìn thấy rất nhiều trong “Trích lời tổng giám đốc bá đạo” rồi.

Sau khi chủ tus đăng trích dẫn những câu nói này xong, cũng có không ít cư dân mạng để lại lời nhắn, cho rằng những câu nói này vừa trêu chọc vừa cưng chiều, lại tràn đầy sự chiếm hữu.

Cảm giác vừa trêu chọc vừa cưng chiều là như thế nào thì bà trẻ không biết nhưng chắc là một câu dùng để ca ngợi.

Lúc đó Kiều Ấu còn cảm thấy chủ tus này suy nghĩ cũng quá sâu sắc rồi, lại còn có thể nghĩ ra trích dẫn các câu nói này.

Cảm thấy rằng mình căn bản không có cơ hội sử dụng những câu này, dù sao thì cô còn chưa từng gặp được một người như vậy bao giờ.

Không ngờ là chính bản thân cô không dùng đến, ngược lại lại nghe được từ miệng của đồng chí Cố.

Nghĩ đến đây, bà trẻ lập tức cảm thấy không hề hoảng sợ.

Dù sao thì cũng chỉ là một câu nói đang phổ biến mà thôi.

Quả nhiên dưới sự ảnh hưởng mãnh liệt của cô, đồng chí Cố đã bắt đầu vận dụng thành thạo trích dẫn lời tổng giám đốc bá đạo, đúng là trẻ nhỏ dễ dạy.

Nhưng mà vì để tỏ ra rằng mình thật sự không hoảng hốt nên bà trẻ nhanh chóng đáp trả lại một câu vô cùng có khí thế: “Chàng trai, cậu là người đầu tiên dám nói chuyện với tôi như vậy.”



Bởi vì gần đây tổ chương trình quay “Quay về chốn cũ” trong trường học nên để tổ chương trình có nhiều cảnh quay chụp hơn, trường học đã tổ chức chợ bán đồ cũ vốn nên được cử hành vào nửa tháng sau trước thời hạn.

Phần lớn chợ bán đồ cũ đều là những món đồ cũ không dùng đến nhưng cũng có những món đồ còn mới với giá rẻ.

Kiều Ấu nhìn bên này một chút, lại nhìn bên kia một chút, cái nào cũng thích, cái gì cũng thấy mới lạ.

Thời điểm nhìn thấy cửa hàng bán đồ chơi nhồi bông, chân của bà trẻ thật sự dính chặt lấy mặt đất, ánh mắt của cô đều sắp bị hút vào đó.

Những món chơi nhồi bông này thật sự là đáng yêu quá đi thôi!

Chủ quầy là một nữ sinh, thấy Kiều Ấu hứng thú với những món đồ trong gian hàng mình, cô ấy vội vàng gọi: “Chào cậu, cậu muốn mua gì không?” Nói xong, cô ấy bắt đầu giới thiệu từng món đồ trong cửa hàng mình: “Đây là Stella Lou, đây là Duffy, đây là Shirley Rose, đây là…”

Kiều Ấu nghe mà đôi mắt mèo trừng to.

Cô không ngờ những món đồ chơi nhồi bông mềm mại này đều có những cái tên hay như vậy.


Nghe thế nào cũng thấy bắt tai.

Cái này đẹp mắt, cái đó cũng đáng yêu, bà trẻ bắt đầu cảm thấy khó khăn trong việc lựa chọn, chọn mãi vẫn không được! Đang lúc cô còn do dự không biết nên quyết định như thế nào thì đột nhiên bên cạnh có một giọng nói vang lên: “Gói tất cả lại đi.”

Kiều Ấu vội vàng lén lút kéo vạt áo của Cố Tây Khởi một cái, không thể tin được nói nhỏ: “Gói lại hết?” Nếu vậy thì phải cần bao nhiêu tiền chứ.

Cố Tây Khởi cúi đầu, cũng hạ giọng giống cô: “Những món đồ trong chợ bán đồ cũ không đắt lắm.”

Thật sự không đắt, ít nhất là giá cả hời hơn nhiều so với khi mua thú bông ở Disney.

Nhưng mà Kiều Ấu vẫn cảm thấy cũng quá khoa trương rồi.

Cuối cùng dưới sự yêu cầu của Kiều Ấu, Cố Tây Khởi chỉ mua Stella Lou, Duffy và Shirley Rose.

Tổng cộng chỉ không đến hai trăm tệ.

Kiều Ấu ôm ba chú búp bê to trong lòng, cười đến đôi mắt cũng cong cong.

Sự thật chứng minh rằng với một cô gái, cho dù vai vế có lớn đến đâu thì cũng không thể nào cưỡng lại được sự hấp dẫn của đồ chơi nhồi bông.

Kiều Ấu là người đã lên chức bà nội rồi, cháu trai cũng đã 19 tuổi nhưng cô vẫn rất thích những búp bê đáng yêu này.

Nhưng mà bà trẻ không thích thiếu nợ người khác, mặc dù món quà đồng chí Cố cho cô cũng không quá đắt đỏ nhưng có câu nói rằng nhận được lợi ích từ người khác thì cũng phải nể mặt người ta, cho nên bà cô tỏ ý nhờ Cố Tây Khởi cầm đồ giúp cô trước một chút.

Chờ sau khi rảnh tay, bà trẻ lấy ra một tấm thẻ, khẽ hếch chiếc cằm trắng nõn lên rồi đưa cho Cố Tây Khởi, giọng nói nhẹ nhàng ngọt ngào lại kiêu ngạo: “Này chàng trai, nếu cậu không xài hết một triệu này trong hôm nay thì không được về nhà.”

Những lời này vừa thốt ra, xung quanh đã vang đến đủ loại tiếng xuýt xoa, còn có tiếng người ta hít một hơi.

Cái gì? Một triệu? Thật hay giả vậy?

Học sinh trường THPT số một lại có nhiều tiền như vậy sao? Có thể tùy tiện lấy ra được một triệu?

Còn nữa, không được về nhà lại là ý gì đây?

Chợ đồ cũ được đông đảo học sinh trường THPT số 1 yêu thích, cho nên trong chợ bán đồ cũ cũng có tấp nập đầy người giống như trong sân tập vậy.

Đột nhiên nghe thấy câu nói trích lời tổng giám đốc bá đạo này, có không ít bạn học tụ tập xung quanh những gian hàng cạnh đó đều sửng sốt.

Chợ bán đồ cũ vốn đang náo nhiệt đột nhiên trở nên yên tĩnh lại.

Xung quanh Kiều Ấu không ai nói chuyện, mọi người đều nhìn cô chằm chằm.

Kiều Ấu sờ mũi mình một cái.

Đối mặt với đủ loại ánh mắt bốc lửa xung quanh, giọng điệu của bà trẻ lộ một chút xấu hổ: “Thật ra thì đây là một tấm thẻ siêu thị, bên trong cũng chỉ có một trăm tệ…” Về phần tại sao cô lại nói thành một triệu thì tất nhiên là bởi vì trong lý thuyết của “Trích lời tổng giám đốc bá đạo” chính là một triệu.

Bà trẻ vì để câu từ của mình trở nên bá đạo hơn nên mới trực tiếp bắt chước câu nói này của tổng giám đốc bá đạo.

Nhưng bây giờ cô đã cảm thấy hơi hối hận rồi.

Cô không ngờ được uy lực của một triệu lại lớn như vậy.

Không khí xung quanh lập tức trở nên thoải mái hơn, còn có bạn cùng trường còn không nhịn được bật cười thành tiếng.

Có nữ sinh lại mở miệng nói: “Giải tán giải tán đi, đây là sở thích nhỏ của người ta thôi.

Mọi người chen chúc ở đây làm gì vậy?” Đây không phải là lần đầu tiên cô nữ sinh gặp được cặp đôi đeo khẩu trang này.

Trước đây trong quầy bán đồ lặt vặt của trường học, cô ấy cũng có mặt ở đó.

Lúc đó khi Kiều Ấu nói “Ngoài miệng thì nói không được, không được nhưng cơ thể lại rất thành thật”, cô ấy đã phun thẳng hết nước vừa uống trong miệng ra ngoài.

Cho nên sau khi lại gặp được cặp đôi đeo khẩu trang này, cô ấy đã bình tĩnh hơn.


Đừng nói là một triệu, cho dù Kiều Ấu có nói mười triệu thì khuôn mặt cô ấy vẫn sẽ không thay đổi.

Dù sao thì đây là tổng giám đốc bá đạo phiên bản nữ và anh chồng nhỏ bé ngoài đời thật.

Mặc dù…

Nam sinh này vô cùng cao ráo và đẹp trai, nhìn qua thì cũng gần một mét chín, không hề liên quan đến cái chữ “nhỏ” này một chút nào, song cô ấy cũng không thèm quan tâm.

Những ánh mắt xung quanh quá nhiệt tình nên Kiều Ấu vội vàng kéo đồng chí Cố rời đi.

Đến khi đến một nơi không người thì bà trẻ mới thở phào nhẹ nhõm.

Cô không quên nhét chiếc thẻ siêu thị có một trăm tệ vào trong túi Cố Tây Khởi: “Mặc dù không nhiều tiền nhưng bao nhiêu cũng là tấm lòng, đồng chí Cố cầm tiền đi mua chút gì ngon đi.”

Cố Tây Khởi khẽ cười: “Được.”



Kiều Ấu và Cố Tây Khởi cùng đi đến nhà ăn ăn cơm.

Bởi vì thời gian khá muộn rồi cho nên cũng không cần phải xếp hàng.

Sau khi cơm nước xong xuôi, khi bọn họ quay về lớp học, trong lớp chỉ có lác đác vài người.

Không có cách nào, mấy ngày gần đây trường học có quá nhiều hoạt động, lại còn có tổ chương trình của “Quay về chốn cũ” đến THPT số 1 để quay chụp, vừa có chợ bán đồ cũ, những bạn bè có thời gian rảnh thì đều đi loanh quanh đâu đó, còn Trịnh Điềm Tranh lại đang trên lớp.

Khuôn mặt Trịnh Điềm Tranh đầy vẻ đau khổ kể lể: “Ấu Ấu, cậu đã đi đâu vậy?”

Kiều Ấu hơi ngại ngùng sờ mũi một cái: “Sau đó tớ gặp Cố Tây Khởi nên đã đi chợ đồ cũ cùng với cậu ấy, chúng tớ còn cùng đi ăn nữa.”

Gặp Cố Tây Khởi?

Thôi đi, hẳn là hai học sinh chuyển trường này cũng khá có duyên với nhau.

Sau khi Kiều Ấu biểu diễn múa Ương Ca xong Trịnh Điềm Tranh ngay lập tức đi tìm cô nhưng cũng không biết là Kiều Ấu đã đi đâu.

Cô ấy tìm mãi mà chẳng thấy.

Hơn nữa còn không có cách nào liên lạc với Kiều Ấu, cuối cùng Trịnh Điềm Tranh chỉ có thể đi ăn cơm trưa cùng với những bạn cùng lớp khác.

Đợi đến khi cô ấy ăn cơm trưa xong lập tức quay về lớp học, kết quả Kiều Ấu vẫn không có ở lớp.

Sau khi quay về cô ấy cũng thôi xoắn quýt nên dứt khoát nghiêm túc làm bài tập về nhà.

Kiều Ấu và Trịnh Điềm Tranh trò chuyện mấy câu rồi mới quay về chỗ ngồi của mình.

Tuần này đã đổi sang vị trí mới.

Cố Tây Khởi ngồi bên ngoài, Kiều Ấu ngồi trong hàng sát vách tường.

Nói cách khác, nếu cô muốn đi vào thì phải nhờ Cố Tây Khởi đứng lên nhường chỗ cho mình.

Nhưng mà bà trẻ lại chuẩn bị đi vệ sinh, cho nên cô chỉ đứng ngay bên cạnh Cố Tây Khởi, khom người và duỗi tay, nhét từng con búp bê vào trong bàn học.

Cố Tây Khởi đứng dậy, định nhường chỗ cho cô bước vào.

Sau khi nhận ra ý định của Cố Tây Khởi, Kiều Ấu lập tức nói: “Không sao đâu, tôi chỉ ở ngoài thôi, không tiến vào trong đâu.”

Quần chúng hóng chuyện: ?

Đây là câu nói mờ ám gì vậy!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận