Hotboy Vườn Trường Là Cháu Của Tôi



Cả lớp đều kinh hãi! Đây rốt cuộc là câu nói mờ ám gì thế! Ngày nào cũng kích thích như vậy sao?

Mỗi ngày trong lớp này đều diễn ra một bộ phim thần tượng.

Lúc này vừa khéo cậu bạn vạm vỡ ở hàng trước vẫn còn ở đó, nghe thấy câu này, cơ thể cậu ấy run lên một cái, hưng phấn đến mức hai mắt lóe sáng.

Quả nhiên người duy nhất có thể vượt qua được Kiều Ấu của hôm qua chỉ có thể là Kiều Ấu vào hôm nay.

Tuy trích lời tổng giám đốc bá đạo đến muộn nhưng vẫn đến.

Không đúng, hôm nay đã không còn là trích lời của tổng giám đốc bá đạo nữa mà là trích lời của những tên đàn ông cặn bã!

Cậu bạn vạm vỡ không nhịn được nữa quay đầu lại giơ một ngón cái với Kiều Ấu: “Bạn Kiều Ấu, cậu giỏi lắm!” Lúc nói đến hai chữ giỏi lắm, cậu bạn vạm vỡ còn cố tình kéo dài âm cuối, thành công đạt được hiệu ứng hài hước.

Khuôn mặt bà trẻ đầy vẻ ngây thơ, trợn mắt nhìn.

Cô đã nói cái gì, tại sao bọn họ đều nhìn cô như vậy?

Không phải cô chỉ nói là chỉ ở ngoài thôi, không tiến vào trong đây thôi sao? Như vậy càng tiện hơn mà.

Dù sao thì cô còn chưa muốn quay về chỗ ngồi của mình, cô còn có chuyện khác cần làm.

Khuôn mặt Kiều Ấu đầy vẻ bất lực nhìn sang Cố Tây Khởi ở bên cạnh, giọng nói mềm mại có hơi tủi thân: “Đồng chí Cố.”

Cố Tây Khởi đã bị trêu chọc đến cạn sạch máu, chỉ cần thỉnh thoảng bị trêu chọc một chút như vậy thì anh cũng không thể nào chịu nổi.

Những lời này thật sự có tác động quá lớn đối với anh.

Cố Tây Khởi miễn cưỡng đè nén trái tim đang đập liên hồi của mình lại, đứng dậy, sờ đầu nhỏ của Kiều Ấu một cái, cất giọng khàn khàn: “Không sao đâu.

Cậu đã cất đồ xong chưa?”

Kiều Ấu bị giọng nói của đồng chí Cố làm giật mình.

Giọng của cậu ấy bị sao vậy?

Cô vô cùng ân cần móc một viên kẹo bạc hà trong túi ra đưa cho anh, nhẹ giọng nhắc nhở: “Ăn để thông cổ.” Cô nói xong thì vừa liếc nhìn Cố Tây Khởi vừa lén lút nói: “Tôi cất xong đồ rồi, vậy thì tôi đi vệ sinh đây.”

Cố Tây Khởi ho nhẹ một tiếng: “Đi đi.”

Trịnh Điềm Tranh bên cạnh nhìn thấy Kiều Ấu đi vệ sinh thì cũng vội vàng chạy theo.

Cô ấy bước đến bên cạnh Kiều Ấu, mặt đầy vẻ cảm khái nói: “Không ngờ cậu còn có tiềm năng làm một tên cặn bã đó?”

Bà trẻ nghiêm túc phản bác: “Tớ không phải là cặn bã.

Hơn nữa, tớ là con gái.”


Trịnh Điềm Tranh vội vàng gật đầu phụ họa: “Vâng vâng vâng, cậu không phải là tên cặn bã.” Cậu chẳng qua chỉ là trong lòng có cả thiên hạ, muốn cho mọi đàn ông trên thế giới này một mái nhà mà thôi.

Trịnh Điềm Tranh cảm thấy Kiều Ấu vận dụng “Trích lời tên đàn ông cặn bã” cũng quá mượt rồi, đến mức thốt ra một cách tự nhiên như vậy thật sự khiến người ta phải kinh ngạc đến há hốc mồm.

Nhưng mà Trịnh Điềm Tranh cũng phát hiện ra người bạn cô ấy mới quen này là một người trời sinh đã ngốc nghếch và đáng yêu, còn là một người có tốc độ Internet 2G.

Cô không biết những lời nói đó để làm gì, chỉ có thể hiểu đơn giản ý nghĩa của chúng dựa theo mặt chữ, tất nhiên là cũng không thể biết được những lời nói đó sẽ có tác dụng gì.

Trịnh Điềm Tranh đột nhiên hơi tò mò về suy nghĩ của Cố Tây Khởi.

Ngày nào cũng bị trêu chọc như vậy, không thể nào không suy nghĩ một chút gì chứ?

Không nghe thấy lúc nãy giọng nói của cậu ấy cũng khàn đến vậy sao? Không thể không nói khi người ngây thơ vô tình trêu chọc người khác thật sự là hiệu quả gấp bội! Đúng là vô cùng tuyệt vời.

Nhưng người bình thường quả không thể nào bắt chước được như vậy.

Ví dụ như cô ấy, nếu như lúc nãy cô ấy nói những lời “Tôi chỉ ở ngoài chứ không tiến vào trong” này, cô ấy không thể nào không cười được.

Trí tưởng tượng của cô ấy vô cùng phong phú, một khi nghe thấy câu này, những câu chuyện trong đầu sẽ bắt đầu tự động chiếu ngay lập tức.

Cũng chỉ có Kiều Ấu trước giờ chưa từng xem qua phim thần tượng, chưa từng nghe qua trích lời những tên đàn ông cặn bã mới có thể nói những lời này tự nhiên như vậy, chỉ đơn giản là sử dụng nghĩa đen.

Sau khi hai người đi vệ sinh xong, Trịnh Điềm Tranh vừa xem điện thoại di động vừa nói với cô: “Ấu Ấu, bây giờ cả trường đều đang thảo luận về cậu đấy.”

Kiều Ấu vừa mới rửa tay xong, cô vừa lau tay vừa thuận miệng hỏi: “Thảo luận về tớ? Mọi người nói cái gì vậy?”

“Nói rằng cả người cậu đều là meme.”

Bà trẻ ngơ ngác trợn mắt: “Meme là cái gì vậy?” Đây vẫn là lần đầu tiên cô nghe thấy chữ này, không hiểu hàm nghĩa là gì.

Trịnh Điềm Tranh khẽ cười hì hì, cô ấy cũng không biết nên giải thích câu hỏi này như thế nào: “Đúng vậy, cả người cậu từ trên xuống dưới đều có rất nhiều câu chuyện.”

Có rất nhiều câu chuyện?

Kiều Ấu làm như có thật gật gù, bà trẻ thật sự có nhiều chuyện lắm, hẳn là cũng không tìm được người thứ hai trên thế giới này có trải nghiệm tương tự như cô.

Trịnh Điềm Tranh cười đùa vui vẻ nói: “Ấu Ấu, thì ra trước kia cậu chính là cô gái 2G nổi tiếng! Sao cậu không nói cho tớ biết?”

Kiều Ấu nhún vai một cái, trong mắt bà trẻ thì đây cũng không phải là chuyện cần phải nói gì, thậm chí theo quan điểm của cô thì việc lên hot search còn không quan trọng bằng chuyện học tập.

Đêm hôm trước, cô cố tình nhờ cháu trai dành chút thời gian dạy cô giải đề, kết quả lại không giống như những gì cô dự đoán.

Cô nghĩ rằng dù gì thì cháu trai đã đi học nhiều năm như vậy rồi, dù sao thì cũng giỏi hơn cô chứ?

Kết quả là sự thật nói cho cô biết, một đôi bà cháu hai người thật sự đúng là kẻ tám lạng người nửa cân, không ai có thể cười nhạo ai được.

Trong chuyện học tập, hai người đều là những kẻ gà mờ.

Hai người trố mắt nhìn nhau rồi nhìn về phía bài thi số học lớp mười một, yên lặng khoảng mười phút.


Đây chẳng qua chỉ là đề của lớp mười một mà thôi.

Có thể tưởng tượng được rốt cuộc thì thành tích của cháu trai mình như thế nào.

Sau đó, trong một lần tình cờ Lỗ Nhị biết được cô nhờ cháu trai mình dạy học tập, cậu ấy đã lén lút gửi một tin nhắn cho cô.

Lỗ Nhị nói: “Người đạt hạng nhất đếm ngược từ dưới lên dạy mà cậu cũng dám nghe à? Không hổ là bà trẻ, thật sự là trâu bò!”

Cho đến lúc đó, Kiều Ấu mới biết thì ra cháu trai lại là người thứ nhất đếm ngược trong lớp.

Thành tích này đơn giản chính là…

Dù sao thì thứ hai đếm ngược cũng tốt hơn thứ nhất đếm ngược.

Vậy mà cháu trai mình lại là cái người đội sổ kia.

Sau chuyện lần đó, Kiều Ấu lập tức chủ động đề nghị cháu trai mời một gia sư dạy kèm tại nhà.

Cháu trai cô đã đi tìm gia sư, nghe nói đã tìm được một giáo viên hàng đầu tốt nghiệp một trường đại học danh tiếng.

Hẳn là bắt đầu từ tuần này bà trẻ sẽ cùng ôn tập với cháu trai.

Kiều Ấu nghĩ như vậy thì cảm thấy cuộc sống thật là phong phú.

Trịnh Điềm Tranh thấy thái độ thờ ơ của Kiều Ấu, cũng không nhịn được có chút ghen tị.

Có một số người muốn được nổi tiếng cũng không được nhưng cái người này vậy mà lại nổi tiếng.

Loại thể chất này thật sự là làm người ta muốn hâm mộ cũng không được.



Buổi tối khi về đến nhà, dì giúp việc đang xem tivi trong phòng khách.

Kiều Ấu nghĩ rằng sắp đến giờ ăn cơm nên cũng ngồi xuống xem tivi cùng với bà ấy.

Ở thời đại của cô, tivi vẫn là một món hàng khan hiếm, mà tất cả đều chỉ có màu xám trắng mà thôi.

Tivi bây giờ lại vừa lớn vừa sắc nét, còn có màu sắc, màu sắc tươi sáng.

Nghe nói trong biệt thự còn có một rạp chiếu phim, ở nhà là có thể xem phim chiếu bóng được, hơn nữa trên trần nhà còn có một biển sao.

Gần đây Kiều Ấu quá bận rộn, bận bịu với việc thích nghi với cuộc sống mới nên tạm thời còn chưa đến rạp chiếu phim trong nhà.

Cô cầm quả cherry trong tay, vừa ăn vừa hào hứng xem tivi.


Dì giúp việc đang xem phim thần tượng đang hot gần đây, vừa khéo nam chính lại chính là đàn anh Úc Khiêm vừa tham gia gameshow “Quay về chốn cũ” ở trường bọn họ.

Nhìn thấy người quen, Kiều Ấu lại lên tinh thần, chuẩn bị xem kỹ năng diễn xuất của Úc Khiêm một chút.

Không thể không thừa nhận là bề ngoài của Úc Khiêm vô cùng đẹp trai, trong ống kính, cho dù đã ống kính đã phóng to nhưng nhan sắc của anh ấy vẫn không hề thuyên giảm.

Mặc dù cô chỉ xem nửa chừng nhưng tình tiết của bộ phim thần tượng này khá đơn giản, Kiều Ấu nhanh chóng đắm chìm trong tình tiết phim.

Kết quả là trong lúc bà trẻ không hề có một chút đề phòng nào, nam chính đột nhiên ôm lấy vai nữ chính rồi ấn cô ấy xuống hôn thắm thiết.

Ầm ầm! Dưới sự bất ngờ không kịp đề phòng, bà trẻ hoảng hốt đến mức cả khuôn mặt đều đỏ lên.

Cái này cái này cái này…

Người hiện đại đúng là thoải mái.

Một người cổ hủ đến từ thế kỉ trước như cô không cẩn thận đã bị dọa sợ hết hồn.

Thấy phản ứng này của cô, dì giúp việc bên cạnh không nhịn được cười to.

Bà trẻ bị dì giúp việc cười nhạo thì ngại ngùng sờ mũi mình một cái.

Sao cô luôn cảm thấy mình hơi không dám nhìn thẳng vào Úc Khiêm.

Hôm cô lên sân tập biểu diễn múa Ương Ca từng có tiếp xúc với Úc Khiêm ở khoảng cách gần.

Cô cũng chỉ có chút ấn tượng cơ bản với người dẫn chương trình của tổ chương trình, cùng với những khách mời nam.

Trong ấn tượng của cô, Úc Khiêm trông khá điềm tĩnh nhưng cô không ngờ thời điểm biểu diễn anh lại như vậy.

Nói thế nào nhỉ, chính là không giống như trong thực tế, có chút hoang dã.

“Quay về chốn cũ” còn phải ghi hình trong trường học ba ngày nữa, cũng may là trong ba ngày này có thể cô sẽ không gặp phải Úc Khiêm.

Nghĩ đến đây, Kiều Ấu thở phào nhẹ nhõm.

Dì giúp việc bên cạnh không ngừng cười: “Ấu Ấu à, đây còn chưa là gì đâu.”

Đây mà còn chưa là gì sao? Bà trẻ cảm thấy như mình đã tự mở được cánh cửa đến một thế giới mới rồi.

Dì giúp việc giải thích: “Nếu trong kịch bản phim thần tượng không có loại tình tiết này thì người xem chúng ta sẽ không chấp nhận đâu, cũng không muốn xem.

Người xem chỉ thích loại này thôi.”

Kiều Ấu vẫn còn chưa tỉnh táo lại: “Diễn viên trong phim đều là hôn thật sao ạ?”

“Đương nhiên rồi.

Cháu không thấy ống kính đặt gần như vậy sao? Sao có thể là giả được.”

Nếu Úc Khiêm thường xuyên nhận những bộ phim thần tượng thì chẳng phải là anh ấy phải hôn với thật nhiều vai chính sao?

Kiều Ấu lập tức cảm thấy nể phục Úc Khiêm.




Kiều Ấu vốn cho rằng sẽ không gặp lại Úc Khiêm nữa, kết quả là không ngờ ngay ngày hôm sau, vào giờ nghỉ trưa Úc Khiêm đã đến lớp của bọn họ.

Nguyên nhân là khi anh ấy còn là học sinh cũng đã học lớp 16.

Anh ấy sẽ đến cả ba lớp 16 dạo một vòng để ôn lại những kỷ niệm khi còn học cấp ba.

Úc Khiêm là người biết đối nhân xử thế, anh ấy mua trà sữa và đồ uống cho các học sinh trong lớp.

Đây vẫn là lần đầu tiên Kiều Ấu uống trà sữa, cô không có kinh nghiệm gì.

Tính tình Úc Khiêm cũng không tệ, anh ấy chủ động hỏi cô thích uống vị gì.

Nhưng Kiều Ấu lại không trả lời được câu hỏi này.

Ở cái thời của cô, có thể lấp đầy bụng đã là thỏa mãn rồi, làm gì còn có sự lựa chọn nào khác nữa?

Úc Khiêm thấy cô không biết nên chủ động hỏi: “Em muốn uống nóng hay là nhiệt độ bình thường?”

“Nóng ạ!”

“Nóng… Vậy thì em uống cái này đi, đây là bản giới hạn của mùa này.” Bất kể là thứ gì, một khi liên quan đến phiên bản giới hạn theo mùa thì khá đặc biệt.

Chỉ nhìn bên ngoài thôi đã cảm thấy nó vô cùng ngon miệng rồi.

Kiều Ấu nhận lấy trà sữa xong thì nhìn nhãn hiệu một cái, tên thật dài, cũng không biết là mùi vị như thế nào.

Khi cô nhận ống hút trong tay Úc Khiêm, vô thức nhìn về phía môi của Úc Khiêm.

Không còn cách nào, cảnh tượng trong bộ phim thần tượng ngày hôm qua thật sự đã để lại ấn tượng sâu sắc cho cô.

Ai có thể ngờ Úc Khiêm lại tham gia vào một bộ phim như vậy đâu.

Để ý thấy ánh mắt của cô, Úc Khiêm chỉ dịu dàng cười một cái, không nói gì.

Kết quả là sau khi cô quay về chỗ ngồi, Cố Tây Khởi bên cạnh lại nhíu mày, chủ động hỏi cô lúc nãy đang nhìn cái gì.

Kiều Ấu sờ mũi một cái, cũng không nói thẳng mà nói: “Hôm qua tôi và dì cùng xem một bộ phim thần tượng Úc Khiêm đóng vai chính.

Trong phim, anh ấy…” Nói đến đây, bà trẻ vô thức khựng lại.

Còn chưa nói hết câu, con người cổ hủ từ thế kỷ trước đã tự đỏ mặt trước.

Cố Tây Khởi nhận ra được gì đó, nhíu mày: “Anh ấy thế nào?

Bà trẻ khua tay múa chân: “Anh ấy… Anh ấy cùng với nữ chính… Đã… Hai người bọn họ…” Kiều Ấu thật sự không thể nào diễn tả được tình tiết phía sau nữa.

Nhưng mà nhìn phản ứng này của Kiều Ấu, cùng với ánh mắt trong vô thức của cô khi nãy, Cố Tây Khởi cũng đã hiểu được đại khái.

Anh liếc nhìn Úc Khiêm ở trên bục, sau đó bình thản tháo khẩu trang trên mặt mình xuống.

Kiều Ấu vô thức hỏi một câu: “Đồng chí Cố, sao cậu đột nhiên kéo khẩu trang xuống vậy?”

Kết quả là một giây sau, Kiều Ấu đã lập tức chú ý đến đôi môi đỏ hồng của Cố Tây Khởi.

Có một câu nói kinh điển trong “Trích lời trà xanh” đột nhiên bật ra trong đầu bà trẻ, sau đó khi bản thân cô còn không kịp phản ứng thì đã buột miệng thốt ra: “Đồng chí Cố, môi của cậu trông mềm thật ấy, cảm giác khi hôn hẳn là thích lắm.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận