Hotboy Vườn Trường Là Cháu Của Tôi



Úc Khiên đóng phim thần tượng thì đã tính là gì chứ? Lớp học này mới là một bộ phim thần tượng thực sự đấy, được chưa? Bạn nam vạm vỡ ngồi ở hàng ghế đầu vội vàng vểnh tai lên, vẻ mặt đầy hóng chuyện.

Bà trẻ thốt lời ra khỏi miệng rồi mới ý thức được câu nói này có gì đó không ổn, thân là trưởng bối, làm sao mà có thể nói những lời như vậy với con cháu được chứ! Cô nhanh chóng quay đi, cắm ống hút vào trà sữa, cố gắng che giấu sự lúng túng của mình bằng cách uống trà sữa.

Chỉ có điều, sau khi uống một ngụm trà sữa, đôi mắt Kiều Ấu đột nhiên mở lớn đầy mừng rỡ.

Ly trà sữa này ngon quá! Cô đã từng này tuổi rồi nhưng đây là lần đầu tiên trong đời cô uống một thứ gì đó ngon đến thế!

Giọng nói của cô cũng trở nên ngọt ngào như ly trà sữa: "Ngọt quá đi mất!"

Cố Tây Khởi nghiêng đầu nhìn cô, lười biếng hỏi: "Có ngọt ngào bằng tôi không?"

Cô ngơ ngác nói: “Hả?”.

Cô cứ luôn có cảm giác như sau khi đồng chí Cố tháo khẩu trang xuống thì như thể đã gỡ bỏ một loại phong ấn nào đó.

Anh trở nên hơi kỳ lạ.

Bạn nam vạm vỡ nhân cơ hội xoay người lại, trêu chọc: "Bạn học Cố, hôm nay cậu lạ quá nha."

Cố Tây Khởi nhướng mày nhưng không lên tiếng, trái lại là Trịnh Điềm Tranh ở bên cạnh chủ động tiếp lời, nheo mắt cười hỏi: "Lạ ở chỗ nào?"

Bạn nam vạm vỡ lộ ra vẻ đầy hàm ý: “Là thằng kỳ lạ đó.” Khi cậu ấy dứt lời, các bạn xung quanh đều cười ầm.

Cố Tây Khởi cũng phối hợp nhếch môi.

Tuy nhiên, ngay sau đó các bạn cùng lớp đã không cười thành tiếng được nữa, bởi vì sau khi nhóm người Úc Khiên rời đi, giáo viên chủ nhiệm đã nhanh chóng đi đến.

Vừa đến nơi, bà ấy đã đưa ra một thông báo rằng kỳ thi giữa kỳ sắp sửa diễn ra.

Nghe được tin dữ, đám học sinh học dốt đều than khóc vô cùng đau khổ, bà trẻ cũng đã bắt đầu cảm thấy lo lắng.

Kỳ thi giữa kỳ vậy mà lại tới nhanh như vậy! Nếu như cô làm bài kiểm tra giữa kỳ kém quá thì sẽ bị mời phụ huynh đó!

Mặc dù ba mẹ của cô đã không còn ở đây nhưng anh trai vẫn ở đó.

Chẳng lẽ tới lúc đó, lại bảo cô mời anh trai đã hơn bảy mươi tuổi tới trường sao?

Trong lúc giáo viên chủ nhiệm còn đang đứng trên bục giảng dặn dò về những điều cần chú ý trong kỳ thi giữa kỳ, Kiều Ấu lại cúi đầu lén lút gửi tin nhắn cho cháu trai.

[Cháu trai, cháu đã thuê gia sư được chưa?]

[Đã mời được gia sư về rồi, nhưng trong vòng hai ngày tới, gia sư còn phải tham dự các cuộc họp ở ngoài thành phố, đến cuối tuần sau mới về.]

Kiều Ấu thấy những dòng tin nhắn này mà lòng đau như cắt, thời gian không còn nhiều, kỳ thi giữa kỳ đã sắp đến ngay đây rồi, từng giây từng phút trôi qua đều quý giá.

Nếu như thực sự là đến cuối tuần sau mới bắt đầu học bổ túc thì chắc chắn sẽ không kịp.


[Không có gia sư nào khác nữa à?]

[Gia sư thì có rất nhiều, tuy nhiên chẳng mấy ai là đủ trình độ, kiên nhẫn và đang rảnh rỗi.]

Theo quan điểm của Kiều Hành Vượng, trình độ giảng dạy của gia sư dạy kèm tại nhà đúng là rất quan trọng nhưng tính cách của người đó như thế nào cũng quan trọng không kém.

Dù sao, con trai của ông ấy quả thực phiền phức, giáo viên bình thường không dạy bảo được.

Sau khi Kiều Ấu đọc được thì cũng không muốn ép buộc cháu trai của mình nữa.

Hiện tại ông ấy đã tìm được ứng cử viên tốt rồi, vậy thì cũng chỉ có thể đợi đến cuối tuần sau thôi.

Nhưng mà, chẳng lẽ lại cứ để công sức mấy ngày qua bị lãng phí như thế ư?

Cố Tây Khởi thấy vẻ mặt của cô hơi lạ, ngơ ngác nhìn cô rồi quan tâm hỏi: "Làm sao vậy?"

Kiều Ấu mím môi, tiến tới, nhẹ giọng hỏi anh: "Đồng chí Cố, gần đây kết quả học tập của cậu thế nào?"

Cố Tây Khởi nhướng mày nhìn cô: "Cũng tạm được."

Trong đầu Kiều Ấu nhanh chóng nảy ra một ý tưởng: "Đồng chí Cố, cậu xem, chúng ta đều là học sinh chuyển trường, mà học sinh chuyển trường thì có phải là nên giúp đỡ lẫn nhau không?"

Cố Tây Khởi nhịn cười, đáp: "Cậu nói đúng."

"Thế thì chúng ta bàn chuyện học buổi tối một chút nhé?"

"Được thôi."

Sau khi nghe được câu trả lời này, gánh nặng trong lòng bà trẻ cuối cùng cũng được nguôi ngoai.

Hôm nay, sau khi ăn cơm xong, Kiều Ấu trở về phòng rồi trước tiên là làm hết những đề bài mình đã biết làm.

Còn những câu khác chưa hiểu thì đợi lát nữa sẽ học chung với Cố Tây Khởi vào tối nay.

Hai người đã giao hẹn đúng tám giờ tối nay sẽ bắt đầu hỗ trợ lẫn nhau.

Lúc đó đã gần tới tám giờ, Kiều Ấu mở hộp thoại nhắn tin với Cố Tây Khởi ra, đang định gửi tin nhắn cho đối phương.

Kết quả còn chưa kịp gõ chữ thì trên giao diện đã hiện lên một hộp thoại: Đối phương đã bắt đầu một cuộc gọi video với bạn, chấp nhận hay từ chối.

Cuộc gọi video?

Cái này là cái gì vậy?

Đây là lần đầu tiên Kiều Ấu chơi trò này, cô thử dò xét ấn xuống nút chấp nhận.

Một giây sau, khuôn mặt của cô và Cố Tây Khởi đồng thời xuất hiện trên màn hình.

Bà trẻ không có chuẩn bị gì, trong nháy mắt bàn tay vô thức run lên, hình ảnh cũng đột nhiên đảo lộn.


Cố Tây Khởi ở đầu bên kia cất tiếng hỏi: "Sao vậy?"

Kiều Ấu vội vội vàng vàng nhấc điện thoại lên một lần nữa, trong lòng đã hoảng hốt không thôi, ngoài mặt thì lại bình tĩnh trả lời bằng giọng trẻ con: "Không có gì đâu." Dứt lời, khuôn mặt của cô đầy vẻ ngạc nhiên, nhìn mình và cả Cố Tây Khởi trên màn hình điện thoại di động.

Thực sự là giống y hệt với người thật!

Cô biết rằng khoa học công nghệ hiện đại phát triển nhanh chóng, nhưng cô vẫn không ngờ được rằng nó sẽ phát triển nhường này.

Chỉ cần thông qua một cái điện thoại di động, cô vậy mà lại có thể trò chuyện trong thời gian thực với một người khác.

Trời ơi, điều này thật là thần kỳ! Nếu như là năm mươi năm trước, cô thậm chí sẽ không dám nghĩ tới nó.

Thế nhưng, chuyện mà lúc đó cô còn chẳng dám nghĩ tới, bây giờ lại đã trở thành hiện thực.

Trong màn hình điện thoại, có lẽ là vì ánh sáng, Cố Tây Khởi trông dịu dàng hơn ngoài đời một chút.

Kiều Ấu chớp mắt mấy cái, nhanh chóng ổn định lại cảm xúc: "Đồng chí Cố, vậy thì bây giờ chúng ta bắt đầu thôi."

Cố Tây Khởi ừ một tiếng.

Kiều Ấu đặt câu hỏi về mấy đề bài cô không biết, nói xong cô ngẩng đầu nhìn vào camera của điện thoại.

Cô trông thấy ống kính đã thay đổi góc độ.

Trong màn hình, khuôn mặt đẹp trai của đồng chí Cố đã biến mất, thay vào đó là một đề thi kiểm tra toán học.

Với mức độ rõ ràng này thì chẳng khác gì là cô đang trực tiếp nhìn vào bài thi!

Ống kính vậy mà lại có thể thay đổi được! Mức độ rõ nét còn cao tới cỡ đó! Bà trẻ thực sự cảm thấy bản thân lại mở mang tầm hiểu biết rồi.

Cố Tây Khởi vừa tính toán trên giấy nháp dựa theo công thức vừa giảng giải cho Kiều Ấu.

Cô ngay lập tức tập trung lại, bắt đầu học tập một cách chăm chú.

Mặc dù ngày thường Kiều Ấu nhìn qua có vẻ là người hơi tùy tiện, nhưng mà một khi đã nghiêm túc, chẳng mấy chốc cô sẽ đặt cả tâm trí vào trong đó.

Thấm thoát đã ba tiếng đồng hồ trôi qua.

Lúc Kiều Ấu giật mình để ý thì đã là mười một giờ đêm.

Cô dụi dụi mắt, không nhịn được mà ngáp dài một tiếng.

Cố Tây Khởi chú ý tới, nhìn đôi mắt mèo ngấn nước trong màn hình, cười nói: "Buồn ngủ rồi hả?"

Bà trẻ uể oải đáp: “Ừ”.


Cô không biết dùng, cũng chẳng biết phải làm sao để tắt được camera, cho nên khuôn mặt của cô vẫn luôn xuất hiện trên đó.

Cố Tây Khởi liếc nhìn cô, mỉm cười: "Ngủ sớm một chút đi."

Kiều Ấu dùng sức gật đầu, nhẹ giọng, mệt mỏi nói: “Ừm, đồng chí Cố, cậu cũng nên đi ngủ sớm đi nhé.”

Cúp máy, tắt cuộc gọi video xong, Kiều Ấu mới chợt nhớ ra vừa rồi mình vẫn chưa cảm ơn đồng chí Cố.

Tối hôm nay, đồng chí Cố đã tiêu tốn rất nhiều thời gian như vậy, đơn giản chỉ là vì giúp cô.

Dựa vào trình độ giảng giải vừa rồi, mấy ngày gần đây đồng chí Cố đã có tiến bộ rất tốt trong học tập, nắm vững tất cả các kiến ​​thức, ít nhất thì cũng có thể giải thích các bài tập cho cô một cách dễ dàng.

Hai người họ đã đồng ý giúp đỡ lẫn nhau, nhưng trên thực tế vừa rồi là đồng chí Cố giúp cô, cô không hề đem lại chút tác dụng gì cho đồng chí Cố cả.

Kiều Ấu trông cực kỳ buồn ngủ.

Đánh răng rửa mặt xong xuôi, khi nằm xuống giường, cô thầm nghĩ ngày mai gặp lại đồng chí Cố, cô nhất định phải cảm ơn đối phương cho thật đàng hoàng.

Khi Kiều Ấu thức dậy vào ngày hôm sau, dưới mắt cô đã có quầng thâm.

Bởi vì làn da của cô rất trắng và mỏng nên ngay cả khi đó chỉ là một chút quầng thâm dưới mắt thì cũng hết sức rõ ràng.

Khi cô xuống nhà ăn sáng, dáng vẻ mệt mỏi này của cô đã khiến cháu trai giật cả mình.

Kiều Thần cau mày hỏi: "Tối hôm qua bà đã làm cái gì vậy? Sao lại trông uể oải chán nản thế?"

Kiều Ấu cố gắng xốc lại tinh thần: "Tối hôm qua học hành tập trung quá." Phải nói thật, chuyện học tập quả là một công việc mệt mỏi, nếu như tối hôm qua cô đi ngủ muộn như vậy là để làm chuyện khác thì hôm nay có lẽ cô cũng sẽ không mệt mỏi tới mức độ này.

Tối qua, từ tám giờ đến mười một đêm qua, cô đã sử dụng trí óc của mình liên tục trong ba tiếng đồng hồ, não bộ phải làm việc với cường độ cao, cho nên hôm nay cô thấy cực kỳ mệt mỏi.

Cháu trai cười nói: “Bà trẻ, bà không cần phải gắng sức vậy đâu.

Trước mắt bà cũng không cần phải sốt ruột gì, đến cuối tuần sau là gia sư có thể đến dạy bổ túc tại nhà cho bà rồi.

Chỉ cần chút thời gian bà nhất định có thể đuổi kịp trước kỳ thi tốt nghiệp trung học."

Kiều Ấu ừ một tiếng.

Ăn sáng xong, bà trẻ không nhịn được mà sờ lên mí mắt dưới của chính mình.

Cô dằn lòng không được, lên tiếng hỏi cháu trai: "Quầng thâm mắt rõ ràng tới vậy sao?"

Kiều Thần đưa mắt nhìn cô một lượt, trả lời: "Rõ rành rành."

Là một cô hoa khôi của làng, rõ là bà trẻ không thể nào dễ dàng cho phép trên mặt mình có quầng thâm, cô chớp mắt vài cái rồi khiêm tốn hỏi: "Có cách nào không?" Trước đó, cô đã hiểu được rằng phấn phủ có thể làm trắng da, mặt nạ có thể dưỡng ẩm.

Con người hiện đại thông minh như vậy, chắc chắn cũng sẽ có biện pháp để đối phó với quầng thâm.

Là một trai thẳng thực thụ, Kiều Thần cũng không biết gì nhiều về chuyện này nên qua loa đáp cho có lệ: "Mặt nạ mắt hoặc là kem dưỡng mắt?"

Bà trẻ đã lặng lẽ ghi nhớ lại hai món đồ này.

Sau khi cô tới trường, bất ngờ phát hiện là Cố Tây Khởi vẫn chưa tới.

Kiều Ấu bèn lấy sách giáo khoa ra xem trước để chuẩn bị bài, cô đọc hết toàn bộ một trang thì Cố Tây Khởi mới khoan thai đến muộn.

Anh không đeo khẩu trang, trên khuôn mặt biểu lộ vẻ uể oải nhưng trái lại, chẳng có chút gì là mệt nhọc.


Nhưng mà theo Kiều Ấu thì không nhìn ra không có nghĩa là anh không mệt.

Tối hôm qua cô mệt mỏi như vậy, không đời nào lại có chuyện Cố Tây Khởi luyện đề cả đêm giống như cô lại chẳng mệt mỏi chút nào.

Khi mọi người còn chưa kịp ngồi vào chỗ, Kiều Ấu đã hào hứng nói: "Đồng chí Cố, đêm hôm qua cậu giỏi lắm."

Giọng nói của cô mềm mại và ngọt ngào như sữa, rất thu hút người khác.

Nhưng so với giọng nói thì thứ hấp dẫn sự chú ý của mọi người chính là nội dung lời nói của cô.

Những người ở xung quanh: ?

Bạn nam vạm vỡ sững sờ: ?

Lượng thông tin trong câu nói này thật sự quá lớn, đến mức ai cũng bị sốc ngay tại chỗ.

Đêm qua giỏi lắm á? Giỏi cái gì cơ?

Đến bản thân Cố Tây Khởi nghe được lời này, bước chân cũng không khỏi khựng lại, giây tiếp theo khôi phục bình thường.

Mặc dù anh biết rõ ý tứ trong lời nói của Kiều Ấu nhưng lần đầu tiên được Kiều Ấu khen ngợi, anh vẫn không kìm chế được mà cong môi.

Học giỏi cũng là giỏi.

Sau khi Cố Tây Khởi lười biếng ngồi xuống, Kiều Ấu chớp chớp mắt, mang vẻ mặt nghiêm túc sáp lại hỏi: "Chỉ có điều, đồng chí Cố, tối hôm qua có phải là tôi đã làm cậu mệt rồi không?"

Mọi người xung quanh: !

Hai mắt của bạn nam vạm vỡ bùng cháy: !

Đây quả là một chuyện động trời! Vậy mà lại còn có thể khiến Cố Tây Khởi thấy mệt mỏi!

Khó trách Kiều Ấu lại có suy nghĩ như vậy, đồng chí Cố vẫn luôn luôn đến lớp sớm hơn cô, nhưng hôm nay anh lại đến muộn hơn.

Chắc chắn là do tối qua đã học bài liên tục nên cảm thấy mệt rồi.

Nghĩ đến đây, Kiều Ấu lại càng cảm thấy áy náy với Cố Tây Khởi, cô nghĩ rằng tối qua bản thân đã tiến bộ lên rất nhiều.

Mà chỉ học một đêm như thế rõ ràng là chưa có đủ, cho nên tối nay nhất định là phải tiếp tục.

Cô ngước đôi mắt mèo ươn ướt của mình lên nhìn Cố Tây Khởi, tràn đầy sự cảm kích thuần khiết.

Nếu như không có đồng chí Cố Tây Khởi, cô thực sự không biết phải làm gì để vượt qua kỳ thi giữa kỳ sắp tới.

Đồng chí Cố thực sự đã phải bỏ ra quá nhiều công sức cho việc học của cô.

Nhưng mà trong mắt người khác, cảnh tượng này không có ý nghĩa như vậy.

Bạn nam vạm vỡ liếc nhìn bên này, rồi lại ngó sang bên kia.

Sau khi chú ý thấy quầng mắt thâm đen của Kiều Ấu, toàn thân cậu ấy run lên, dường như đã hiểu ra điều gì đó.

Cậu ấy còn tưởng mình đã nhìn thấu hết rồi, kết quả điều bất ngờ vẫn còn ở phía sau.

Chỉ thấy Kiều Ấn tựa như một chú mèo con, cất giọng rụt rè mềm mại, cẩn thận hỏi: "Đồng chí Cố, tối nay cậu có thể tiếp tục nữa được không?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận