Hotboy Vườn Trường Là Cháu Của Tôi



Trịnh Điềm Tranh nhìn qua nhìn lại giữa Kiều Ấu và Cố Tây Khởi.

Cô ấy che miệng cười, lặp lại câu nói của Kiều Ấu: "Không ngờ trông cậu gầy gò như vậy mà lại có nhiều hàng ngon? Ấu Ấu, cậu nhìn thấy bao giờ chưa?"

Bạn nam vạm vỡ ở bàn trên không nhịn được nữa, quay người lại gia nhập cuộc vui: "Hàng ngon đến mức nào?"

Kiều Ấu khoát tay, giơ chồng tài liệu dày đặc trong tay lên, giọng điệu non nớt có chút khoe khoang: "Thì ngon thế này nè!"

"Khoan!"

“Đã cởi quần luôn rồi mà định cho chúng tôi xem cái này à?”

Cởi quần luôn rồi?

Bà trẻ vô thức ném tài liệu ôn tập lên bàn rồi giơ tay lên che mắt để tránh nhìn thấy thứ không nên nhìn thấy.

Có phải giới trẻ ngày nay đều rất phóng khoáng và niềm nở như vậy không? Hở ra là cởi quần?

Nhìn thấy phản ứng vô thức của Kiều Ấu, Trịnh Điềm Tranh không khỏi bật cười.

Không khí trong lớp sôi nổi và ấm áp.

-

Đêm đó, Kiều Ấu và Cố Tây Khởi lại gọi video thảo luận về bài tập.

Tài liệu ôn tập cùng với dạy kèm chuyên nghiệp, Kiều Ấu cảm thấy dù xếp hạng của cô trong kỳ thi cuối kỳ này không cao lắm nhưng cũng sẽ không đến nỗi tệ.

Trong giờ giải lao, Kiều Ấu vừa uống nước vừa nói chuyện với Cố Tây Khởi, cô thận trọng hỏi: "Đồng chí Cố, có phải các bạn nữ ấy sẽ không vui khi cậu dạy kèm tôi không?" Các bạn nữ mà Kiều Ấu nhắc đến đương nhiên là những fan nữ của Cố Tây Khởi.

Cô vẫn còn nhớ những lời Kiều Thần đã nói với cô trước đây.

Chín bỏ làm mười thì fan nữ chính là bạn gái.

Sắc mặt Cố Tây Khởi vẫn bình tĩnh: "Không đâu." Nói xong, anh đổi chủ đề, lại hỏi: "Kiều Thần sẽ không vui nếu tôi giúp cậu làm bài tập chứ?"

Nghe đến cái tên Kiều Thần, Kiều Ấu hơi chột dạ.

Kiều Thần hoàn toàn không biết gần đây cô đã nhờ Cố Tây Khởi dạy kèm, nếu biết, Kiều Thần chắc chắn sẽ làm ầm ĩ lên.

Dù sao hai người cũng là kẻ thù không đội trời chung, đã lâu không đấu đá với nhau rồi.

Tuy nhiên, vài giây trôi qua, Kiều Ấu nhanh chóng tự tin trở lại.


Cô là bà trẻ của Kiều Thần đấy, cô là bề trên, làm gì có chuyện trẻ con giới hạn các mối quan hệ của người lớn chứ?

Nghĩ đến đây, Kiều Ấu thản nhiên nói: “Không.” Dù sao cô cũng không nói cho cậu ấy biết.

Bà trẻ muốn thở dài một hơi: “Cậu tốt như vậy, sao Kiều Thần lại không biết cậu tốt chứ?” Còn muốn đối đầu một mất một còn với anh hết lần này đến lần khác! Nhiều lúc cô muốn lắc đầu cháu trai mình để xem có phải đầu cậu ấy toàn nước không.

Quen nhau mấy ngày, cô phát hiện ra một điều, đó là chỉ có Kiều Thần căm thù Cố Tây Khởi, Cố Tây Khởi hầu hết đều phớt lờ Kiều Thần.

Cố Tây Khởi lười biếng cười nói: "Không sao, cậu ta không biết, cậu biết là được." Dứt lời, anh giả vờ thản nhiên hỏi: "Hai người thân lắm sao?"

Thân lắm sao? Đúng rồi, dù sao họ cũng là bà cháu, máu mủ ruột rà, sao có thể không thân được chứ?

Vì thế Kiều Ấu "ừ" một tiếng.

Cố Tây Khởi cụp mắt xuống, đôi mắt ẩn dưới ánh đèn lập lòe, khó có thể nhìn ra được cảm xúc của anh.

Vài giây sau, anh ngẩng đầu lên, nói với vẻ thờ ơ: “Tôi đã cố gắng làm bạn với cậu ta, nhưng không biết tại sao cậu ta luôn hiểu lầm tôi.”

Hiểu lầm? Hóa ra là như thế sao? Không biết tại sao, nhưng nghĩ đến những việc đồng chí Cố đã làm gần đây, Kiều Ấu cảm thấy cháu trai mình không biết suy xét gì cả.

Đồng chí Cố tốt như vậy, chơi bóng rổ giỏi, sẽ ra mặt giúp cô, còn chuẩn bị tài liệu ôn tập cho cô, khi cô lạnh, anh còn chủ động mượn túi sưởi của các bạn nữ khác trong lớp cho cô.

Đồng chí Cố ân cần như vậy đã cố gắng rất nhiều để làm bạn với Kiều Thần, thế mà cậu ấy cứ tỏ thái độ thù địch với anh!

Kiều Ấu có thể nghe được một chút thất vọng trong giọng Cố Tây Khởi, cô vội vàng an ủi: "Không sao đâu, tính nó thẳng thắn như thế đấy, lần sau tôi sẽ nói chuyện lại với nó."

Cố Tây Khởi khẽ cau mày, ngập ngừng hỏi: "Nói lại với cậu ta? Có bất tiện lắm không?"

Bà trẻ lơ đãng xua tay: “Không, rất tiện.” Dù sao chúng tôi cũng sống chung một mái nhà, ngẩng đầu không gặp nhưng cúi đầu là gặp, chỉ cần tìm lúc nào rảnh rỗi để tâm sự là được.

Cho dù bây giờ cô đi nói chuyện với cháu trai cũng không sao.

Cố Tây Khởi cụp mắt xuống: "Tôi không muốn vì tôi mà hai người cãi nhau."

Cãi nhau? Sao lại như thế được chứ! Nếu Kiều Thần dám cãi lại cô thì chính là không tôn trọng người lớn và muốn bị ba cho ăn đòn đấy! Nhưng chuyện này không cần thiết phải nói cho đồng chí Cố biết, đồng chí Cố không biết quan hệ giữa cô và Kiều Thần.

Bà trẻ cười ngọt ngào: “Đồng chí Cố yên tâm đi, chúng tôi sẽ không cãi nhau đâu.

Tôi có thể đảm bảo hai người sẽ trở thành bạn tốt của nhau.”

-

Sau khi buổi học thêm kết thúc đã là mười một giờ, Kiều Ấu nghĩ đã quá muộn nên không đi tìm cháu trai mà đi ngủ.


Đêm đó cô mơ về kiếp trước của mình.

Nói là kiếp trước nhưng đối với cô thì chuyện đó cũng chỉ xảy ra cách đây hơn mười ngày.

Có lẽ vì trong kịch bản phim hôm nay có lời thoại "Thanh niên trí thức Tạ" nên cô mơ thấy thanh niên trí thức Tạ.

Những ngày trước khi cô xuyên không, không biết vì lý do gì mà thanh niên trí thức Tạ lại rất chịu khó đến thăm cô.

Đôi khi, anh ấy nói chuyện với ba mẹ cô.

Mỗi lần nói chuyện xong, ba người đều nở nụ cười mãn nguyện.

Nhưng lần nào Kiều Ấu cũng không biết bọn họ đang nói cái gì.

Tuy không biết họ nói chuyện gì nhưng cô rất vui khi thấy thanh niên trí thức Tạ thân thiết với gia đình mình.

Thanh niên trí thức Tạ là người tốt, tính tình tốt, gia cảnh tốt, nói chuyện dí dỏm và hài hước, có khí chất của một người đàn ông thành phố.

Kiều Ấu biết có lẽ đó là tính cách của một người học rộng hiểu cao, bởi vì cái tính đó giống hệt với bác Lữ ở chuồng bò bên cạnh.

Thanh niên trí thức Tạ không chỉ là một người tốt mà còn vô cùng hào phòng với cô và gia đình cô.

Phải biết rằng thời đó sữa bột lúa mạch và phiếu thịt là những mặt hàng hiếm, có nhà có thịt vẫn còn phải tính toán chi li, thỉnh thoảng mới bỏ thịt ra ăn.

Cũng không biết gia đình thanh niên trí thức Tạ làm gì, nhưng lần nào gia đình anh ấy cũng sẽ gửi cho anh ấy một bao đồ lớn.

Bên trong là thực phẩm, vật dụng hữu ích, các loại phiếu công nghiệp và phiếu thịt.

Mỗi lần nhà thanh niên trí thức Tạ gửi cho anh ấy thứ gì đó, anh ấy đều hào phóng đưa cho cô một ít.

Đôi khi là thịt khô, đôi khi là kẹo, trong khi có những đứa trẻ thỉnh thoảng chỉ có thể uống sữa lúa mạch để thỏa mãn cơn thèm thì cô có thể uống sữa lúa mạch mỗi ngày nhờ thanh niên trí thức Tạ.

Trong khi những đứa trẻ khác thèm ăn một viên kẹo thì cô có thể ăn loại kẹo đắt tiền và phổ biến nhất được bán ở các cửa hàng bách hóa.

Đôi khi cô cũng từ chối.

Nhưng thanh niên trí thức Tạ lại dùng những lời lẽ uyển chuyển và khéo léo, anh ấy nói rằng người nhà gửi nhiều thứ quá, anh ấy chỉ có một mình, không thể ăn hết được mà để đó thì lãng phí, chẳng bằng đem tặng người khác.

Giọng anh ấy dịu dàng đến mức Kiều Ấu không thể từ chối.


Tục ngữ nói, ăn của chùa phải quét lá đa.

Kiều Ấu và gia đình cô là những người tốt bụng, không thích lợi dụng người khác nên cũng săn sóc thanh niên trí thức Tạ.

Nếu nhà thanh niên trí thức dột chỗ nào, ba cô sẽ lập tức sửa giúp.

Anh hai cô cất công làm cho thanh niên trí thức Tạ một bộ tủ gỗ và mấy chiếc ghế gỗ.

Chỗ ở của thanh niên trí thức rất thiếu thốn, người nhà cô lại làm cho anh ấy một chiếc giường mới để anh ấy có thể ngủ ngon mỗi ngày.

Những chiếc giường gỗ, tủ gỗ, ghế gỗ đó đã khiến vô số thanh niên trí thức phải ghen tị.

Ngay cả Hề Nhưng cũng không khỏi ghen tị và nói với cô rằng muốn nhà cô làm giúp cho mình một bộ tương tự.

Tuy nhiên, khoảng thời gian đó lại là thời điểm bận rộn nhất trong năm, cô hiểu được sự vất vả của ba và anh trai nên không đồng ý yêu cầu của Hề Ngưng.

Xét cho cùng, việc làm một bộ đồ nội thất bằng gỗ như vậy rất tốn thời gian và công sức.

Vì điều này, Hề Nhưng thậm chí còn giận cô, nói rằng cô bên trọng bên khinh, còn chiến tranh lạnh với cô một thời gian.

Sau đó không biết vì lý do gì mà Hề Nhưng đã chủ động làm hòa với cô.

Kiều Ấu là người hòa đồng, nếu đối phương chủ động xuống nước, cô sẽ không níu mãi vấn đề đó không buông.

Về sau hai người đã trở thành bạn thân của nhau.

Nhưng Hề Ngưng và thanh niên trí thức Tạ vẫn khác nhau.

Hề Ngưng chỉ biết nhận chứ không biết cho.

Thanh niên trí thức Tạ cực kỳ hào phóng với họ.

Tuy nhiên, không phải thanh niên trí thức Tạ cố tình lấy lòng họ mà chỉ là mọi người quan tâm lẫn nhau.

Những năm tháng đó mọi người đều không dễ dàng gì, có thể giúp đỡ và chăm sóc lẫn nhau đương nhiên là không gì tốt hơn.

Quen nhau đã lâu, Kiều Ấu vô thức coi thanh niên trí thức Tạ như anh trai thứ ba của mình, thỉnh thoảng cô sẽ làm bữa trưa và mang cho anh ấy một phần khi ra đồng giao đồ ăn cho anh hai và ba cô.

Tuy đồ ăn không được bày biện khéo léo, nhưng lần nào họ cũng ăn rất ngon lành, còn không tiếc lời khen ngợi cô nấu ăn ngon.



"Thanh niên trí thức Tạ, buổi trưa vui vẻ!"

"Ấu Ấu, trưa nay ăn gì vậy?"

"Hôm nay em làm món thịt viên, mọi người đều thích món này!"

"Ấu Ấu thật tuyệt vời!"




Khi Kiều Ấu tỉnh dậy, trời đã sáng.

Ngoài cửa, cháu trai đang ra sức gõ cửa với vẻ mặt không kiên nhẫn.

Ngoài cửa vang lên tiếng đập mạnh, chính tiếng động này đã đánh thức Kiều Ấu đang đắm chìm trong giấc mơ.

“Dậy đi, đã hơn bảy giờ rồi, bà còn nằm trên giường à?”

Kiều Ấu nghe tiếng cháu trai ngoài cửa, nhìn ánh nắng ấm áp xuyên qua khe rèm, trong chốc lát, cô có cảm giác hư ảo như không biết mình đang ở đâu.

Chẳng trách hôm qua khi nhìn thấy kịch bản đó, cô còn cảm thấy rất quen thuộc, như thể nó đã thực sự xảy ra trước đây.

Hóa ra đó không phải là ảo giác của cô mà là tình tiết đó đã thực sự xảy ra.

Chuyện gì đang xảy ra với bộ phim này vậy? Tại sao nó lại giống với trải nghiệm của cô đến vậy?

“Thanh niên trí thức Tạ” trong kịch bản là ai?

"Này, này, này, bà trả lời đi chứ, nếu bà không nói gì thì cháu mở cửa vào đấy." Tuy Kiều Ấu khóa cửa nhưng tất cả các phòng trong biệt thự đều có chìa khóa dự phòng, đôi khi không mở được thì có thể dùng chìa khóa dự phòng.

Kiều Ấu nghe vậy thì vội vàng hét lên: “Bà dậy ngay đây!”

"Nhanh lên!"

-

Trên đường đến trường, Kiều Ấu chợt nghĩ đến điều mình đã hứa với đồng chí Cố tối qua.

"Tôi có thể bảo đảm hai người sẽ trở thành bạn tốt của nhau." Cô đã nói ra rồi, nhưng khi nhìn chàng trai đầu tím ngạo mạn bên cạnh, cô lại đột nhiên cảm thấy thật khó thực hiện.

Thôi bỏ đi, bỏ đi.

Việc này cứ để từ từ.

Trước tiên phải tìm hiểu việc liên quan đến bộ phim.

Sau khi đến trường, Kiều Ấu chủ động đi tìm Trịnh Điềm Tranh: “Điềm Tranh, cậu nghĩ ai là người viết kịch bản cho bộ phim này?”

Vẻ mặt Trịnh Điềm Tranh mờ mịt khi nghe được câu hỏi này.

Chuyện này...!Cô ấy không rõ lắm.

Cô ấy cùng lắm chỉ để ý đến những người quay phim, còn về biên kịch thì cô ấy thực sự không biết đó là ai.

"Sao vậy? Sao cậu lại hỏi điều này?"

Bà trẻ cau mày buồn rầu, không thể nói ra sự thật nên chỉ có thể nói một cách mơ hồ: “Tớ chỉ thấy tò mò và hứng thú với câu chuyện này thôi.”

Đừng nói Kiều Ấu cảm thấy hứng thú, thật ra ngay cả Trịnh Điềm Tranh cũng khá thích câu chuyện tình yêu diễn ra vào những năm 1970 này: “Ấy thì dù sao thì trưa nay tớ cũng phải đi thử vai, đến lúc đó hỏi đạo diễn là được."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận