Hotboy Vườn Trường Là Cháu Của Tôi



Dù đạo diễn đã nói như vậy nhưng Kiều Ấu không hề có ý định gia nhập giới giải trí nên cô vẫn từ chối lời đề nghị.

Vẻ mặt của đạo diễn lúc này đầy sự tiếc nuối, còn Tiết Tâm đứng bên cạnh thì lại tỏ ra vô cùng vui mừng.

Không ngờ Kiều Ấu lại từ chối một cơ hội tốt như vậy, chẳng lẽ cô thật sự không có ham muốn gì về danh vọng sao? Hồi còn là cô gái 2G đã như vậy, bây giờ cô vẫn như vậy.

Cứ như thể mọi thứ mà cô ta mong muốn có được, Kiều Ấu đều không màng tới vậy.

Tuy nhiên, sự từ chối của Kiều Ấu lại là một điều tốt đối với cô ta.

Sau khi kết thúc buổi thử vai vào ngày hôm nay, đạo diễn vẫn không ngừng suy nghĩ về cô gái trẻ vừa mới gặp lúc nãy.

Trên thế giới này, thì ra quả thực có hai người trông giống nhau đến như vậy.

Họ sống ở hai thời đại khác nhau nhưng lại có khá nhiều điểm tương đồng với nhau.

Mặc dù cô gái trẻ đó đã từ chối vai diễn này nhưng anh ấy vẫn không kiềm chế được sự hào hứng muốn chia sẻ tin vui này với nhà sản xuất.

Là một đạo diễn, anh ấy luôn theo đuổi sự xuất sắc nhất, sau khi gặp được ứng cử viên tốt hơn, anh ấy đã không còn hài lòng gì mấy với Tiết Tâm nữa.

Vì vậy, anh ấy đã nhanh chóng nói chuyện này với nhà sản xuất Tạ, nhà sản xuất nói rằng ông ấy sẽ đến đó sớm thôi.

Ông ấy muốn nói chuyện trực tiếp với cô gái trẻ đó.

-

Kiều Ấu luôn mong muốn gặp được biên kịch đã viết nên câu chuyện này, vốn cô đã nghĩ rằng sau khi mình từ chối vai diễn đó thì có lẽ cô sẽ không bao giờ gặp được người đó nữa nhưng cô không ngờ rằng vào ngày hôm đó sau khi tan học, đạo diễn đã trực tiếp đến tận lớp tìm cô.

Đạo diễn vừa cười vừa nói rằng nhà sản xuất đang ở dưới lầu, ông ấy muốn nói chuyện trực tiếp với cô.

Kiều Ấu mím môi, cô có chút do dự rồi nói: "Nhưng tôi chỉ muốn gặp được người viết nên câu chuyện này thôi."

Đạo diễn bật cười nói: "Vậy thì trùng hợp quá, ông ấy chính là người đã viết ra câu chuyện này đó."

Đôi mắt mèo của Kiều Ấu khẽ mở to, thật sự là như vậy sao? Sau khi suy nghĩ hai giây, cô gật đầu: "Được, tôi đi với anh đi gặp ông ấy."

Cả lớp đều nhìn thấy đạo diễn chủ động tìm tới tận lớp nên có nhiều học sinh đã thì thầm thảo luận, họ đều cho rằng Kiều Ấu sắp đổi đời rồi.

Cố Tây Khởi cau mày nói: "Có cần tôi đi với cậu không?"

Kiều Ấu lắc đầu, trong trường khắp nơi đều có người đi qua lại, mà người kia còn là nhà sản xuất nữa, nghe danh đã thấy dữ dội, chắc cũng không có gì nguy hiểm đâu.

"Vậy tôi đợi cậu ở gần đó." Cố Tây Khởi từng là game thủ chuyên nghiệp và cũng từng làm việc với các quản lý và chủ câu lạc bộ, cho nên anh biết có một số người rất là nhây, anh cũng sợ Kiều Ấu sẽ bị thiệt thòi.

Kiều Ấu ừm một tiếng.


Khi bước tới cầu thang, đạo diễn mỉm cười rồi hỏi: "Cô có thể tháo khẩu trang ra được không? Nhà sản xuất muốn xem cô trông như thế nào."

Kiều Ấu đã biết được tiêu chuẩn lựa chọn vai diễn lần này thông qua lời của đạo diễn.

Kỹ năng diễn xuất không quan trọng.

Mối quan hệ cũng không quan trọng.

Chỉ có ngoại hình là quan trọng nhất.

Chỉ cần diễn viên trông giống với tạo hình gốc của nữ chính trong phim thì khả năng cao sẽ nhận được vai diễn đó.

Cô tỏ ra hợp tác cởi khẩu trang ra rồi nhét vào túi.

Trong lúc hai người đang nói chuyện thì họ đã nhanh chóng đi đến cầu thang ở tầng một.

Nhà sản xuất mà đạo diễn đã nhắc đến quả thực đã đứng đợi sẵn ở đó.

Người đó đang mặc trên người một bộ vest đen vừa vặn, lưng thẳng tắp, nếu chỉ nhìn từ phía sau có thể khiến người khác nghĩ rằng ông ấy còn rất trẻ.

Nhưng vài sợi tóc bạc trắng ở phần tóc mai đã tiết lộ nên tuổi thật của ông ấy.

Nghe thấy tiếng bước chân, người đó chậm rãi quay đầu lại, giống như hình ảnh chuyển động chậm được phát lại vậy, từng khung hình nhấp nháy nối tiếp nhau.

Kiều Ấu nhìn thấy một khuôn mặt với những đường nét góc cạnh.

Thời gian đã để lại những dấu vết rõ rệt trên khuôn mặt ông ấy, để người ta biết được ông ấy đã không còn trẻ nữa nhưng thời gian cũng đối xử khá dịu dàng với ông ấy, đã giúp ông ấy giữ lại nét quyến rũ nhất của mình.

Năm tháng trôi qua, ánh mắt của ông ấy đã trở nên điềm tĩnh hơn, khí chất cũng vững chãi hơn, thời gian đã làm cô đọng sức quyến rũ của ông ấy.

Khuôn mặt này quá quen thuộc với Kiều Ấu.

Thì ra là thanh niên trí thức Tạ.

Sau khi nhìn thấy người đó, cô sốc đến mức quên hết các phản ứng của mình.

Không ngờ lại là thanh niên trí thức Tạ! Nhưng tại sao lại là thanh niên trí thức Tạ?

Trong lúc cô không hề có sự chuẩn bị trước như vậy mà cô lại gặp phải người bạn cũ thế này.

Thanh niên trí thức Tạ khi nhìn thấy cô cũng bị sốc không kém gì cô.

Ông ấy tưởng rằng đạo diễn đã nói quá lên nhưng sau khi gặp được cô ở ngoài đời thật, ông ấy mới biết đạo diễn không hề phóng đại một chút nào cả.

Trên đời này quả thực có hai người trông giống nhau đến thế.

"Xin chào." Đây là một giọng nói đã được tôi luyện bởi thời gian, nó đã trở nên vô cùng chững chạc, tao nhã và kèm theo phong thái của một quý ông.


Kiều Ấu cố gắng bình tĩnh lại rồi nói: "Xin chào."

Thanh niên trí thức Tạ mỉm cười, nụ cười của ông ấy quá đỗi dịu dàng và tao nhã, khi cười khóe mắt có nếp nhăn nhẹ nhưng lại không hề khiến người đối diện cảm thấy khó chịu một chút nào.

Trên người ông ấy có tất cả những phẩm chất của một người thành công: "Cô có biết tôi không?"

Kiều Ấu mím môi, trong lòng cân nhắc một chút rồi nói, đây là lần đầu tiên cô nói dối: “Tôi không biết ông.”

Thanh niên trí thức Tạ gật đầu: “Nhưng không biết tại sao cô lại cho tôi một cảm giác vô cùng quen thuộc, giống như việc gặp lại cố nhân vậy.”

"Thế à?"

Tạ Tiêu mỉm cười, ông ấy không hỏi thêm gì nữa mà chỉ hỏi: "Vì sao cô lại từ chối vai diễn này vậy?"

Tạ Tiêu thực sự rất lịch lãm, nói chuyện với ông ấy cũng vui, cách ăn nói từ tốn, rõ ràng là người có địa vị cao trong xã hội nhưng lại không kiêu ngạo, thái độ đúng mực, không hề khiến người khác cảm thấy khó chịu gì cả.

Có lẽ vì sợ sẽ gây ra áp lực cho cô nên Tạ Tiêu nhẹ nhàng nói thêm: "Cô có thể coi tôi như bạn bè mà nói ra suy nghĩ thật sự của cô."

-

Sau khi biết được Tạ Tiêu là người đã viết ra câu chuyện đó, trong đầu Kiều Ấu hiện lên vô vàn suy nghĩ.

Mặc dù trong một số chuyện, cô khá là ngốc nghếch nhưng cô không hề ngu ngốc.

Những điều trước đây cô chưa hiểu, vào giờ phút này đây, cô đã chợt hiểu ra tất cả.

Thì ra là vậy, thanh niên trí thức Tạ như vậy là vì thích cô sao?

Nếu thanh niên trí thức Tạ thích cô thì có nhiều chuyện đã có được lời giải thích rồi.

Chẳng trách sao trước khi cô xuyên không, ông ấy đã từng đến nhà cô nhiều lần rồi cùng ba và anh trai cô trò chuyện rất vui vẻ với nhau, trên mặt họ cũng đều nở ra một nụ cười hài lòng...

Chẳng trách sao trong xã lại có tin đồn cô sắp đính hôn với thanh niên trí thức Tạ, có thể đó không phải là tin đồn mà là chuyện thật sự sẽ xảy ra...

Chẳng trách sao thanh niên trí thức Tạ lại đối xử tốt với cô như vậy, gần như có thể nói là cô muốn gì ông ấy cũng đều đáp ứng cả...

Chẳng trách sau khi xã lan truyền ra những tin đó, thái độ của Hề Ngưng đối với cô đã hoàn toàn thay đổi...

Tuy nhiên, sự yêu thích là thứ khó có thể ép buộc được nhất.

Kiều Ấu tự nhận mình là một người rất quyết đoán.

Thích là thích, không thích thì là không thích.


Nếu như không xuyên thời không thì sẽ không có cuộc mưu sát từ trước đó thì rất có thể cô đã đến với thanh niên trí thức Tạ dưới sự chứng kiến ​​của ba và anh trai, thế nhưng trên đời này không có gì gọi là nếu như cả.

Sau khi Kiều Ấu hiểu ra điều này, sự bối rối còn đọng lại trong đầu cô cũng tan biến.

Kiều Ấu biết rõ con đường mình sẽ đi là con đường như thế nào.

Cô mỉm cười với Tạ Tiêu, nghiêm túc giải thích từng chữ: "Đó là lý do cá nhân của tôi.

Tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc gia nhập giới giải trí, cũng chưa bao giờ nghĩ đến việc sẽ tham gia diễn xuất." Nói xong, Kiều Ấu tiếp tục nói: "Còn nữa vai diễn này có lẽ không phù hợp với tôi.”

Khoan nói đến việc cô tự mình đóng vai chính mình có kỳ lạ hay không mà chỉ riêng việc cốt truyện chính của phim là câu chuyện tình yêu giữa con gái đại đội trưởng với một thanh niên trí thức dưới quê đã khiến cô không thể chấp nhận được rồi.

Cô vô cùng biết ơn vì sau bao nhiêu năm, thanh niên trí thức Tạ vẫn còn nhớ đến cô và đã viết ra một kịch bản để tưởng nhớ cô như vậy.

Sau ngần ấy năm, việc vẫn còn được người khác nhung nhớ đến quả thật là một vinh hạnh lớn lao với cô.

Nhưng đồng thời, trong lòng Kiều Ấu cũng biết rõ rằng có một số người và một số sự việc nếu đã bỏ lỡ thì là bỏ lỡ rồi.

Sau cùng, tất cả những gì cô có thể nói chỉ còn là một câu: "Thật đáng tiếc."

Tạ Tiêu bình tĩnh nhìn cô, nhẹ nhàng lặp lại câu: "Không phù hợp."

Kiều Ấu cười lên nói: “Đúng vậy, không phù hợp.” Nói xong, cô khẽ mím môi một cái rồi nghiêm túc bảo: “Nhà sản xuất này, tôi nghe nói bộ phim này là một câu chuyện tình diễn ra vào những năm 1970, tôi không biết rằng liệu câu chuyện này có thực sự đã xảy ra hay không nhưng tôi muốn nói rằng chúng ta nên nhìn về tương lai thì tốt hơn.

Dù sao thì chuyện đó cũng đã xảy ra cách đây năm mươi năm rồi, không phải sao?”

Kiều Ấu vừa nói xong, bầu không khí tại đó bỗng trở nên im lặng.

Đạo diễn không ngờ rằng cô lại nói những lời như vậy với nhà sản xuất.

Ý cô là bảo nhà sản xuất đừng làm bộ phim này nữa sao?

Cô gái trẻ này có chút can đảm đấy.

Kiều Ấu biết lời cô vừa nói có thể hơi quá đáng nhưng cô không muốn thanh niên trí thức Tạ cứ tiếp tục chìm đắm trong quá khứ nữa, cô thật sự mong rằng ông ấy có thể sống một cuộc sống hạnh phúc.

Khuôn mặt mang dấu ấn thời gian của Tạ Tiêu nhìn cô với nét bối rối, một hồi lâu sau vẫn không nói gì.

Kiều Ấu thở dài một cái, dù có nói gì đi chăng nữa thì cô cũng đã quyết định rồi.

Cô cúi đầu thật thấp trước Tạ Tiêu: “Nhà sản xuất này, tôi chúc ông sống lâu trăm tuổi, có một cuộc sống hạnh phúc và tương lai càng ngày càng tốt đẹp hơn.” Nói xong, Kiều Ấu quay người lại rời đi.

Tạ Tiêu đại diện cho quá khứ của cô.

Mà cô lại chọn bước đến tương lai.

Không ai trong số họ là sai cả.

Thanh niên trí thức Tạ không sai, cô cũng không sai.

Họ chỉ có thể đổ lỗi cho cuộc đời đã trêu đùa với họ mà thôi.

Nếu cô chưa từng xuyên không thì có lẽ mọi chuyện sẽ khác hoàn toàn.

Nhưng tiếc là trên đời này chưa bao giờ có thứ gọi là nếu.


Hơn nữa, nếu không có chuyến xuyên không kỳ lạ này, có lẽ cô đã chết vào năm mười sáu tuổi đó rồi.

Vì thế cho dù trong hoàn cảnh nào đi chăng nữa, họ cũng sẽ không thể ở bên nhau được.

Hai người họ từng gặp gỡ nhau trong thời gian ngắn, giống như hai đường thẳng cắt nhau tại một thời điểm nhất định vậy nhưng chúng đã được xác định là sẽ càng ngày càng cách xa nhau mà thôi.

-

Đi lên được vài bậc thang thì Kiều Ấu phát hiện ra đồng chí Cố Tây Khởi đang đứng đợi cô cách đó không xa.

Cô không biết liệu anh có nghe thấy cuộc trò chuyện vừa rồi hay không.

Nhưng cho dù anh có nghe được thì cũng không có gì to tát cả, tuy rằng cô đã nói rất nhiều nhưng thực ra những điều quan trọng cô đều không hề nói ra.

Không ai có thể nghĩ được rằng cô và nữ chính trong bộ phim lại có dính dáng với nhau.

Vì chuyện đó thật sự quá sức tưởng tượng, là một người bình thường thì không ai có thể liên tưởng được tới chuyện này cả.

Cố Tây Khởi nhìn cô một cái rồi hỏi: "Nói xong rồi à?"

Kiều Ấu ừm một tiếng, giọng nói dễ thương vẫn tràn đầy sinh lực như trước: “Nói chuyện xong rồi.” Nói xong, cô lại giải thích thêm: “Tôi từ chối rồi.” Cô quả thực chưa bao giờ nghĩ đến việc gia nhập giới giải trí.

Vì nếu có ý định này thì từ lúc cô nổi tiếng lên, cô đã ký hợp đồng với một công ty điện ảnh và truyền hình từ lâu rồi.

Kiều Ấu sải bước về phía trước, cô nắm chặt nắm tay nhỏ nhắn của mình: "Tôi phải học hành chăm chỉ, tiến bộ mỗi ngày rồi thi vào một trường đại học tốt!"

"Được."

"Tôi phải học hành chăm chỉ hơn nữa!"

“Được, chúng ta hãy cùng nhau cố gắng nhé.”

Khi vừa hô hào được nửa câu khẩu hiệu thì Kiều Ấu mới chợt nhận ra rằng mình đang không có đeo khẩu trang.

Vết thương trên mặt cô đã lành hẳn rồi, sau này cô sẽ không cần đeo khẩu trang nữa.

Cô lấy chiếc khẩu trang từ trong túi ra rồi ném nó vào trong thùng rác.

Vết thương để lại trong vụ ngã năm 70 đã hoàn toàn lành hẳn rồi.

Điều này có nghĩa là cô đã hoàn toàn từ biệt quá khứ.

Từ giờ trở đi, cô sẽ luôn tiến về phía trước, để bản thân thích ứng với thời đại này và để bản thân tỏa sáng trong thời đại này.

Cô phải noi theo gương của bác Lỗ trở thành một người có ích cho xã hội.

Chính vì có nhiều người như bác Lỗ, mặc dù sống trong một môi trường thấp kém nhưng vẫn giữ vững niềm tin và không ngừng nỗ lực để bản thân tỏa sáng, cho nên xã hội này mới càng ngày càng phát triển tốt đẹp hơn.

Cô cũng vậy.

Cô sẽ sống cuộc sống của mình thật tốt và có giá trị.

Cũng có thể xem như là không để lãng phí vận mệnh của chuyến xuyên không này.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận