Hotboy Vườn Trường Là Cháu Của Tôi



Bạn nam vạm vỡ ngồi ở bàn trên nhìn quầng thâm dưới mắt Kiều Ấu, giọng điệu phức tạp khó lường: “Tuy rằng còn trẻ, thể lực còn tốt nhưng hai người cũng phải biết tém tém một chút chứ.”

Tối hôm qua Kiều Ấu vừa phải làm bài tập về nhà vừa phải làm xúc xích, vẫn luôn bận rộn mãi đến tận rạng sáng.

Sáng nay chưa đến sáu giờ cô đã thức dậy, tổng cộng chưa ngủ được mấy tiếng đồng hồ.

Thiếu ngủ nghiêm trọng cộng thêm do làn da cô trắng nõn nà, khiến cho quầng thâm dưới mắt càng rõ rệt.

Đương nhiên bạn nam vạm vỡ kia không biết tối qua Kiều Ấu đã làm gì, cậu ấy chỉ có thể dựa vào những lời cô nói để suy đoán cô và Cố Tây Khởi làm chuyện ấy quá độ.

Xuất phát từ tình nghĩa giữa bạn cùng lớp với nhau, cậu ấy không khỏi lên tiếng nhắc nhở.

Kiều Ấu nghiêng đầu, vẻ mặt đầy khó hiểu nói: “Thì đúng thế, nhân lúc còn trẻ càng cần phải nỗ lực làm chứ.”

Kiều Ấu cho rằng bạn nam vạm vỡ kia đang ám chỉ dạo gần đây họ quá liều mạng học tập.

Thật ra chính cô cũng cảm thấy như thế.

Nền tảng của cô kém, chậm tiếp thu, vì để cho thành tích thi giữa kỳ tốt hơn, dạo gần đây đúng thật là cô đã hết sức nỗ lực học tập.

Thỉnh thoảng có vài lần gọi video với đồng chí Cố vào lúc mười một giờ xong, cô lại học bài đến rạng sáng với mong muốn hoàn toàn nắm vững được các kiến thức.

Trên thế giới này lấy đâu ra nhiều ngày mới như thế cơ chứ?

Ít nhất Kiều Ấu cảm thấy bản thân cô không thuộc về phạm trù thiên tài.

Nếu đã không phải là thiên tài, vậy cô chỉ có thể lấy cần cù để bù thông minh, chỉ số thông minh không đủ nên mới phải lấy chăm chỉ ra để bù đắp lại.

Chỉ cần cố gắng, cố gắng hơn nữa đến cuối cùng sẽ nhìn thấy được sự tiến bộ.

Cho nên nhân lúc bây giờ vẫn còn trẻ, trí nhớ vẫn còn tốt, cô mới càng phải nắm bắt thời gian, nỗ lực học tập cho tốt.

Tuy rằng Kiều Ấu cũng biết bạn nam vạm vỡ này có lòng tốt nhưng xin thứ cho cô không thể tán đồng.

Đã là lớp mười một rồi, chẳng mấy mà thi đại học, trong khoảng thời gian trước khi thi đại học xong này đương nhiên là phải nắm trọn mỗi phút mỗi giây.

Dù sao con người sống cả một đời phải đấu tranh vì tương lai của mình một lần.

Thế nên Kiều Ấu chỉ muốn thẳng tiến không lùi, nỗ lực mà làm!

Giống như câu nói mà cô từng đọc được ở trên mạng lúc trước vậy: “Không phải sợ, tới bến luôn!”

Bạn nam vạm vỡ nghe Kiều Ấu nói mà như đớp phải dưa bở, mặt lúc xanh lúc trắng, đáy mắt tràn đầy hoảng sợ.

Thật không thể ngờ bạn Kiều Ấu lại dũng mãnh đến thế.

Thế mà cô dám nói còn trẻ nên mới phải càng nỗ lực mà làm ư? Muốn vắt kiệt Cố Tây Khởi đấy à!

Cậu bạn vạm vỡ không chỉ phục Kiều Ấu mà còn phục Cố Tây Khởi sát đất, cậu ấy cảm khái với vẻ mặt phức tạp: “Bạn Cố đỉnh vãi! Cậu có khỏe không vậy?”

Khóe mắt Cố Tây Khởi đượm ý cười, mặc cho họ hiểu lầm.

Anh không giải thích gì cả, chỉ nói đơn giản một câu: “Tôi khỏe lắm.” Quả thực là không thể nào khỏe hơn được nữa.


Kiều Ấu cảm thấy bạn nam vạm vỡ kia đúng là kỳ lạ, bây giờ không cố gắng, chẳng lẽ chờ già rồi ôm thương đau à? Hai mắt cô tỏa sáng nhìn Cố Tây Khởi, hỏi: “Đồng chí Cố, cậu cảm thấy tôi nói có đúng không?”

Cố Tây Khởi gật đầu với vẻ thản nhiên, anh đáp bằng giọng điệu lười biếng: “Cậu nói rất đúng, chính là vì còn trẻ nên mới phải cố gắng làm!” Lúc nói đến chữ “làm” này anh còn cố tình nhấn mạnh.

Thế này là Kiều Ấu đã điên rồi mà Cố Tây Khởi còn điên theo cô luôn à.

Kiều Ấu đặt xúc xích xuống giữa hai chiếc ghế dựa, Cố Tây Khởi ngồi xuống trên chỗ của mình.

Cô mỉm cười tủm tỉm, nói: “Tôi làm cả đêm đấy.”

Nói xong, bà trẻ lại giơ tay chỉ vào quầng thâm dưới mắt mình, nói: “Cậu xem đi, thấy rõ ràng quầng thâm mắt luôn nè.”

Cố Tây Khởi véo mặt cô.

Anh đã muốn làm thế từ lâu rồi, cuối cùng cũng ra tay được.

Khuôn mặt cô mềm mại hệt như trong tưởng tượng của anh, làn da trơn bóng, lúc vuốt ve đem lại sự thoải mái như đang sờ thạch trái cây vậy.

Bà trẻ nhìn anh với vẻ mặt không vui, như đang chất vấn anh qua ánh mắt: “Tôi làm xúc xích cả đêm, muốn cậu bồi bổ sức khỏe để rồi cậu đối xử với tôi như thế đấy hả?”

Giọng Cố Tây Khởi mang ý cười: “Bà trẻ của tôi vất vả rồi, chi bằng…”

“Hửm?”

“Tôi lấy thịt báo đáp vậy.”

Những người xung quanh: ???

Bà trẻ cảm thấy có gì đó sai sai nhưng lại không biết là sai chỗ nào.

Cô cho rằng đồng chí Cố Tây Khởi cũng muốn tặng xúc xích để đáp lễ cô.

Tuy rằng những lời này của anh nghe có vẻ cụt cụt, như thiếu nhiều chữ vậy, tuy nhiên Kiều Ấu chỉ cho rằng thanh niên bây giờ thích lời ít ý nhiều mà thôi.

Dù sao cô cũng đã nghe hiểu rồi.

Hơn nữa, đồng chí Cố muốn tặng xúc xích làm quà đáp lễ cho cô cũng là chuyện rất bình thường, kết bạn thông thường dù sao cũng phải có qua có lại mà.

Nếu chỉ có một bên đơn phương cho đi, bất kể là tình bạn hay là gì khác thì tình cảm đó cũng sẽ không được lâu dài.

Đã là bạn bè thật sự thì phải nên hỗ trợ lẫn nhau, tặng quà cho nhau.

Thế nên bà trẻ cười tủm tỉm, gật đầu nói: “Được đó, được đó.”

Trong ánh mắt kinh hoàng của những người xung quanh, cô còn không quên nhắc nhở: “Về cậu nhớ phải nếm thử xem sao nhé.”

“Được.”

“Nhớ phải ăn hết đấy!”

“Ừ.”




Ngày tháng dần trôi.

Dạo gần đây trong trường học cũng xảy ra rất nhiều chuyện.

Chuyện lớn nhất chính là bộ phim [Một chút ngọt ngào] đã bàn xong trước đó không quay nữa.

Chẳng ai biết nguyên nhân là gì, bên phía đoàn làm phim bảo không quay là không quay nữa, thậm chí còn chẳng buồn cho được một lý do, tùy hứng như thế đó.

Nhưng kinh phí đầu tư của đoàn làm phim lớn, trông không giống thiếu tiền, không thèm cho lý do mà đã dứt khoát ngừng quay.

Người ngoài cuộc bàn tán sôi nổi, cả đám hóa thân thành Sherlock Holmes, muốn truy vết đến cùng vì sao đoàn làm phim lại thình lình bỏ quay từ những manh mối sót lại.

Nhưng thời gian dần trôi đi, chuyện này cũng chìm vào quên lãng.

Dù sao thì mỗi ngày đều có nhiều chuyện mới mẻ đến thế cơ mà, có vài tin tức cũ rất nhanh thôi sẽ bị cộng đồng mạng có mới nới cũ quên đi.

Những người khác không tìm ra được nguyên nhân cũng dần dần lãng quên chuyện này.

Nếu đã không quay phim nữa, vậy thì ước nguyện được đóng nữ chính của Tiết Tâm cũng xôi hỏng bỏng không.

Chuyện xảy ra, nghe nói tinh thần của Tiết Tâm cũng sa sút một phen, dạo gần đây không nghe thấy được tin tức gì từ cô ta cả.

Tuy nhiên Tiết Tâm đã biết khiêm tốn, không lượn lờ trước mặt Kiều Ấu nữa là chuyện mà cô thích nghe.

Đêm Bình An (24/12), lễ Giáng Sinh và đêm giao thừa sắp đến, không ít ngày lễ đều đổ dồn vào những ngày cuối cùng của tháng Mười hai.

Ngày lễ càng lúc càng đến gần, dạo gần đây thành phố Bắc Kinh rất náo nhiệt, trong trường học cũng không kém.

Có rất nhiều học sinh đều trông mong ngày lễ đến.

Vừa hay đêm Bình An và lễ Giáng Sinh diễn ra vào thứ sáu và thứ bảy, trong tối thứ hai tuần này, Kiều Thần nói muốn ra ngoài thuê phòng đi chơi lễ nên không về nhà.

Kiều Ấu không nhịn được hỏi: “Thuê phòng là gì?”

Kiều Thần đang chơi game với nhóm Lỗ Nhị, nghe thế, cậu ấy cũng không ngẩng đầu lên mà đáp: “Ý trên mặt chữ ấy, tức là đi thuê một gian phòng.”

Trong đầu bà trẻ có mười vạn câu hỏi vì sao, cô tò mò hỏi: “Tại sao lại muốn thuê phòng vậy?”

Kiều Thần không nghĩ ngợi gì, đáp ngay: “Đương nhiên là để tiện cho việc chơi lễ chung chứ sao.”

Hai tay Kiều Ấu chống cằm, chủ động hỏi: “Thế bà đi chung với các cháu được không?”

Đi chung với bọn họ?

Kiều Thần ngẩng đầu lên, cậu ấy không suy nghĩ mà từ chối ngay: “Không được.”

Mấy đứa con trai các cậu ấy chơi cùng với nhau, đến khi đó vào phòng rồi sẽ mở máy lên chơi game, trong phòng nóng nực, chắc chắn bọn họ sẽ phải cởi quần áo cho thoải mái, hơn nữa họ sẽ chơi game ở trên giường.

Nằm ườn trên giường, sung sướng biết bao.

Đều là con trai với nhau, ở chung cũng tùy tiện, sao cũng được, nhưng nếu có thêm một đứa con gái thì cực kì bất tiện.


Tuy rằng Kiều Ấu là bà trẻ của cậu ấy, nhưng mấy người khác cũng có liên quan gì đến cô đâu.

Dẫu sao đi nữa cũng là không tiện.

Họ cũng không thể cởi trần trước mặt Kiều Ấu được, đúng không?

Kiều Thần đã muốn ra ngoài xõa từ lâu rồi, dạo gần đây trong nhà có thêm một gia sư, cuộc sống của cậu ấy không biết gian nan đến nhường nào.

Khó khăn lắm mới được ra ngoài thả lỏng, không thể vác theo một cục tạ được.

Bị từ chối, bà trẻ hơi buồn, giọng mềm mại của cô nghe có vẻ uể oải: “Tại sao không dắt bà theo vậy?”

Kiều Thần “chậc” một tiếng, đáp: “Bất tiện.” Nói xong, cậu ấy nói thêm: “Chẳng phải bà có bạn bè à? Cô Điềm Tranh gì đó ấy.

Con trai chơi với con trai, con gái nên chơi với con gái.

Hôm đó bà đi chơi tết với cô ấy đi.”

Nói xong, Kiều Thần không quan tâm đến Kiều Ấu nữa.

Cậu ấy cúi đầu nghiêm túc chơi game, giống như đã hoàn toàn quên mất bà trẻ đang ngồi bên cạnh mình vậy.

Sau khi Kiều Ấu về phòng, cô gửi một tin nhắn cho Trịnh Điềm Tranh trước.

“Điềm Tranh, đêm Bình An và lễ Giáng Sinh chúng ta đi chơi nhé?”

Sau khi nhắn tin xong, Kiều Ấu vùi đầu nghiêm túc làm bài tập, đợi đến khi cô đã làm xong đề thi ngữ văn, cô mới nhìn thoáng qua di động.

Mười phút trước Trịnh Điềm Tranh đã trả lời tin nhắn của cô.

[Thật ngại quá Ấu Ấu, hôm đó tớ có hẹn mất rồi, chúng mình hẹn nhau lần sau nhé!]

Bà trẻ nhìn thấy tin nhắn này thì bất ngờ lắm, cô phồng má hỏi: “Có thể đính kèm thêm tớ được không?”

Gửi xong, bà trẻ buông di động xuống, cũng không còn tâm trạng đâu mà làm bài tập nữa.

Cô kiên nhẫn chờ đợi tin nhắn từ Trịnh Điềm Tranh.

Ngày thường Trịnh Điềm Tranh cứ chị chị em em với cô suốt, xưng hô với cô cực kỳ thân mật.

Đến những ngày lễ ngày tết như thế này chắc là cũng sẽ dắt theo cô đi chơi cùng chứ nhỉ?

Cũng không phải Kiều Ấu cứ khăng khăng muốn đi theo xem náo nhiệt mà là bởi vì đêm Bình An và lễ Giáng Sinh năm nay là lần đầu tiên mà cô trải qua sau khi đến với thời đại này.

Đối với cô, hai ngày này có ý nghĩa hết sức đặc biệt, thế nên cô cũng muốn chơi lễ hoành tráng một phen.

Ở thời đại kia của các cô, mọi người đều không ăn mừng ngày lễ theo phong cách phương Tây này.

Ăn no là được rồi, làm gì rảnh rỗi để bày vẽ nọ kia nữa?

Thế nên thật ra trong lòng Kiều Ấu rất mong chờ hai ngày lễ này đến, cũng rất tò mò.

Cô muốn biết vào ngày lễ đó ở Bắc Kinh sẽ trông ra sao, hơn nữa trước giờ cô cũng chưa được ăn mừng ngày lễ này nữa cơ.

Nhưng cháu trai không dắt cô theo chơi chung, cô chỉ có thể tìm đến chị em của mình.

Nếu đã là chị em, vậy thì đến lễ tết cũng phải chúc mừng cùng nhau chứ?

Năm phút sau, Trịnh Điềm Tranh nhắn lại.

[Thật sự cực kỳ cực kỳ tiếc, Ấu Ấu à, hôm đó tớ có hẹn rồi, không tiện đưa cậu theo, lần sau chúng ta hẹn nhé! Lần sau tớ sẽ bồi thường cậu, sẽ dắt theo cậu vui chơi thỏa thích, được không?]


Kiều Ấu: ???

Sau khi nhận ra mình lại bị từ chối, Kiều Ấu thở dài thườn thượt.

Cô cũng không phải là kiểu người ngang ngược vô lý, người ta đã từ chối rõ ràng đến thế rồi, đương nhiên cô cũng không thể không biết xấu hổ đòi hỏi bằng được.

Có điều trong lòng cô vẫn thất vọng, bị hai người gần gũi với mình từ chối thì đâu ai dửng dưng cho được.

Tất nhiên Kiều Ấu cũng không làm vậy được, cô cảm thấy hơi buồn lòng, tuy nhiên cô vẫn mím môi nhắn lại một chữ “được”.

Sau khi trả lời tin nhắn xong, bà trẻ chống cằm, bắt đầu ngẩn người.

Kiểu này gọi là gì nhỉ?

Ngày thường chị chị em em, thân mật khắng khít, nào ngờ đến khi chơi lễ cũng không dắt cô theo chơi cùng.

Kiểu này rõ ràng là chị em cây khế!

Tình cảm giữa các cô đúng là như bong bóng xà phòng ấy! Chọt vào là vỡ ngay!

Sau khi thầm phỉ nhổ một phen, cảm xúc của Kiều Ấu đã từ từ bình tĩnh lại.

Thôi, học tập vẫn quan trọng hơn.

Kiều Ấu vừa làm bài tập vừa không kìm lòng được mà suy nghĩ, nếu như trong hai ngày đi chơi lễ kia thật sự không hẹn được ai, vậy thì cô chỉ đành ở nhà một mình nghiêm túc làm bài tập thôi.

Sự nghiệp của Kiều Hành Vượng bận rộn, phải xã giao rất nhiều, hôm đó chắc chắn cũng không rảnh.

Anh trai đã lớn tuổi rồi, có lẽ cũng không thích tham gia mấy cuộc vui này, dù biết anh cả rất thương cô, chỉ cần cô đưa ra yêu cầu, chắc chắn anh ấy sẽ không từ chối, nhưng cô cũng không đành lòng lôi kéo người anh cả đã già đi dạo phố chơi lễ.

Nghĩ đến đây, bà trẻ lại muốn thở dài.



Ngủ một giấc dậy, bà trẻ đã gần quên mất tiêu chuyện này.

Dù sao ở trong lòng cô, xếp đầu tiên vẫn là học tập.

Không đi chơi đêm Bình An được thì thôi, dẫu sao cũng không phải là chuyện gì to tát.

Tuy nhiên vào buổi sáng, lúc tập thể dục giữa giờ, Kiều Ấu nhìn bảng thông báo đếm ngược đến ngày lễ trên tòa cao ốc ở đối diện trường học, trong lòng vẫn không khỏi lại nhớ đến chuyện này.

Dạo gần đây trên đường toàn là thông báo trước về ngày hội, ngày lễ này vẫn luôn rất được người hiện đại hoan nghênh.

Lúc trước cô vẫn luôn cố gắng muốn hòa nhập vào xã hội này, nếu đã thế, vậy cô không đi chơi lễ có vẻ không đủ sức thuyết phục rồi?

Nếu không thể trông cậy vào đứa cháu trai và người chị em cây khế kia, vậy thì cô chỉ có thể đi tìm người khác.

Cũng may cô còn quen biết đồng chí Cố, chung quy nếu Kiều Thần không rảnh, Trịnh Điềm Tranh không rảnh, anh cũng không thể không rảnh rỗi được đúng không?

Vì thế, sau buổi tập thể dục giữa giờ, Kiều Ấu chủ động giữ Cố Tây Khởi lại.

Cô ngước nhìn anh, hai mắt long lanh, giọng ngọt ngào có phần mong chờ hỏi: “Đồng chí Cố Tây Khởi, tối ngày hai tư cậu có rảnh không?”

Cố Tây Khởi rũ mắt cười: “Có chứ.” Cho dù không có đi chăng nữa thì cũng phải có.

Cho dù hôm nay cô không nhắc tới, đến khi đó thật ra anh cũng sẽ chủ động hẹn cô đi chơi đêm Bình An và Giáng Sinh.

Bà trẻ nghe thấy câu trả lời này cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi, cô biết ngay mà, kiểu gì cũng sẽ có một người đi chơi lễ cùng với cô thôi.

Thế nên cô cực kỳ vui sướng nói: “Thế hôm đó chúng ta cùng đi thuê phòng đi!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận