Đối mặt với hoàn cảnh như vậy, Kiều Thần cũng không muốn đón lễ cùng mấy người bạn ở bên ngoài nữa nên dứt khoát muốn về nhà cùng bà trẻ.
Tuy nhiên, lúc cậu ấy chuẩn bị về thì lại gặp phải một vài phiền toái nhỏ.
Kiều Thần nhìn đối thủ không đội trời chung đang cản đường, vẻ mặt cậu ấy mất kiên nhẫn: "Mau tránh ra, bọn tôi phải về nhà rồi."
Cố Tây Khởi chậm rãi lặp lại một lần nữa, giọng điệu trầm khàn và nguy hiểm: "Bọn tôi?"
Kiều Thần nhớ đến gì đó, cố ý gằn giọng bảo: "Đúng thế, bọn tôi, tôi và bà trẻ cùng sống chung dưới một mái nhà."
Cố Tây Khởi nhíu chặt mày: "Là họ hàng hả?" Hai người họ đều mang họ Kiều, còn sống chung một nhà, nên Cố Tây Khởi chỉ có thể nghĩ tới đáp án họ hàng thôi.
Tuy nhiên, Kiều Thần đã nhanh chóng phủ nhận: "Không phải!" Dù sự thật là vậy, nhưng cậu ấy định chối bỏ đến cùng, Cố Tây Khởi có thể làm gì cậu ấy chứ? Nếu phải cho Cố Tây Khởi biết được mối quan hệ thật sự của cậu ấy và Kiều Ấu, không chừng Cố Tây Khởi sẽ một lòng muốn làm ông trẻ của mình.
Thật sự đến ngày đó, cậu ấy biết để mặt mũi ở đâu?
Thế nên, Kiều Thần tuyệt đối sẽ không để cho cảnh đó xuất hiện.
Cho dù cậu ấy nhảy từ trên cao xuống, cũng tuyệt đối sẽ không gọi Cố Tây Khởi một tiếng ông trẻ đâu! Nên cứ để Cố Tây Khởi hiểu lầm đi, coi như đã hiểu lầm cũng tốt hơn việc để cậu ấy gọi đối thủ không đội trời chung là "ông trẻ" được.
Kiều Thần nắm lấy cánh tay Kiều Ấu muốn rời đi.
Kiều Ấu vẫn còn chưa phản ứng lại, chỉ nghe thấy Cố Tây Khởi ở phía sau cô nói khe khẽ: "Tôi không sao.
Dù chỉ có một mình thì tôi cũng ổn mà."
Kiều Ấu nghe thấy lời này, cô thoáng đau lòng.
Dù sao cô cũng có anh trai, có người thân, nhưng đồng chí Cố Tây Khởi mồ côi cha mẹ, chẳng có cái gì hết.
Nếu cô không đón lễ cùng anh, chắc chắn anh chỉ có một mình.
Anh cô đơn, đáng thương biết bao nhiêu.
Kiều Ấu vội nói với cháu trai: "Tôi không đi! Tôi muốn ở cùng với đồng chí Cố."
Kiều Thần sắp bị Cố Tây Khởi làm tức chết rồi.
Đã nói là lạnh lùng, thờ ơ, không coi ai ra gì, không đặt ai vào mắt rồi mà? Vì sao vừa gặp bà trẻ của mình thì tên đối thủ không đội trời chung lại biến thành "trà xanh" rồi?
Nghe cái giọng thảo mai giả đối này đi! Đây là lời mà con người nói ra sao?
Rõ ràng là giọng con trai, trầm khàn lại dễ nghe, kết quả cả ngày chỉ biết học cái thói "trà xanh", nói mấy cái lời thảo mai trí trá!
Kiều Thần tức giận nói năng không lựa lời: "Một thằng đàn ông con trai như cậu, một mình thì có làm sao? Chẳng phải cậu vẫn luôn một mình ư?"
Lời này vừa dứt, gương mặt Kiều Ấu cứng đờ, sắc mặt nghiêm nghị, cô gọi tên cậu ấy một tiếng: "Kiều Thần! Cậu im ngay!" Ở góc nhìn của Kiều Ấu, lời nói của cháu trai hoàn toàn là cố ý xát muối vào vết thương của đồng chí Cố, giống như sợ anh chưa đủ tổn thương vậy.
Nếu có người bầu bạn, ai mà thích cô đơn một mình chứ? Nếu có người bên cạnh, có ai bằng lòng ở một mình đâu?
Bà trẻ rất tức giận, nhưng đồng chí Cố vẫn thể hiện vẻ quan tâm, anh rũ mắt: "Tôi không muốn hai người cãi nhau vì tôi.
Không sao đâu, một mình tôi vẫn ổn mà."
Biểu hiện Cố Tây Khởi càng thấu hiểu, Kiều Ấu càng đau lòng, cô nắm cánh tay Cố Tây Khởi không muốn đi.
Nếu cô đi rồi, đồng chí Cố Tây Khởi chỉ có thể trải qua đêm Bình An một mình thôi.
Rõ ràng là cô chủ động hẹn anh ra, nhưng lúc nãy lại muốn bỏ anh lại giữa chừng.
Nếu đồng chí Cố thật sự bị cô bỏ lại, vậy thì đáng thương biết bao.
Kiều Thần nhìn cảnh này tức tới mức chửi ầm lên: "Cố Tây Khởi, cậu có cần mặt mũi không đấy? Là đàn ông thì tấn công tôi quang minh chính đại đi.
Trước đây chẳng phải cậu giỏi lắm sao? Làm hại ông đây ở lại lớp một năm, cậu trâu bò lắm cơ mà! Sao bây giờ cậu chỉ có thể trốn ở đằng sau bà trẻ của tôi vậy?"
Đợi sau khi Kiều Thần nói xong lời này, cậu ấy mới đột nhiên ý thức được, thôi bỏ mẹ, cậu ấy lại nói toẹt ra chuyện mình bị lưu ban trước mặt bàn dân thiên hạ rồi.
Vừa nghĩ như vậy, cậu ấy nổi trận lôi đình, hận không thể liều một phen sống chết với đối thủ một mất một còn của mình.
Lượng tin tức trong câu này quá lớn, trong thời gian ngắn Kiều Ấu còn chưa phản ứng lại kịp.
Cháu trai vậy mà bị lưu ban ư? Trong lòng Cố Tây Khởi thầm cười chế nhạo một tiếng, nhưng biểu hiện trên mặt là vẻ vô tội: "Tôi thật sự không phải cố ý, chắc chắn cậu đã hiểu lầm rồi."
Kiều Thần bị lời này đả kích làm hai mắt long sòng sọc: "Cậu nói ông đây hiểu lầm à? Tôi hiểu lầm cái gì chứ? Hiểu lầm cậu có sở trường giả vờ sao!?"
"Kiều Thần! Cậu đừng có nói nữa!" Thật là càng nói càng quá đáng.
Nói xong Kiều Ấu vội an ủi Cố Tây Khởi bên cạnh: "Không sao, đồng chí Cố, tôi tin nhân phẩm của cậu."
Đây được coi là gì?
Vì sao người bị thương luôn là cậu ấy.
Thế nên người tình trong mắt hóa Tây Thi, có đúng không?
Kiều Thần càng hiểu rõ hơn vì sao nữ sinh thường ghét "trà xanh" như thế rồi.
Đổi lại cậu ấy, thì cậu ấy cũng thế! Cảm giác này chính là hít một hơi không được mà thở cũng không xong, khỏi phải nói nghẹn cỡ nào!
Trừng cháu trai xong, gương mặt nhỏ bé của Kiều Ấu như sụp đổ, lông mi rũ xuống, trông có hơi mệt mỏi.
Vì sao mỗi lần cháu trai đối mặt với đồng chí Cố lại nhảy dựng lên như thế? Vì cớ gì mà bọn họ không thể sống chung hòa hợp nhỉ? Rõ ràng hôm nay là một ngày tốt, mấy người khác đều vui vẻ đón lễ, sao cháu trai cứ không làm ồn tới mọi người thì không vui à?
Đây là lần đầu tiên cô trải qua đêm Bình An.
Nhưng kết quả sau cùng lại ồn ào thành như vậy.
Bà trẻ rũ mắt, tâm trạng có vẻ buồn bực.
Lúc này có một đôi tay ấm áp xoa đầu cô, có người nhỏ giọng nói: "Tôi bị mắng không vấn đề gì, nhưng tôi không muốn nhìn thấy cậu buồn."
Nói xong Cố Tây Khởi đưa tay véo gò má trắng nõn của bà trẻ, rồi cúi đầu nhìn cô: "Thế nên, cậu có vui lên chút nào chưa?"
Kiều Ấu phồng má.
Rõ ràng tâm trạng đồng chí Cố cũng không tốt, nhưng không ngờ vẫn còn muốn an ủi ngược lại cô.
Đồng chí Cố thật sự quá chu đáo rồi.
-
Cuối cùng đám người cũng miễn cưỡng đi đến hòa giải, họ thuê một phòng lớn ra và cùng chơi với nhau.
Trên mặt bà trẻ cuối cùng cũng xuất hiện nụ cười.
Như này mới đúng chứ.
Cái này có được tính là mối quan hệ đổ vỡ của cháu trai và đồng chí Cố đã đột phá bước đầu tiên không? Dù sao mối quan hệ giữa hai người họ có tiến triển cũng tốt hơn.
Lúc đám người Kiều Thần đi ở phía trước, Kiều Ấu móc quà Giáng Sinh mà cô cố ý chuẩn bị từ trong túi ra đưa cho đồng chí Cố: "Đây là quà tặng cậu, đồng chí Cố, Giáng Sinh vui vẻ nhé!"
Cô Tây Khởi có hơi bất ngờ, không ngờ Kiều Ấu còn chuẩn bị quà Giáng Sinh cho mình.
Bà trẻ cố ý úp mở: "Lúc một mình hẵng bóc ra nhé."
Cố Tây Khởi khẽ cười: "Được."
Hai người im lặng mấy giây, vẫn là Cố Tây Khởi mở miệng trước: "Cậu và Kiều Thần...!Hai người có quan hệ gì thế?"
Kiều Ấu nhớ lại lời cháu trai vừa nói "bọn tôi không phải họ hàng" trong lòng có hơi bối rối.
Cô là bà trẻ của cháu trai, nhưng thân phận cô rất khó nói rõ.
Kiều Hàng Vượng thân là giám đốc độc đoán, nên số người trong nhà trở nên ít ỏi, tình hình gia đình hai năm trước còn được báo tài chính đưa tin.
Ai muốn tra thì sẽ tra ra được hết.
Nếu ai đó truy rõ thân phận của cô, có lẽ sẽ sớm phát hiện bí mật của cô.
Vì vậy, việc cháu trai phủ nhận mối quan hệ họ hàng của bọn họ cũng không phải là không có lý.
Kiều Ấu nâng mắt nhìn Cố Tây Khởi, cô không biết tại sao, nhưng cô cảm thấy đồng chí Cố Tây Khởi hình như rất quan tâm đến mối quan hệ của cô và Kiều Thần?
Trong lòng bà trẻ nghĩ như vậy, cũng hỏi vậy luôn, không ngờ đồng chí Cố thẳng thắn thừa nhận: "Đúng, tôi rất để ý đến nó."
Kiều Ấu hơi nghiêng đầu, cô nghiêm túc nhớ lại một chút, sau đó mới nhẹ nhàng nói với anh: "Cậu không cần để ý đâu." Dứt lời, đôi mắt mèo của cô cong lên như vầng trăng non: "Bởi vì tôi và cậu mới là tuyệt nhất trên thế giới này."
-
Sau khi vào phòng, đám người Lỗ Nhị vừa cởi giày vừa la hét rồi nằm lên giường.
Họ mở một căn phòng lớn, trong đó có ba chiếc giường.
"Anh Thần, mở party full người đi!"
"Đúng vậy, anh nhanh mở party full người đi!"
Bà trẻ hơi bối rối hỏi: "Mở party full người là gì?"
Hề Vũ cười giải thích: "Chỉ là một nhóm người chơi game cùng nhau thôi."
Bà trẻ chưa bao giờ chơi kiểu trò chơi mà nhiều người cùng tham gia như thế, nên cũng muốn chơi nó.
Đám người Lỗ Nhị cực kì nhiệt tình, họ giúp cô tải trò chơi rồi dạy cô cách chơi.
Kiều Ấu đã hiểu đại khái, nên đã chơi với họ hai ván.
Bà trẻ cảm thấy trò chơi này khá thú vị, mỗi khi cô giết ai đó đều sẽ có một lời nhắc bằng tiếng Anh vang lên, ví dụ như sau khi cháu trai của cô giết người của đối phương, lời nhắc "First Blood"* sẽ vang lên.
*First Blood: mạng giết đầu tiên trong game.
Lúc này cháu trai sẽ hưng phấn nói: "First Blood!"
Ở ván thứ hai, cháu trai thậm chí còn lấy được Pentakill.
Khi thông báo về "Penta Kill" và "Aced" vang lên, Kiều Ấu không khỏi cảm thấy phấn khích.
Trò chơi này nhìn chung có cảm giác khá sôi nổi, chẳng trách nó lại được yêu thích đến vậy.
Chơi hai ván, Kiều Ấu mới nhớ ra đồng chí Cố vẫn luôn một mình đợi ở bên cạnh.
Cô nói với cháu trai một tiếng, rồi đi đến chỗ Cố Tây Khởi, dùng giọng nói ngọt ngào nhiệt tình gọi anh: "Đồng chí Cố, chúng ta cũng qua chơi đi."
Cố Tây Khởi liếc nhìn cô một cái: "Được."
Kiều Ấu nghiêng đầu: "Nhưng chúng ta chỉ có hai người."
Lúc này, Lỗ Nhị ở bên cạnh xen vào: "Hai người các cậu có thể chơi solo đó!"
Solo?
Kiều Ấu chưa chơi bao giờ.
Vẻ mặt cô đầy mong đợi nói: "Đồng chí Cố, vậy hay chúng ta solo đi."
"Ừm."
Kiều Ấu không rành chơi game, cô chỉ là một con gà con đơn thuần, nhưng cô biết rất rõ đồng chí Cố vẫn đang nhường cô.
Người dẫn đầu đều là cô ấy.
Lần nào đồng chí Cố cũng không thu hoạch vượt cô được.
Sau khi chơi một ván solo, bà trẻ nhanh chóng mất hứng thú với trò chơi này.
Đúng lúc cô cũng buồn ngủ nên vào phòng tắm tắm rửa sơ một chút, rồi lên giường đi ngủ.
Mái tóc đen dài của bà trẻ xõa ra rối tung sau lưng, trông cô rất thanh tú và mảnh mai, như một con búp bê bằng sứ dễ vỡ, xinh đẹp và yếu đuối.
Giọng nói cô rất nhỏ nhẹ ngọt ngào: "Đồng chí Cố, cháu trai, Lục Nhị, Hề Vũ, Lưu Tân Vọng, tôi đi ngủ trước đây, chúc ngủ ngon."
"Ngủ ngon."
"Ngủ ngon."
...
Sau khi Kiều Ấu đi ngủ, Kiều Thần cười chế giễu nhìn Cố Tây Khởi: "Ra ngoài nói chuyện một chút không?"
Cố Tây Khởi lười biếng nhướng mày: "Không."
Kiều Hữu vẫn ngoan ngoãn nằm trên giường nghỉ ngơi, để cô một mình trong này, anh không yên tâm.
Anh phải trông thấy cô mới yên tâm được.
Khi cô ngủ rất ngoan, tóc xõa tung bốn phía, để lộ đôi má trắng nõn và mềm mại.
Cả người lặng im, nhắm mắt ngủ yên tĩnh như một cô búp bê.
Kiều Thần tiếp tục cười giễu: "Cậu không giả làm "trà xanh" nữa à?"
Cố Tây Khởi nhếch môi, thản nhiên cười.
Nhìn thấy thái độ thản nhiên của Cố Tây Khởi, Kiều Thần đột nhiên mất hết ý định gây hấn.
Quên đi, hôm nay là đêm Bình An, sắp qua mười hai giờ đêm sẽ đến lễ Giáng Sinh, đón lễ lớn nên anh Kiều đây sẽ không so đo với cậu nữa.
-
Đêm Bình An và ngày Giáng Sinh vừa trôi qua thì sắp đến cuối kỳ.
Đợi sau khi thi cuối kỳ xong sẽ có kỳ nghỉ đông kéo dài một tháng.
Mặc dù còn hơn nửa tháng nữa mới đến kỳ nghỉ đông, nhưng đêm giao thừa đã đến gần ngay trước mắt rồi.
Vì vậy, khi Kiều Ấu đến trường vào thứ hai, tâm trạng các học sinh đều vô cùng phấn khởi vì dù sao thì năm mới cũng sắp đến rồi.
Tất cả bọn họ đều đang thảo luận xem sẽ đi đâu vào đêm giao thừa.
Kiều Ấu vừa ngồi xuống, Trịnh Điềm Tranh liền chủ động qua bắt chuyện: "Ấu Ấu, Giáng Sinh của cậu thế nào?"
Kiều Ấu mím môi cười, để lộ hai lúm đồng tiền ngọt ngào: "Vui lắm."
Trịnh Điềm Tranh nhớ tới trước đó mình đã từ chối lời mời của Kiều Ấu, cũng cảm thấy khá xấu hổ: "À, đêm giao thừa chúng ta đi chung nhé?"
Kiều Ấu cẩn thận suy nghĩ một lúc, nhưng không đồng ý ngay.
Thấy cô không trả lời, Trịnh Điềm Tranh cố ý trêu chọc: "Sao thế? Cậu muốn đón giao thừa với người khác sao?"
Kiều Ấu nghiêm túc gật đầu.
Nhớ đến lễ Giáng Sinh vừa qua, cô nghiêng đầu nhớ lại: "Tớ đã trải qua đêm Bình An với đồng chí Cố, hôm đó bọn tớ đã cùng nhau đi ăn đồ Tây và đến quảng trường Tinh Nguyệt.
Sau đó, hai đứa còn tới phòng khách sạn chơi trò chơi.
Đúng rồi, tớ còn lấy được "First Blood" của cậu ấy đấy!"
Cô chơi solo với đồng chí Cố.
Cô đã lấy được "First Blood", thế nên nói cô có được "First Blood" của đồng chí Cố, lời này không có vấn đề gì cả!