Hotboy Vườn Trường Là Cháu Của Tôi



Khi Kiều Ấu và Kiều Thần về nhà, Kiều Hành Vượng đã ở nhà.

Ông ấy đang đọc thông tin mà thám tử tư vừa điều tra được.

Thực ra lúc trước, trong lòng ông ấy đã hơi tin Kiều Ấu là cô út của mình.

Sau khi thám tử tư điều tra thân phận bối cảnh của Kiều Ấu, lòng tin ấy đã từ 30% dâng lên 70%, 30% còn lại phải chờ xem kết quả xét nghiệm DNA cuối cùng.

Kết quả điều tra cuối cùng của thám tử tư cho thấy, Kiều Ấu cứ như đột ngột xuất hiện trên thế giới này, không thể điều tra được bất cứ thông tin quá khứ nào của cô.

Chẳng những vậy, thám tử tư cũng không tìm thấy dấu vết của bất cứ ai bí mật xóa bỏ thông tin của Kiều Ấu.

Điều này có nghĩa Kiều Ấu thực sự xuất hiện giữa hư không, cho nên hiện giờ cô là người không có hộ khẩu.

Tuy nhiên Kiều Hành Vượng đã giúp Kiều Ấu xóa bỏ dấu vết, hơn nữa cũng thu xếp một thân phận mới cho cô, giúp cô nhập hộ khẩu.

Kể từ hôm nay trở đi, họ chính thức trở thành người một nhà cùng nằm trong sổ hộ khẩu.

Kiều Hành Vượng vẫy tay gọi Kiều Ấu và Kiều Thần, hai người bèn ngồi xuống ghế sofa bên cạnh Kiều Hành Vượng.

Kiều Hành Vượng nói với Kiều Ấu: “Năm nay, cô mới 16 tuổi đúng không?”

Kiều Ấu khẽ “ừ” một tiếng.

Kiều Hành Vượng thở dài.

Năm cô út của ông ấy mất tích, quả thực đúng là 16 tuổi.

“Vậy thì bây giờ cô có kế hoạch gì về tương lai không? Nếu tạm thời không có thì cô không cần vội vã trả lời tôi.”

Kiều Ấu chợt nhớ lại những lời mà bác Lỗ trong chuồng bò thường xuyên dặn dò mình trước khi xuyên không.

Mặc dù ông ấy sống trong chuồng bò bẩn thỉu nhưng ánh mắt của ông ấy vẫn sáng ngời, đó là khao khát đối với tương lai, đối với kiến thức.

Ông ấy nói: “Tri thức là sức mạnh.

Một ngày nào đó, chính phủ sẽ khôi phục kỳ thi đại học, có lẽ ngày ấy sẽ đến nhanh thôi.

Nếu thật sự có ngày ấy, Ấu Ấu, cháu nhất định không được bỏ lỡ.”

Cho dù thời đại ấy, mọi người đều không coi trọng học thức, thậm chí ba mẹ của Kiều Ấu chưa bao giờ yêu cầu cô đi học phải đạt được thành tích như thế nào, song bác Lỗ xưa nay vẫn luôn là người nhìn xa trông rộng, ông ấy cho rằng mặc dù là con gái thì vẫn phải đi học.

Kiều Ấu im lặng hai giây, đoạn nghiêm túc trả lời: “Cô muốn đi học, muốn tham gia thi đại học.”

Kiều Hành Vượng đồng ý ngay tức thì: “Được, chuyện nhập học tôi sẽ giải quyết giúp cô, đến lúc đó cô sẽ học cùng trường với Thần Thần.”

Kiều Ấu không hiểu biết nhiều về các trường học của thời đại này.

Cô tin rằng Kiều Hành Vượng nhất định sẽ xử lý ổn thỏa giúp mình.


Cuộc trò chuyện tạm thời kết thúc.

Khi Kiều Ấu chuẩn bị lên lầu, Kiều Hành Vượng xin một cọng tóc của cô, còn phải là cọng tóc có chân lông.

Mặc dù không hiểu Kiều Hành Vượng muốn làm gì nhưng Kiều Ấu vẫn nhổ tóc cho ông ấy, còn hào phóng bày tỏ: “Nếu cháu cần thì cô vẫn còn!”

Kiều Thần đứng bên cạnh phì cười thành tiếng.

Không hổ là gái thôn quê, có khi không biết sợi tóc này dùng để làm gì ấy chứ! Thế là Kiều Thần cố ý hù dọa cô: “Cậu có biết ba tôi lấy tóc của cậu làm gì không?”

Quả nhiên, Kiều Ấu bị câu hỏi này thu hút sự chú ý, giọng nói non nớt tràn đầy thắc mắc: “Dùng để làm gì?"

“Thuật vu cổ, cậu đã từng nghe bao giờ chưa?”

Thứ này… Kiều Thần thật sự từng nghe bà nội hàng xóm kể lại.

Kiều Thần hạ thấp giọng nói, ngữ điệu âm u: “Có tóc và ngày sinh tháng đẻ của cậu thì có thể khống chế số mệnh của cậu, kêu cậu làm gì cậu phải làm nấy, cậu sẽ biến thành con rối trong tay ba tôi!”

Kiều Ấu ngây ngẩn cả người.

Sắc mặt Kiều Ấu trắng bệch.

Kiều Ấu…

Thấy phản ứng của cô, Kiều Thần không nhịn được ngửa mặt lên trời cười phá lên: “Lừa cậu đấy! Phú cường dân chủ văn minh! Nhớ kỹ tinh thần của chủ nghĩa xã hội! Tôi bịa chuyện mà cậu cũng tin hả?”

Kiều Ấu cảm thấy nắm đấm của mình cứ ngứa ngáy.

Đến cuối cùng, Kiều Thần còn không quên nói: “Mê tín dị đoan không được đâu nhé, bà trẻ ạ!”

Ai bảo cô mê tín dị đoan? Rõ ràng là cậu ấy cố tình hù dọa cô trước mà!



Sau khi về phòng, Kiều Ấu lấy món đồ được yêu thích nhất của mình dạo gần đây – điện thoại di động.

Cô xem QQ, thấy Cố Tây Khởi đã đồng ý lời mời kết bạn của mình.

Đối mặt với khung chat trắng tin trước mắt, Kiều Ấu có cảm giác không biết nên bắt đầu từ chỗ nào.

Lần đầu tiên chơi QQ, nên nói gì đây nhỉ? Hơn nữa, quan trọng nhất là cô phải làm sao mới có thể giả vờ như mình là tay chơi QQ già đời nhỉ?

Dạo này, Kiều Ấu đã nhận ra mình cứ có cảm giác không hòa hợp với thời đại này.

Kiều Thần thường xuyên nói cô “quê mùa”, “nông thôn”.

Thân là trưởng bối, tất nhiên cô sẽ không giận dỗi với con cháu, hơn nữa sớm muộn gì cô cũng sẽ dạy cho cậu ấy biết cái gì gọi là “kính trên nhường dưới”.

Trong quan niệm của Kiều Ấu, mình bại lộ hình tượng “gái nhà quê” trước mặt cháu trai cũng chẳng sao, dù gì họ cũng là người một nhà, không cần chú ý mấy tiểu tiết đó.

Nhưng trước mặt người ngoài, cô vẫn rất sĩ diện.


Suy cho cùng thì trước khi xuyên không, cô là hoa khôi của công xã Hồng Kỳ, là cô gái thời thượng nhất ở địa phương.

Cho dù sau khi xuyên không, cô cũng vẫn muốn trở thành một người bắt kịp trào lưu.

Thế là cô thử gõ dòng chữ “Làm thế nào để giả vờ như mình chơi QQ rất giỏi” trong khung trình duyệt nào đó.

Tìm kiếm nội dung mà mình muốn biết trên trình duyệt là kiến thức mà cháu trai vừa dạy cô cách đó không lâu.

Mặc dù nghe cháu trai hướng dẫn xong, cô đã ghi nhớ trong lòng nhưng trên thực tế, cô sử dụng vẫn chưa được thành thạo cho lắm.

Nhưng chỉ cần luyện tập một thời gian thì cũng sẽ thành thạo cả thôi.

Kiều Ấu tự nhận mình đang dần dần hòa nhập vào thế giới này với tốc độ nhanh như tên lửa.

Nói không chừng chẳng mấy mà cô sẽ hoàn toàn giống hệt những người sinh ra và lớn lên trong thời đại này ấy chứ.

Kiều Ấu bấm vào một topic, tập trung nghiên cứu bài viết này với thái độ như đang học tập kiến thức quan trọng.

“Hỏi: Làm cách nào để giả vờ như mình là tay chơi QQ lành nghề?”

“Cảm ơn đã mời trả lời: QQ đã xuất hiện nhiều năm, chắc chẳng có mấy ai chưa từng chơi QQ đâu nhỉ.” Thấy câu trả lời này, Kiều Ấu hơi chột dạ.

Cô chính là một trong những người chưa từng chơi QQ.

“Đầu tiên ấy, kết bạn với người khác, nhất định phải gửi một câu ‘Xin chào’ để thể hiện sự lễ phép của mình.

Sau đó tự giới thiệu ngắn gọn về bản thân mình, ví dụ như họ tên nè, tuổi tác nè, vậy thì mới tỏ vẻ mình chân thành kết bạn với họ, đúng không? Kế tiếp ấy, đó là kỹ xảo trò chuyện.

Làm cách nào để thể hiện bạn là một người thời thượng đây nhỉ? Đáp án là… Bạn phải sử dụng những câu nói đang thịnh hành hiện nay.

Hãy để tôi đây giới thiệu cho mọi người biết một vài câu nói đang thịnh hành nhé!”

Đọc đến đây, Kiều Ấu không khỏi đề cao sự tập trung.

Cô biết, đến lúc quan trọng rồi đây.

Người trả lời có vẻ rất nghiêm túc, thực sự liệt kê hàng loạt câu nói đang thịnh hành ở bên dưới.

“Bạn là GG hay là MM?”*

*GG: Viết tắt của “anh trai” (gege/哥哥); MM: Viết tắt của “em gái” (meimei/妹妹)

“Nhanh lên đi, tôi chờ đến nỗi hoa sắp tàn rồi!”

“Cậu là đồ tôm tép.”

“Bơm nước nè.”


“Ném gạch!”

“Ngộ thix* lắm.”

*Chỗ này trong raw cố ý viết kiểu teencode nên nhóm dịch đổi thành teencode kiểu Việt Nam, sau này tình tiết nào gặp cũng thế.

Không phải bọn mình gõ sai.

Trên màn hình chi chít chữ, Kiều Ấu vừa đọc vừa dụi mắt, càng đọc đoạn sau, cô suýt nữa bị hoa mắt, sao mà nhiều dữ vậy? Sao lại có nhiều câu nói thời vậy!

Cô ghi nhớ mấy câu trong lòng, sau đó mở khung chat của mình và Cố Tây Khởi.

Ghi nhớ lời dặn dò của người trả lời trong bài viết lúc này, cô bắt đầu gõ chữ trong khung chat.

“Chào cậu, tôi tên là Kiều Ấu, nhà ở thôn Đại Tiền, năm nay mười sáu tuổi, rất vui được làm quen với cậu.

Cậu là GG hay MM?”

Thực ra câu cuối cùng “cậu là GG hay MM”, Kiều Ấu không hiểu có nghĩa gì, cô đoán chắc có nghĩa là rất thời thượng, bởi vì những người trả lời lại bài đăng của người kia hầu như đều đăng câu “Bạn là GG hay là MM?”.

Chỉ gõ một dòng chữ này đã tốn mười mấy phút của Kiều Ấu.

Lần đầu tiên cô dùng điện thoại, cũng là lần đầu tiên dùng bàn phím 9 phím, vẫn chưa quen nên gõ chữ rất chậm.

Sau khi gõ xong dòng chữ này, Kiều Ấu kiểm tra lại mấy lần, xác nhận không có chữ sai, câu nói cũng không có vấn đề gì, bèn bấm nút gửi.

Sau khi gửi tin nhắn xong, cô chống tay lên cằm, vẻ mặt đầy những nỗi băn khoăn, câu nói của mình có ngắn gọn quá không nhỉ? Thoạt nhìn có giống người mới chơi QQ không nhỉ? Suy cho cùng thì người trả lời lúc nãy liệt kê rất nhiều, rất nhiều câu nói thời thượng cơ mà!

Nghĩ vậy, Kiều Ấu tiếp tục nghiêm túc gõ từng chữ trên bàn phím.

“Trùng hợp nhỉ, cậu cũng đang lướt sóng trên mạng à?”

Chờ đến khi gõ xong câu nói này lại mười mấy phút trôi qua, Kiều Ấu bấm nút gửi.

Năm phút trôi qua, bên phía Cố Tây Khởi không có bất cứ động tĩnh gì.

Hàng lông mày xinh xắn của Kiều Ấu nhíu lại.

Sao cậu ấy không trả lời mình nhỉ? Chẳng lẽ mình đóng giả tay chơi không giống à?! Cho nên cậu ấy không muốn trả lời tin nhắn của mình?

Thế thì chỉ còn cách tung tuyệt chiêu!

Kiều Ấu phồng má, tiếp tục nghiêm túc gõ từng chữ trên bàn phím.

“Nhanh lên đi, tôi chờ đến nỗi hoa sắp tàn rồi!”



Cố Tây Khởi vừa đồng ý lời mời kết bạn QQ của Kiều Ấu, huấn luyện viên của đội tuyển KG lập tức gọi điện thoại cho anh.

Thấy dãy số quen thuộc trên màn hình, anh im lặng ba giây rồi bật loa ngoài, nhận điện thoại của anh ta.

Cuộc gọi vừa kết nối, giọng nói ồm ồm như loa rè của huấn luyện viên vang lên từ ống nghe điện thoại: “Rising, hiện tại đội tuyển rất cần cậu, tuyển thủ đi rừng vừa vào đội ngũ chính thức vốn chỉ là dự bị của cậu, thực lực của cậu ta vẫn chưa đủ sức ngồi trên vị trí này, cần sự hướng dẫn của cậu.

Trở về đi, đội tuyển sẽ ký hợp đồng mời cậu làm huấn luyện viên, sẽ cho cậu mức lương hậu hĩnh.”

Cố Tây Khởi cụp mi mắt, đôi mắt sáng ngời như ánh sao giờ đây chỉ còn lại sự hờ hững.

Anh ngồi duỗi chân trên sàn nhà, tay trái lành lặn gác lên đầu gối chân trái, trong tay thưởng thức một chiếc bật lửa, chân còn lại duỗi thoải mái.


Căn nhà rất tối tăm.

Một tiếng “lạch cạch” vang lên, anh bật hộp quẹt, ngọn lửa màu xanh lam âm u sáng lên giữa căn phòng tối om.

Nhìn ánh lửa chập chờn lúc sáng lúc tối, anh cười khẩy một tiếng: “Huấn luyện viên, lúc trước tôi đã nói rất rõ ràng, tôi chuẩn bị trở về trường học tiếp tục việc học, sẽ không tiếp tục làm công việc liên quan tới ngành công nghiệp thể thao điện tử nữa.”

Huấn luyện viên vội trả lời: “Ôi chao, cậu việc gì phải bướng bỉnh như thế? Độ nhạy bén và kinh nghiệm chiến đấu của cậu chính là tài sản đáng giá nhất đối với các thành viên của đội tuyển.

Cho dù không làm tuyển thủ, thực lực của cậu cũng vẫn dư sức trở thành huấn luyện viên.

Cậu thật sự không suy xét một chút à?”

Cố Tây Khởi nhếch mép, ánh mắt lại không có ý cười.

Anh tiện tay ném hộp quẹt xuống sàn nhà, hộp quẹt vỏ kim loại va chạm với sàn nhà phát ra tiếng vang giòn tan.

Giọng nói của anh gần như hờ hững, ẩn chứa thái độ lạnh lùng xa cách: “Không cần.”

Biết Cố Tây Khởi đã quyết tâm, huấn luyện viên thở dài một hơi.

Mặc dù trong lòng rất tiếc nuối, song anh ta cũng biết mình không thể thuyết phục được Cố Tây Khởi: “Đã vậy thì cứ thế thôi, mong rằng sau này cậu sẽ không hối hận.”

Hối hận? Cố Tây Khởi cụp mi mắt, hàng mi dài che khuất đôi mắt sâu thẳm bình tĩnh của anh.

Anh đã hạ quyết định thì sẽ không bao giờ hối hận.

Huấn luyện viên không nhắc lại đề tài này mà chuyển sang bàn về chuyện giải nghệ của anh.

Lúc trước họ tuyên bố Rising giải nghệ chỉ thông báo ngắn gọn trên weibo, song đối với game thủ chuyên nghiệp có sức ảnh hưởng lớn, số lượng fan hâm mộ nhiều đến nỗi có thể sánh ngang ngôi sao đang hot như Rising, đội tuyển nhất định sẽ tổ chức nghi lễ giải nghệ cho anh để thu hút sự chú ý lần cuối, coi như hút máu fans thêm một lần cuối cùng.

Đối với chuyện này, giọng nói của Cố Tây Khởi đã có vẻ không kiên nhẫn.

Vẻ mặt của anh rất mệt mỏi, không có hứng thú nói chuyện nữa: “Tùy các anh.” Dứt lời, anh trực tiếp bấm nút kết thúc cuộc gọi.

Sau khi cúp điện thoại, anh ngả lưng về sau, ngửa đầu ra đằng sau, để lộ yết hầu gợi cảm và cần cổ với đường nét sắc sảo.

Anh nhẹ nhàng tựa đầu lên tường.

Trong khoảng thời gian ngắn, trong phòng không còn bất cứ âm thanh nào khác ngoài tiếng hít thở nhẹ bẫng của anh.

Anh chậm rãi nhắm mắt, một tia sáng nhỏ chiếu vào phòng thông qua khe hở của rèm cửa, chiếu lên góc nghiêng đẹp như tạc tượng của anh.

Đây là cảnh tượng đủ để các fan hâm mộ gào rú, cảnh tượng tràn ngập vẻ đẹp chấn động, tiếc rằng giờ đây lại không có ai thưởng thức.

Đúng lúc này, di động của Cố Tây Khởi liên tục rung lên.

Anh mở mắt ra xem thì thấy là tin nhắn trên QQ.

Anh nhướn này, đã lâu rồi anh không dùng QQ, dạo này anh cũng chỉ mới kết bạn với cô gái mà mình tình cờ gặp được trong sân bay mà thôi.

Cho nên, ai sẽ gửi tin nhắn cho anh nhỉ? Anh cầm điện thoại lên nhìn lướt qua, ngay sau đó…

“Trùng hợp nhỉ, cậu cũng lướt sóng trên mạng à?”

“Nhanh lên đi, tôi chờ đến nỗi hoa sắp tàn rồi!”

Game thủ LOL chuyên nghiệp Rising dùng mạng 5G vừa cầm điện thoại lên thì thấy được những câu nói đậm cổ lỗ sĩ này.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận