Hắn bây giờ đã trở thành một tổng giám đốc tài ba của Vương thị
Nó quyết định đăng kí xin làm thư kí cho hắn, hằng ngày bên cạnh giúp hắn khôi phục trí nhớ
_______________
Vương thị, phòng tổng giám đốc...
-Chào tổng giám đốc_ nó bước vào nhìn người con trai ngày nhớ đêm mong, hắn bây giờ đã trưởng thành hơn trước, chững chạc hơn, đẹp trai hơn, sự lạnh lùng cũng nồng đậm hơn
-Tên ?_ hắn vùi đầu vào đống hợp đồng trên bàn, không thèm ngước mặt nhìn nó, độc một chữ
Nó mỉm cười nhẹ, hắn vẫn như xưa
-Lê Hoàng Bảo Nghi
Hắn nghe nó nói tên liền khựng lại 1s, Lê Hoàng Bảo Nghi, tên này thực quen tai, anh, cậu, chị hai và anh Khánh vẫn hay nhắc đến, rốt cuộc đây là người nào ?
Hắn ngước mắt lên nhìn nó, một cô gái xinh đẹp như thiên thần, mỉm cười nhìn hắn, hắn cảm nhiên thấy tim ấm lại khi thấy nụ cười tuyệt đẹp này, thực kì lạ
-Cô đã từng làm ở đâu chưa ?
-Khi bên Úc tôi đã làm công việc này 3 năm
-Được, tôi chọn cô, làm việc ngay bây giờ
-Cảm ơn tổng giám đốc
-Tôi muốn một ly cafe...
Không để hắn nói hết câu nó đã chạy đi làm cafe cho hắn
Một lúc sau nó trở về, đặt ly cafe trước mặt hắn
Hắn nhấp nhẹ, không thể tin nhìn nó
-Cô biết tôi thích uống loại cafe nào sao ?
-Cafe đen không đường, chỉ có anh mới uống cafe như vậy thôi
Hắn khó hiểu nhìn nó, sao nó biết được chẳng lẽ trước đây hắn và nó từng quen biết nhau sao ?
Nó mỉm cười, chắc chắn hắn đang rất thắc mắc, Thiên Ân, em nhất định sẽ khiến anh nhớ lại tất cả
-Được rồi, cô về phòng làm việc đi, phòng của cô cạnh phòng tôi
-Vâng
Nó bước ra trở về phòng làm tất cả nhân viên ngạc nhiên, các thư kí trước luôn run sợ khi đi vào phòng tổng giám đốc, đi ra thì khuôn mặt như đưa đám, làm việc không quá hai ngày, vậy mà cô gái xinh đẹp này vẫn tươi cười như thường, hay thật !!!
Nó trở về phòng mình đã thấy anh, cậu và cả Thiên Vũ trong phòng
-Thế nào rồi ?_ cậu hỏi nó
-Chẳng thế nào cả, vẫn bình thường_ nó nhún nhún vai
-Mẹ, tiểu mỹ nam muốn gặp ba_ Thiên Vũ chạy đến sà vào lòng nó nũng nịu
-Không được, nếu con có gặp thì phải gọi là tổng giám đốc, nghe rõ chưa ?
Mặt Thiên Vũ ỉu xìu, đột nhiên cười tinh nghịch, đáy mắt hiện lên tia giảo hoạt, anh và cậu nhìn cũng đủ biết nhóc này có trò mới rồi, lúc trước nó cũng giống y chang thế
Thiên Vũ lấy chiếc máy tính mini nó chế tạo, bắt đầu múa những ngón tay bé xíu, mập mạp, đáng yêu
Nó biết Thiên Vũ định làm gì liền ngăn cản:
-Con nghĩ mật mã ở đây dễ giải lắm à?
Nó nói đúng thật, mật mã máy tính hắn thật phức tạp, quả là ba của tiểu mỹ nam
-Con ngoan ngoãn ngồi yên đi, nếu không mẹ không cho con ở đây đâu_ nó hâm dọa
-Áh thôi, tiểu mỹ nam ngoan mà_ Thiên Vũ giật mình, nó nói là làm đó
Anh và cậu mỉm cười:
-Để bọn anh dắt Thiên Vũ đi chơi, nó còn nhỏ, ở đây chán như vầy làm sao chịu được
Thiên Vũ gật gật đầu, mắt sáng rỡ, anh và cậu là no.1
Anh và cậu đã nói vậy nó đành đồng ý
Anh và cậu dẫn Thiên Vũ đi tham quan công ty thì một giọng nói trong trẻo vang lên:
-Đây là ai vậy ?_ cô hỏi
Anh và cậu đang đau đầu không biết nên trả lời như thế nào thì Thiên Vũ đã nhảy vào
-Con là cháu của hai chú ấy ạ
Cô như không thể tin vào mắt mình, cậu bé này thật giống bản thu nhỏ của hắn, đây là sao ?
-Vân Anh, em đến tìm Thiên Ân hay sao ?_ cậu lãng sang chuyện khác
-Đúng vậy
-Vậy em đi đi, Thiên Ân ở trong phòng đó, bọn anh đi trước_ anh, cậu và Thiên Vũ nhanh chóng chuồn
Cô nghi hoặc nhìn theo bóng dáng ba người, không thể có việc giống nhau đến kinh ngạc như vậy được, như vậy là sao, nhất định phải điều tra