How To Marry A Marquis

“Bà muốn làm gì cơ!”

Elizabeth đứng trước Phu nhân Danbury, miệng mở to vì ngạc nhiên.

“Ta đã nói rồi, ta sẽ chợp mắt.”

Phu nhân Danbury nhướn một bên mày lên. “Ta đã làm thế một lần hai ngày trước.”

“Nhưng… nhưng…”

“Ngậm miệng lại, Elizabeth. Cháu bắt đầu giống một con cá rồi đấy.”

“Nhưng bà đã nói với cháu,” Elizabeth phản kháng “lần này qua lần khác, rằng dấu hiệu của sự văn minh là lề thói hằng ngày.”

Phu nhân Danbury nhún vai và tạo một âm thanh hơi vui tính kiểu cách. “Một phụ nữ không thể cho phép bản thân thỉnh thoảng thay đổi thói quen hằng ngày sao? Mọi thói quen cần điều chỉnh lại định kì.”

Elizabeth xoay sở để ngậm miệng lại, nhưng cô vẫn không thể tin điều cô vừa nghe.

“Ta có thể chợp mắt mỗi ngày,” Phu nhân Danbury tuyên bố, bắt chéo hai tay. “Ta nói, cháu đang nhìn cái quái gì thế?”

Elizabeth đang nhìn ngơ ngác quanh phòng, trả lời. “Một người nói từ trong bụng. Những lời đó không thể phát ra từ miệng bà được.”

“Ta đảm bảm là đúng đấy. Ta cảm thấy giấc ngủ buổi chiều thoải mái kì lạ.”

“Nhưng giấc ngủ hôm trước… giấc ngủ một mình của bà gần nhất từ khi còn nhỏ, cháu có thể thêm vào… là vào buổi sáng.”

“Hmmph. Có lẽ vậy. Có lẽ không.”

“Là vậy đấy.”

“Sẽ tốt hơn vào buổi chiều.”

Elizabeth không có lí lẽ nào để tranh cãi lại điều vô lí này, vì vậy cô chỉ dang tay ra và nói. “Cháu sẽ để bà ngủ vậy.”

“Đúng. Hãy làm thế. Và đóng của lại. Ta chắc ta sẽ cần sự tĩnh lặng hoàn toàn.”

“Cháu không thể hình dung bà yêu cầu điều gì kém hơn nữa.”

“Cô gái láu cá. Sự cả gan đó từ đâu thế?”

Elizabeth ném cho người chủ của cô một cái nhìn trách móc. “Bà biết rất rõ nó đến từ bà, Phu nhân Danbury.”

“Đúng, ta làm khá giỏi trong việc uốn nắn cháu phải không?”

“Chúa giúp cháu.” Elizabeth rên rỉ.

“Ta nghe rồi đấy!”

“Cháu không nghĩ có bất kì cơ hội nào để thính giác của bà là giác quan đầu tiên bị mất.”

Phu nhân Danbury cười lớn vì điều đó. “Cháu rất biết cách làm thỏa mãn một người đàn bà già đấy, Elizabeth Hotchkiss. Đừng nghĩ ta không cảm kích điều đó. Ta rất thích cháu.”

Elizabeth chớp mắt ngạc nhiên trước sự biểu lộ tình cảm không bình thường của Phu nhân Danbury. “Sao ạ, cảm ơn bà.”

“Không phải lúc nào ta cũng hoàn toàn cáu kỉnh.” Phu nhân Danbury nhìn sự quan sát nho nhỏ của cô quanh sợi dây chuyền ở cổ bà. “Ta tin là ta muốn được đánh thức sau bảy mươi phút.”

“Bảy mươi phút ư?” Sao mà Phu nhân Danbury lại đặt ra một con số kì quặc vậy chứ?

“Một tiếng thật không đủ, nhưng ta quá bận để tốn một tiếng rưỡi. Ngoài ra,” Phu nhân Danbury thêm vào với một cái nhìn láu cá. “Ta thích cháu nhón chân.”

“Về điều đó” Elizabeth lẩm bẩm, “Cháu không nghi ngờ.”

“Vậy bảy mươi phút nhé. Và không sớm một phút nào.”

Elizabeth lắc đầu kinh ngạc khi cô bước tới cánh cửa. Trước khi cô đi ra, dù sao, cô quay lại và hỏi. “Bà có chắc bà thấy khỏe không?”

“Mỗi bộ phận đều tốt như một phụ nữ già năm mươi tám tuổi.”

“Thật sự rất tốt lành” Elizabeth nói một cách hài hước “vì bà đã sáu mươi sáu.”

“Cô gái xấc xược. Hãy đi ra trước khi ta cắt bớt tiền lương của cháu.”

Elizabeth nhíu mày lại. “Bà sẽ không dám đâu.”

Phu nhân Danbury mỉm cười với bản thân khi bà nhìn người bầu bạn của mình đóng cánh cửa sau cô. “Ta làm việc tốt.” bà tự nhủ, giọng chứa đầy sự thương mến - và có lẽ chỉ một ít tự tán dương. “Nó càng ngày càng giống ta.”

Elizabeth thở dài và ngồi phịch xuống một cái ghế dài bọc nệm trong sảnh. Cô phải làm gì với chính mình bây giờ? Nếu cô biết Phu nhân Danbury sẽ chợp mắt, cô đã mang theo vài thứ cần may vá, hoặc có lẽ sổ sách ở nhà. Chúa biết tài chính nhà Hotchkiss có thể luôn cần sắp xếp lại.

Tất nhiên luôn có quyển LÀM THẾ NÀO ĐỂ CƯỚI MỘT NGÀI HẦU TƯỚC. Cô đã thề cô không nhìn quyển sách đáng nguyền rủa đó lần nào nữa, nhưng có lẽ cô nên chỉ lén nhìn vào thư viện để chắc chắn James không di chuyển nó, hoặc lật nó lên, hoặc lật vài trang, hoặc… hoặc, well, làm bất cứ điều gì với nó.

Không, cô kiên quyết tự nhủ, nắm chặt lấy lớp da màu hạt dẻ của chiếc ghế dài để giữ bản thân không đứng dậy. Cô sẽ không còn gì để làm với bà Seeton và những chỉ dẫn của bà ấy nữa. Cô sẽ ngồi đây, dính vào chiếc ghế như keo, cho đến khi cô quyết định làm sao để dùng bảy mươi phút của cô.

Không bước vào thư viện. Bất cứ điều gì cô làm, cô sẽ không bước vào thư viện.

“Elizabeth?”

Cô nhìn lên thấy James – hay đúng hơn, đầu của James, ló ra khỏi cửa thư viện.

“Cô có thể gặp tôi một lát không?”

Cô đứng dậy. “Có vấn đề gì à?”

“Không, không. Thực ra là trái ngược hoàn toàn.”

“Nghe có vẻ đầy hứa hẹn.” cô lẩm bẩm. Đã rất lâu từ khi có ai đó báo cho cô tin vui. Cô có thể gặp tôi một lát không? có vẻ là cách nói lịch sự, Số tiền của cô đã vượt quá khoản nợ và nếu cô không trả ngay lập tức tôi sẽ báo cho nhà chức trách.

Anh ra hiệu với cô, “Tôi cần nói chuyện với cô.”

Cô theo anh vào thư viện. Quá nhiều so với sự quyết tâm mới đây của cô. “Gì vậy?”

Anh đưa ra quyển LÀM THẾ NÀO ĐỂ CƯỚI MỘT NGÀI HẦU TƯỚC và cau mày. “Tôi đã đọc cái này.”

Oh, không.

“Nó thực sự rất hấp dẫn.”

Cô rên lên và vỗ hai tay trên tai. “Tôi không muốn nghe nó.”

“Tôi tin chắc tôi có thể giúp cô.”

“Tôi không nghe.”

Anh chộp lấy tay cô và kéo nó cho đến khi cô thẳng tay ra như một con sao biển. “Tôi có thể giúp cô.” Anh nói lần nữa.

“Tôi không thể giúp được nữa rồi.”

Anh cười khúc khích, giọng trầm đục cảnh báo Elizabeth đến cả ngón chân. “Nào, nào” anh nói “đừng quá bi quan.”

“Tại sao anh đọc nó?” cô hỏi. Lạy Chúa, làm sao người này hay bất kì người đàn ông đẹp trai, quyến rũ nào có thể thấy thích thú với quyển sách này chứ? Nếu một người muốn diễn tả vẻ mặt thẳng thắn nhất có thể, đó là một lí thuyết cho người phụ nữ tuyệt vọng. Và không phải đàn ông có khuynh hướng đặt phụ nữ hết hi vọng ngang hàng với cây độc cần, thức ăn độc và bệnh dịch hạch sao?

“Hãy gọi nó là tính hiếu kì không thể thỏa mãn.” Anh đáp lại. “Làm sao tôi có thể chịu được, sau khi bị ép buộc phải hết sức can đảm để lấy lại được quyển sách hồi sáng sớm nay?”

“Sự can cảm?” cô la lên. “Anh giật nó ra từ phía dưới tôi.”

“Từ ‘can cảm’ luôn không hạn chế về mặt ngữ nghĩa.” Anh nói một cách vô tình, dành cho cô một nụ cười nguy hiểm rất đàn ông khác.

Elizabeth nhắm mắt lại và thở dài mệt mỏi và bối rối. Đây hẳn là cuộc trò chuyện kì lạ nhất trong đời cô, và như thế nào đó nó có vẻ rất tự nhiên.

Phần kì lạ nhất là cô không thực sự cảm thấy xấu hổ. Oh, chắc chắn má cô hơi hồng, và cô không thể quá tin một số lời nói thoát ra từ miệng cô, nhưng để chắc chắn, cô nên chết bởi sự xấu hổ cực kì ngay bây giờ.

Đó là James, cô nhận ra. Thứ gì đó ở anh khiến cô thoải mái. Anh có một nụ cười ung dung, một tiếng cười an ủi. Anh có thể có một mặt nguy hiểm và rõ ràng bí ẩn, và thỉnh thoảng anh nhìn cô theo một cách nóng bỏng kì lạ khiến không khí hoàn toàn nặng nề, nhưng khác là đó gần như không thể cảm thấy không thoải mái trong sự bầu bạn của anh.

“Cô đang nghĩ gì vậy?” cô nghe anh hỏi.

Cô mở mắt. “Tôi đang nghĩ tôi không thể nhớ lần cuối cùng tôi cảm thấy thật lố bịch.”

“Đừng ngốc thế.”

“Thỉnh thoảng,” cô nói với một cái lắc đầu tự ti, “Tôi chỉ không thể tránh được nó.”

Anh lờ đi câu bình luận của cô và giơ quyển sách ra, lắc nó bằng một cái búng nhẹ cổ tay. “Nó có vấn đề.”

“LÀM THẾ NÀO ĐỂ CƯỚI MỘT NGÀI HẦU TƯỚC Ư?”

“Nhiều vấn đề.”

“Tôi hồi hộp khi nghe vậy. Tôi phải nói có vẻ rất khó để sống bằng những chỉ dẫn của bà ấy.”

James bắt đầu bước tới bước lui, đôi mắt nâu ấm áp của anh rõ ràng lạc vào suy nghĩ. “Tôi thấy rõ ràng” anh tuyên bố “là bà Seeton – nếu đó quả thực là tên thật của bà ấy – chưa lần nào lưu ý đến một người đàn ông khi xây dựng những chỉ dẫn của bà.”

Elizabeth cảm thấy thú vị nên cô ngồi xuống.

“Bà ấy có thể đưa ra bao nhiêu luật lệ và quy tắc bà ấy muốn” anh diễn giải, “nhưng phương pháp của bà ấy không hoàn thiện. Bà ấy quả quyết rằng nếu cô làm theo những chỉ dẫn này, cô sẽ cưới một hầu tước.”

“Về ‘hầu tước’, tôi nghĩ bà ấy chỉ có ý nói một quý ông đủ tư cách.” Elizabeth ngắt lời. “Tôi cho rằng bà ấy chỉ có mục đích lặp âm cho tiêu đề quyển sách.”

Anh lắc đầu. “Không có gì khác biệt cả. Hầu tước, quý ông đủ tư cách… chúng tôi là đàn ông.”

“Vâng”, cô chầm chậm nói, chỉ vừa đủ chống lại thôi thúc chứng minh sự thực bằng cách để cho ánh mắt của cô lang thang lên xuống người anh. “một người sẽ hi vọng thế.”

James cúi tới trước, nhìn chăm chú vào mặt cô. “Tôi hỏi cô điều này: làm ơn hãy nói, làm thế nào bà Seetons – nếu đó thực sự là tên bà ấy – có thể xác định được những luật lệ của bà ấy phù hợp hay không?”

“Well”, Elizabeth lảng đi “Tôi cho rằng bà ấy có thể đã đi kèm vài cô gái trẻ và…”

“Phi lý” anh ngắt lời “Người thực sự có thể xác định những luật lệ của bà ấy có thích hợp hay không là một hầu tước.”

“Hoặc một người đàn ông đủ tư cách.” Cô thêm vào.

“Hoặc một người đàn ông đủ tư cách.” Anh thừa nhận với một cái lắc đầu nhẹ về một bên. “Nhưng tôi có thể cam đoan với cô, với tư cách một người đàn ông khá đủ tư cách, nếu một người phụ nữ đến gần tôi, làm theo những chỉ dẫn này…”

“Nhưng cô ấy sẽ không đến gần anh,” Elizabeth ngắt lời. “Không nếu cô ấy là theo những hướng dẫn của bà Seeton. Điều đó sẽ chống lại những luật lệ. Một người phụ nữ phải chờ đến khi người đàn ông đến gần cô ấy. Tôi không thể nhớ là chỉ dẫn nào, nhưng tôi biết nó ở trong đó.”

“Chỉ càng chứng tỏ quyển sách này ngu ngốc như thế nào thôi. Dù sao, điều tôi cố làm rõ, là nếu tôi gặp một người được bảo trợ bởi bà Seeton – nếu đó thực sự là tên bà ấy…”

“Tại sao anh cứ nói thế?”

James nghĩ về điều đó một lúc. Đã nhiều năm là một mật vụ. Tuy nhiên, tất cả những gì anh nói là “Tôi không phải là người lơ mơ nhất. Nhưng như tôi đã nói, nếu tôi gặp một người được bảo trợ bởi bà Seeton, tôi kêu thét lên mà chạy về phía khác.”

Một nhịp tĩnh lặng, và rồi Elizabeth nói, với một nụ cười ranh ma ám chỉ. “Anh đã không chạy khỏi tôi.”

Đầu James ngẩng phắt lên. “Cô có ý gì?”

Nụ cười cô giãn ra, và cô trông gần như nham hiểm trong sự thích thú làm anh mất bình tĩnh. “Anh đã không đọc chỉ dẫn về việc thực hành những chỉ dẫn à?” Cô cúi tới trước để lật vài trang của quyển LÀM THẾ NÀO ĐỂ CƯỚI MỘT NGÀI HẦU TƯỚC, mặc dù anh đang giữ nó, tìm chỉ dẫn đã nói. “”Tôi nghĩ nó là chỉ dẫn số mười bảy.” cô thêm vào.

Anh nhìn chằm chằm cô không thể tin được trong cả mười phút trước khi hỏi. “Cô thực hành với tôi?”

“Nghe hơi nhẫn tâm, tôi biết, và tôi đã cắn rứt và thấy tội lỗi về điều đó, nhưng tôi thực sự không còn sự lựa chọn nào khác. Dù sao, nếu không phải là anh thì là ai chứ?”

“Ai, thế à.” James lẩm bẩm, không hoàn toàn chắc chắn tại sao anh cáu. Đó không phải do cô đã thực hành với anh, điều đó thực ra khá thú vị. Đúng hơn là, anh nghĩ đó có thể do anh không nhận ra cô thực hành với anh.

Với một người đàn ông tự hào về bản thân anh ta về tài khéo léo và tri giác, điều đó quả thực hơi khó chịu.

“Tôi sẽ không bao giờ làm thế nữa.” Cô hứa. “Tôi hầu như đã hơi không công bằng.”

Anh bước đi, gõ ngón tay lên quai hàm khi anh cố quyết định làm thế nào để chuyển tình huống này sang lợi thế của anh.

“James?”

Aha! Anh quay phắt lại với một cử chỉ mập mờ, mắt anh sáng lên với sự rộn ràng cho ý tưởng mới. “Cô thực hành để hướng tới ai?”

“Tôi không hiểu.”

Anh ngồi xuống đối diện cô và để cánh tay trên bắp đùi khi anh cúi xuống. Vào sáng sớm anh đã thề với chính mình rằng anh sẽ phá bỏ ánh nhìn tuyệt vọng trong mắt cô. Thực sự, ánh nhìn đó không ở đây lúc này, nhưng anh biết nó sẽ trở lại ngay khi cô nhớ về ba đứa em nhỏ của cô ở nhà. Và bây giờ anh tìm ra một cách để giúp cô và có một cở hội sáng chói để làm điều đó.

Anh sẽ hướng dẫn cô. Cô muốn bẫy vài người đàn ông không ngờ vực vào hôn nhân – well, không ai có thể biết nhiều về bẫy hơn Hầu tước Riverdale. Anh có mọi mưu mẹo xuất hiện trong đầu, từ việc khéo léo dẫn dắt theo anh vào góc tối, đến những bức thư tình cực kì rõ ràng, đến những người đàn bà trần truồng trên giường anh.

Có vẻ hợp lí nếu anh nắm thật tốt cách trốn tránh hôn nhân, anh có thể áp dụng hiểu biết của anh cho phương diện đối lập. Với một chút công việc, Elizabeth có thể nắm lấy bất cứ người đàn ông nào trong vùng đất này.

Một chút – phần “công việc” trong đó – làm cho mạch anh đập nhanh hơn, và chắc chắn chưa đề cập đến phần phức tạp hơn. Bất kì bài hướng dẫn nào cũng sẽ phải bao gồm ít nhất một bài kiểm tra nhanh về nghệ thuật yêu đương. Không có gì, tất nhiên, sẽ làm hại một cô gái, nhưng…

“Mr. Siddons? James?”

Anh nhìn lên, nhận thấy mình đã lơ đễnh. Lạy Chúa, nhưng cô có khuôn mặt của một thiên thần. Anh thấy nó gần như không thể tin được cô nghĩ cô cần giúp đỡ để tìm một người chồng. Nhưng cô đã nghĩ về điều đó, và nó cho anh cơ hội tuyệt nhất…

“Khi cô thực hành với tôi”, anh hỏi với một giọng chậm rãi tập trung “ai là mục tiêu cuối cùng của cô?”

“Anh muốn nói để kết hôn à?”

“Vâng.”

Cô chớp mắt và miệng cô hơi chuyển động trước khi cô nói. “Tôi… thực ra tôi không biết. Tôi đã không suy nghĩ sâu xa lắm. Tôi chỉ hi vọng được dự một trong những buổi tụ họp của Phu nhân Danbury. Đó có vẻ là một nơi tốt như bất kì nơi nào khác để kiếm một quý ông đủ tư cách.”

“Bà ấy có định ngày sớm không?”

“Một cuộc hội họp ư? Có. Vào thứ bảy, tôi tin là thế. Một bữa tiệc nhỏ ngoài vườn.”

James ngồi xuống lại. Khỉ thật. Dì anh không nói cho anh bà đang mong chờ khách khứa. Nếu có bất kì vị khách nào của bà quen anh, anh sẽ phải lẩn trốn rất nhanh. Điều cuối cùng anh cần là vài kẻ diêm dúa Luân Đôn đập anh từ phía sau trước mặt Elizabeth và gọi anh là Riverdale.

“Tuy nhiên tôi không nghĩ có ai dự định sẽ ở lại ban đêm.” Cô thêm vào.

James gật đầu trầm ngâm. “Vậy đó sẽ là một cơ hội tuyệt vời cho cô.”

“Tôi hiểu.” cô nói, gần như nghe không có vẻ thích thú như anh mong chờ.

“Tất cả những gì cô cần là xác định người đàn ông nào chưa kết hôn và chọn người tốt nhất.”

“Tôi đã xem qua danh sách khách mời, và có vài quý ông chưa cưới có thể được. Nhưng” cô cười thất vọng. “Anh quên một điều, James. Quý ông đủ tiêu chuẩn cũng phải chọn tôi.”

Anh xua đi sự phản khách của cô. “Thất bại không phải là một khả năng. Ngay khi chúng ta chấm dứt với cô…”

“Tôi không thích nghe như thế.”

“… cô sẽ không thể kháng cự được.”

Một tay Elizabeth vô thức nâng lên má khi cô nhìn anh trong sửng sốt. Anh đang đề nghị được hướng dẫn cô sao? Để mang đến cho cô sự kết hôn? Cô không biết tại sao cô lại quá ngạc nhiên vì điều này – dù sao, anh chưa bao giờ biểu lộ, trừ một nụ hôn ngọt ngào – là anh cảm thấy thích thú với cô. Và ngoài ra, cô rõ ràng là không thể cưới một người quản lí tài sản nghèo xơ xác.

Rồi thì tại sao cô lại phiền muộn đến nỗi anh có vẻ rất háo hức để gả cô cho một quý ông thuộc giới thượng lưu giàu có – chính xác điều cô đã nói với anh cô muốn và cần phải tránh xa khỏi cuộc sống.

“Việc hướng dẫn này yêu cầu điều gì chứ?” cô hỏi hồ nghi.

“Well, chúng ta không có nhiều thời gian,” Anh đăm chiêu, “và chúng ta không thể làm gì với quần áo của cô.”

“Anh thật tử tế khi chỉ ra điều đó.” Cô lầm bầm.

Anh bắn cho cô một cái nhìn hơi khiển trách. “Theo tôi nhớ lại, cô không có sự ăn năn về việc sỉ nhục quần áo của tôi mới đây.”

Anh bẫy được cô ở đó, cô thừa nhận. Cách cư xử tử tế ép cô phải nói điều gì đó một cách miễn cưỡng. “Giày của anh rất đẹp.”

Anh cười toe toét và nhìn đôi giày của anh, dù chúng đã cũ nhưng có vẻ được đóng rất tốt. “Vâng, chúng rất đẹp phải không?”

“Dù có trầy một chút.” Cô thêm vào.

“Tôi sẽ đánh bóng nó ngày mai.” Anh hứa, cái nhìn hơi trịnh thượng của anh nói cho cô rằng anh từ chối bị mắc câu.

“Tôi xin lỗi,” cô nói nhẹ nhàng, “Thật không đúng lúc. Lời khen nên được nói ra một cách thoải mái không hạn chế hay dè dặt.”

Anh nhìn cô với một biểu cảm đánh giá một cách kì quặc một lúc trước khi hỏi. “Cô có biết tôi thích điều gì ở cô không, Elizabeth?”

Cô thậm chí còn không thể hình dung.

“Cô tử tế và tốt bụng như mọi người” anh tiếp tục “nhưng không giống hầu hết người tử tế và tốt bụng, cô không thuyết giáo hay làm cho chán ngấy, hoặc cố làm mọi người khác tử tế và tốt bụng.”

Miệng cô hơi mở ra. Đó là một lời nói không đáng tin nhất.

“Và dưới sự tử tế và tốt bụng đó, cô dường như có một sự khôn ngoan tinh ranh trong sự hóm hỉnh, cho dù cô thỉnh thoảng khó khăn để cố kìm nén nó thế nào.”

Oh, Lạy Chúa, nếu anh nói thêm gì nữa, cô sẽ yêu anh ngay lập tức.

“Không hề tai hại khi chế giễu một người bạn khi cô không có ác tâm.” Anh nói, giọng anh tan trong một sự âu yếm nhẹ nhàng. “Và tôi không nghĩ cô sẽ biết ác tâm như thế nào nếu một ai đó dành cho cô một sự bình luận về vấn đề này.”

“Vậy tôi cho rằng điều đó khiến chúng ta là bạn.” cô nói, giọng cô hơi quyến rũ.

Anh cười với cô, và tim cô ngừng đập. “Cô thực sự không có sự lựa chọn nào khác ngoài làm bạn với tôi.” Anh nói, cúi xuống gần hơn. “Dù sao, tôi biết tất cả những bí mật đáng xấu hổ nhất của cô.”

Một tiếng khúc khích bực dọc thoát ra khỏi môi cô. “Một người bạn sẽ tìm cho tôi một người chồng. Thật kì quặc làm sao.”

“Well, tôi nên nghĩ cô có thể làm việc tốt hơn bà Seeton. Nếu đó thực là…”

“Đừng nói điều đó nữa.” cô cảnh báo.

“Coi như nó chưa được nói. Nhưng nếu cô cần vài sự giúp đỡ…” Anh nhìn cô một cách thân mật. “Cô muốn sự giúp đỡ phải không?”

“Er, vâng. Tôi nghĩ vậy.”

“Chúng ta sẽ cần bắt đầu ngay.”

Elizabeth nhìn chằm chằm vào chiếc đồng hồ để bàn được trang trí công phu của Phu nhân Danbury được nhập từ Thụy Sĩ. “Tôi được yêu cầu phải trở lại phòng khách trong chưa tới một tiếng nữa.”

Anh lật thêm vài trang của quyển LÀM THẾ NÀO ĐỂ CƯỚI MỘT NGÀI HẦU TƯỚC, lắc đầu khi anh liếc qua từ ngữ. “Hmm, không có nhiều thời gian, nhưng…” Anh nhìn lên một cách sác sảo. “Làm sao cô xoay sở được để thoát khỏi Phu nhân Danbury vào giờ này?”

“Bà đang ngủ.”

“Lần nữa ư?” Mặt anh rõ ràng ngạc nhiên.

Cô nhún vai. “Tôi cũng thấy không thể tin được như anh, nhưng bà cứ khăng khăng. Bà yêu cầu sự im lặng hoàn toàn và nói tôi đánh thức bà sau bảy mươi phút.”

“Bảy mươi ư?”

Elizabeth nhăn mặt. “Đó là để tôi đi nhón chân. Tiện thể tôi trích ra đây.”

“Không biết tại sao điều đó không làm tôi ngạc nhiên.” James gõ ngón tay trên cái bàn chính của thư viện, rồi nhìn lên. “Chúng ta có thể bắt đầu sau khi cô xong với bà chiều nay. “Tôi sẽ cần ít thời gian để đặt ra một kế hoạch hướng dẫn và…”

"Một kế hoạch hướng dẫn ư?” cô lặp lại.

“Chúng ta cần được tổ chức. Sự tổ chức làm cho mọi mục tiêu đều đạt được.”

Miệng cô hơi mở ra.

Anh cau mày. “Tại sao cô nhìn tôi như thế?”

“Anh nghe y như Phu nhân Danbury. Thực ra, bà nói câu giống y như thế.”

“Vậy sao?” James ho, rồi hắng giọng. Khỉ thật, nhưng anh đã thất bại. Điều gì đó ở Elizabeth và cặp mắt xanh thiên thần của cô làm anh quên rằng anh đang làm việc bí mật. Anh không bao giờ nên dùng một trong những câu châm ngôn ưa thích của dì Agatha. Chúng lặp đi lặp lại trong đầu anh quá thường xuyên khi còn là một đứa trẻ đến nỗi chúng cũng là châm ngôn của anh.

Anh quên mất anh đang nói chuyện với một người biết mọi điều về sự châm biếm của Agatha rõ như anh vậy. “Tôi chắc chắn chỉ là sự trùng hợp ngẫu nhiên thôi.” Anh nói, giữ cho tông giọng kiên quyết. Kinh nghiệm của anh là mọi người có khuynh hướng tin mọi điều anh nói miễn là nghe như anh biết về điều anh đang nói tới.

Nhưng hình như không phải với Elizabeth. “Bà ấy nói ít nhất một lần mỗi tuần.”

“Well, vậy thì, tôi chắc tôi đã nghe bà nói lúc nào đó.”

Cô có vẻ chấp nhận lời giải thích khi cô bỏ qua vấn đề đó và ngay lập tức nói. “Anh đang nói gì đó về kế hoạch hướng dẫn…”

“Đúng. Tôi sẽ cần buổi chiều để lên kế hoạch, nhưng có lẽ chúng ta có thể gặp nhau khi cô đã xong việc với Phu nhân Danbury. Tôi sẽ đi với cô về nhà, và chúng ta có thể bắt đầu trên đường đi.”

Cô cười yếu ớt. “Rất tốt. Tôi sẽ gặp anh ở cổng trước lúc bốn giờ ba mươi lăm. Tôi được nghỉ lúc bốn rưỡi.” Cô giải thích. “nhưng tôi cần năm phút để đi ra cổng.”

“Chúng ta không thể chỉ đơn giản gặp nhau ở đây à?”

Cô lắc đầu. “Không trừ khi anh muốn bất kì câu chuyện ngồi lê đôi mách nào ở nhà Danbury về chúng ta.”

“Ý tuyệt vời. Vậy thì ở cổng trước.”

Elizabeth gật và rời khỏi phòng, đôi chân run run của cô chỉ đủ xoay sở để ngồi lại chiếc ghế dài bọc da. Lạy Chúa, cô đang để bản thân rơi vào điều quái quỉ gì?

Meow.

Cô nhìn xuống. Con mèo ma quái Malcolm đang ngồi cạnh chân cô, nhìn chằm chằm vào cô như thể cô là một con chuột trong bếp.

“Mày muốn gì?”

Con mèo nhún vai. Elizabeth không biết rằng mèo có thể nhún vai, nhưng một lần nữa, cô không nghĩ cô đã để bản thân ngồi trong sảnh lớn nhà Danbury, nói chuyện với con mèo báo oán.

“Mày nghĩ tao buồn cười đúng không?”

Malcolm ngáp.

“Tao đã đồng ý để Mr. Siddons hướng dẫn tao kiếm một người chồng.”

Tai con mèo vểnh lên trước.

“Đúng, tao biết mày thích anh ta hơn tao. Mày thích mọi người hơn tao.”

Con mèo nhún vai một lần nữa, rõ ràng không có ý phủ nhận câu nói của cô.

“Mày nghĩ tao không thể làm được phải không?”

Malcolm lắc đuôi. Elizabeth hoàn toàn không thể diễn giải nó, nhưng bởi sự chán ghét được chứng minh của nó đối với cô, cô nghĩ có có nghĩa. “Tôi có cơ hội tốt hơn để tìm một người chồng so với cô.”

“Elizabeth?”

Cô đỏ mặt và giật mạnh đầu sang một bên. James đang thò đầu ra khỏi cửa thư viện và nhìn cô một cách trêu chọc.

“Cô đang nói chuyện với con mèo à?”

“Không.”

“Tôi có thể thề là tôi nghe cô nói chuyện với con mèo.”

“Well, tôi không có.”

“Oh.”

“Tại sao tôi lại nói với con mèo chứ? Nó ghét tôi.”

Môi anh cong lại. “Vâng. Cô đã nói vậy.”

Cô cố vờ như cô không nhận ra má cô đang nóng lên. “Anh không có việc gì để làm à?”

“Ah, vâng, kế hoạch hướng dẫn. Tôi sẽ gặp cô sau bốn rưỡi.”

Elizabeth chờ đến khi cô nghe cánh cửa thư viện đóng lại. “Lạy Chúa.” Cô thở dài. “Mình điên rồi. Hoàn toàn điên rồ.”

Thêm sỉ nhục vào việc gây tổn thương, con mèo gật đầu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui