[Tôi có một vị bạn tù mới, cô ấy tên Anna Brown, nhỏ hơn tôi bốn tuổi, và bị kết án 5 năm tù.
Tôi không hỏi cô ấy nguyên do, nhưng cô ấy rất hoạt bát, và luôn cố gắng nói chuyện với tôi hoặc tự nói một mình, nhưng lại luôn giữ im lặng về những hành vi phạm tội của bản thân.
Cô ấy kinh ngạc bởi hành động ngồi viết gì đó trước chiếc bàn thấp của mình, nhưng các Thần Sáng đang làm nhiệm vụ cnah gác ở đây thì đã quá quen với điều này.
Gia tộc Floris đã để lại một khối tài sản lớn, nên cũng không khó để nhờ bọn họ cung cấp cho tôi một vài món đồ, chưa kể đến việc viết lách gì đấy trong tù vốn dĩ đã được cho phép bởi sắc lệnh mới của Bộ Pháp Thuật.
Các Giám Ngục cũng không có bị trục xuất hoàn toàn, tôi đã phát hiện ra điều này ngay từ ngày đầu tiên đến Azkaban – bên kia hồ lớn cách đó không xa đã được giăng lưới phòng vệ, nhưng nơi đây vẫn để lộ ra bầu không khí lạnh lẽo.
So sánh với những vị trí khác ở Bộ Pháp Thuật, các Thần Sáng quản ngục ở Azkaban rõ ràng không phải là một chức vị gì quá tốt, vớt vát được chút lợi ích cũng đã đủ tốt rồi.
Anna thực sự rất thích nói chuyện, mà tôi thì luôn chỉ qua loa đối phó, nhưng dường như cô ấy không hề nhận ra điều ấy – vậy nếu cô ấy có thể nhận ra thì sẽ ra sao đây? Ở nơi đây chỉ có duy nhất tôi là người sống.
Cô ấy giải tỏa nỗi cô đơn bằng cách nói chuyện, còn tôi thì lại dùng cách viết thư cho em để giải tỏa nỗi sầu cùng sự tịch liêu, cô ấy thường có thể nhận được một vài câu đáp lại từ tôi, nhưng tôi thì vĩnh viễn không bao giờ có thể đợi được lời phản hồi của em, mà với những chuyện này em thậm chí còn không hề hay biết.
So với cô ấy thì tôi còn đáng buồn hơn.]
[Anna ngửa đầu nhìn cửa sổ nhỏ trên tường, nghe bài hát mừng Giáng sinh truyền đến ở gần đây, cô ôm đầu gối bắt đầu nhỏ giọng hát theo.
Tôi nhắm mắt lại, nghiến răng thật chặt, mùa đông lạnh giá hành hạ đến nỗi tôi khó có thể tiếp tục cầm chặt chiếc bút lông ưng màu xanh.
Sự tra tấn của Azkaban thật khó để có thể diễn tả bằng lời, mà tôi thì ghét phải đề cập về nó với em.
Gần đây tôi thường xuyên gặp ảo giác, đôi khi là em đang khiêu vũ, đôi khi lại là em chủ động hôn tôi, hoặc là tôi giúp em chải lại mái tóc dày màu nâu bồng bềnh ấy rồi lại hôn lên trán em.
Tôi đã nhờ Thần Sáng mang thuốc an thần đến cho tôi, nhưng với tôi bây giờ thì thuốc an thần thông thường đã không còn tác dụng nữa rồi.
Tôi tựa lưng vào tường, chợp mắt, có thể nghe rõ tiếng ca vang rợp trời.
"Hát lên một bài hát vui vẻ
Bởi vì Giáng sinh đã đến rồi
Nhìn khắp bốn phương bạn sẽ thấy
Thế giới này kỳ diệu như thế nào!"
Tôi không khỏi mỉm cười, hồi ức lại bữa tối Giáng sinh nhiều năm về trước, tôi và em cùng nhau cười khẽ ngân nga bài ca này.
Tôi đã cười cho đến khi nước mắt sắp ứa ra, thế giới này kỳ diệu như thế nào.
Anna kinh hãi nhìn tôi, theo bản năng mà lùi lại mấy bước, tôi đánh giá không gian tù túng chật chội này, cúi đầu nhìn bộ dáng xốc xếch của mình, vẻ thong dong mà tôi cố gắng thể diện trước giờ trong nháy mắt sụp đổ - như lũ vỡ bờ, như những quả bóng bay nổ tung, những thứ tôi dùng để tê liệt bản thân như một sự an ủi nhất thời rất dễ bị chọc thủng, tương lai tôi còn được bao lâu? Mà tương lai lại là gì? Nực cười đến đáng thương, một tù nhân ở Azkaban – hai mươi mấy năm tồn tại này của tôi lại là cái gì đây?
Thế giới này kỳ diệu như thế nào, một thế giới ghét bỏ lẫn nhau.
Em sẽ không đến gặp tôi, và cũng sẽ không một ai đến gặp tôi, dùng sức nắm chặt tay, lấy nỗi đau để đưa bản thân trở về trạng thái bình thường.
Nhưng lại vô vọng, nhiều năm trong đêm đen kéo dài này đã buộc tôi phải nhớ và đặt ra câu hỏi, nhưng rồi thanh âm của em vang lên bên tai tôi –
"Etheline, Etheline."
Thế nhưng mà...!tôi không còn nhớ em nữa.
Ừ, nỗi nhớ làm tôi mỏi mệt, tôi muốn thực sự được ngơi nghỉ, một giấc ngủ bình yên cho đến vĩnh hằng.].