[Thần Sáng canh giữ đột nhiên đến ngục giam số 305.
Ánh mắt hắn chứa đầy sự tò mò đảo quanh người tôi, giọng nói trong trẻo, mang theo sự cao ngạo nhưng lại chứa vài phần khó hiểu nói: "Bộ trưởng Granger muốn gặp ngươi."
Thật khó có thể tin, tôi có cảm giác giống như là mình nghe lầm rồi, Anna thì lại trợn tròn mắt nhìn tôi chằm chằm, Thần Sáng lặp lại lần nữa, tôi chậm rãi mà đứng dậy, xương cốt trên người đều trong trạng thái co cứng, cũng không biết đã bao lâu thân thể của tôi không được hoạt động, hệt như một con chuột sống tạm trong một góc tối âm u.
Thần Sáng mở khóa, đôi tay tôi lại được đeo lên còng tay một lần nữa, từng bước theo sau hắn rời đi.
Tôi chẳng thể nào ngăn được sự hồi hộp đang dâng lên trong tâm trí, vì sao em lại đột nhiên muốn gặp tôi đây? Em đã nhớ lại tôi rồi sao? Tôi chìm trong mớ suy nghĩ của mình, thoáng nhìn thấy bộ dáng hiện tại của mình trong gương, đầu tóc thì lộn xộn, còn có trang phục tù phạm dính đầy vết bẩn, trông chật vật vô cùng.
Da đầu tôi tê dại, rất muốn trốn tránh, nhưng mà Thần Sáng hiển nhiên sẽ chẳng để ý đến lòng tự trọng đáng thương này của tôi.
Mỗi ngày tôi đều rất nhớ em, tương tư thành bệnh, thế nhưng tại thời điểm mà em thật sự xuất hiện trước mặt tôi, tôi lại muốn trốn chạy.
Tôi rất muốn gặp em, nhưng là không muốn gặp em trong bộ dáng như thế này.
Cửa được mở ra, ánh mặt trời rất chói mắt, đã bao lâu rồi, ánh sáng mà tôi mong ngóng nhưng lại khó có thể thấy được khi còn trong cái phòng giam nhỏ hẹp kia, thế mà giờ đây lại đột ngột xuất hiện trong tầm mắt tôi, em đứng ở đầu bên kia song sắt nơi có bầu trời tự do, hai tay đút túi, tầm mắt em đặt trên người tôi.
Nước mắt tôi lúc ấy hẳn là đang tuôn rơi – ánh sáng quá mạnh, nên biết rằng, đối với một người vẫn luôn bị giam cầm trong bóng đêm mà nói, có thể gặp lại được ánh mặt trời một lần nữa thì còn hơn cả việc nhận được ban ân, đó là một loại kích động khó tả.
Giọt lệ nơi khóe mắt không chịu khống chế mà chậm rãi chảy xuống, đôi mi em nhăn lại, tôi còn đang muốn giải thích, thì em đã mở miệng nói trước: "Etheline Floris?"
Em có vẻ khá bất ngờ, tôi lại chỉ cười: "Phải, bộ trưởng Granger."
Em nhìn tôi chằm chằm, tôi cũng đưa mắt nhìn em, vài giây sau, em nhìn sang nơi khác.
Cho dù Azkaban đã được trải qua cải tiến nhưng môi trường sống ở nơi này vẫn không được tốt lắm, em cau mày, hỏi tôi dạo đây ổn không.
Câu trả lời của tôi là cũng không tệ lắm, em lại không tin, bộ râu của Merlin! Em đều đã thấy rồi đấy thôi, tại sao còn buộc tôi phải thừa nhận hoàn cảnh quẫn bách của chính mình đây? Tất nhiên là, tôi tin rằng em không hề có ác ý, bộ trưởng Granger tôn kính, em hẳn là chỉ cần tôi ở đây để xác nhận một vài chuyện mà thôi.
Vì thế tôi đáp lại rằng: "Không chết được."
Em trông có vẻ không quá hài lòng với thái độ này của tôi, nhưng tôi vẫn như thế không chịu khuất phục, dùng thái độ có lệ để che giấu đi cảm giác không được tự nhiên của bản thân.
Ở tình cảnh không hề có được sự bình đẳng như hiện tại, lòng tự tôn của tôi trông thật nực cười, tôi đã từng nghĩ rằng, chỉ cần nội tâm tôi đủ mạnh mẽ thì chẳng có gì có thể khiến tôi cảm thấy bị xúc phạm, nhưng là tôi sai rồi.
Chúng ta chưa nói với nhau được mấy câu, Thần Sáng ở bên ngoài đã hối thúc em trở lại văn phòng – điều này cũng có thể hiểu được, Azkaban vốn chẳng hề có cái gọi là thăm tù, nơi mà hai ta cùng nhau nói chuyện chẳng qua chỉ là một tòa tháp được chuẩn bị để tạm thời sử dụng mà thôi.
Trước khi đi, em như có điều gì muốn nói rồi lại thôi, tôi cũng chỉ có thể miễn cường dành em một nụ cười, em nói: "Gặp lại sau."
Tôi cũng đáp lại: "Gặp lại sau."
Nhưng tôi biết, chúng ta vốn chẳng có lần gặp sau.
Em là quan viên cao cấp ở Bộ Pháp Thuật cũng có tiền đồ xán lạn, mà tôi ở Ngục Azkaban lại là tù phạm hưởng án chung thân, sự tương giao của chúng ta coi như dừng tại đây.]
Ánh mắt Hermione dừng ở dòng chữ cuối cùng trên trang giấy này.
Chữ được viết bởi bút lông chim ngày càng nhạt dần, người viết viết đi viết lại hàng chữ này trên cùng một chỗ, giống như là muốn xuyên qua trang giấy, khắc vào trong linh hồn.
Nàng lại lật sang trang tiếp theo, ánh mắt đột nhiên khựng lại.
[Tôi muốn hôn em, tại lễ Giáng sinh còn có hộc ký sinh.].