Editor: Rosaline
Beta: Rosaline
- [S]-
"Tớ ghét nhất là tháng Chín." Trong ghế lô của tàu tốc hành Hogwarts, Ron Weasley một bên giúp Harry Potter đem hành lý nâng lên để trên kệ hành lý một bên cau mày oán giận, "Càng gần tháng Chính, tớ càng tinh tường nhận ra rằng tớ còn có vô số bài tập hè chưa viết —— cùng với sau khi khai giảng tớ còn vô số bài tập chưa được viết.
Hưu ——" Hắn quơ một cái tay nhanh một cái, trên mặt lộ ra chút biểu tình hoài niệm không thôi, "The happy time is over." (Thời gian hạnh phúc đã hết."
"Nhưng mà tớ cũng thích nhất là tháng Chín." Hắn ngồi xuống, gỡ một bao chocolate Ếch.
Con ếch màu cà phê nhảy ra, hắn lấy tấm thẻ bên trong —— là Dumbledore.
Hắn bĩu môi, đem tấm thẻ ném qua một bên, bắt được con ếch sắp tẩu thoát nhét vào trong miệng, thanh âm nhai muốt mơ hồ không rõ, "Bởi vì tớ rốt cuộc có thể thoát khỏi nồi khoai tay đáng sợ của má tớ."
Harry mỉm cười không nói gì.
Trên thực tế, cậu thực sự rất thích tháng Chín —— bởi vì cậu rốt cuộc có thể thoát khỏi một nhà dì dượng đáng sợ của cậu.
Nhưng mà cậu cũng ghét nhất là tháng Chín —— bởi vì cậu phải chịu đựng tên hỗn đản Malfoy trước mặt người khác thì chanh chua trào phúng cùng khiêu khích và sau lưng người khác lại không thể cự tuyệt mà thừa nhận những nụ hôn nóng như lửa.
*Editor: [S] = September
- [T]-
Tuy rằng vẫn hay cười nhạo Malfoy là một quỷ nhỏ yêu khóc, chỉ biết nói "Tôi sẽ nói cho ba tôi chuyện này", nhưng không thể không thừa nhận, đây là lần đầu tiên Harry Potter nhìn thấy Draco Malfoy rơi nước mắt.
Mình phải làm chút gì đó.
Từ đại sảnh một đườn đến phòng rửa mặt, Harry Potter nghĩ thầm.
Vì vậy cậu chậm rãi đi tới.
Hai tay chống ở trên bồn rửa mặt cả người run rẩy, thân thể khẽ cứng đờ một cái trong chớp mắt, giây tiếp theo đối phương đột nhiên xoay người lại, tơ máu trải rộng hai mắt đang hung hăng trừng về phía Harry, trên mặt vẫn còn nước mắt.
"Potter!" Đối phương nhanh chóng giơ cao đũa phép lên.
Harry không biết nên nói chút gì, cho nên cậu cái gì cũng chưa nói.
Cậu chậm rãi từ trong túi rút ra cây đũa phép làm bằn gỗ sồi ra, làm một tư thế đầu hàng trước tiên, sau đó chậm rãi ngồi xổm xuống đem đũa phép đặt ở trên mặt đất.
Đề phòng ở trên người đối phương rõ ràng yếu đi nhiều, tay cầm lấy đũa pháp cũng không quá dùng sức.
"Mày tới làm cái gì!" Slytherin thấp giọng quát, "Nếu mày tới để chế giễu, như vậy mày cũng thấy rồi —— mày có thể lăn."
Harry kiềm chế mà muốn trợn trắng mắt của mình.
Cậu thật sự là quá rảnh rỗi mới đi quan tâm cái tên hỗn đản.
Xem đi, nhân gia mới không cần "tâm đồng tình lan ra của Cứu Thế Chủ", ngài Cứu Thế Chủ tự mình đa tình có thể lăn.
Nhưng mà khi cậu nhìn thấy đối phương dùng sức lực áp chế thì thân thể vẫn như cũ mà run nhè nhẹ thì không thể nào kiềm chế được mà mềm lông.
Được rồi.
Được rồi.
Là lúc này thôi.
Về sau mình chỉ cần mặc kệ hắn sống chết.
Tiểu hỗn đản người nào thích thì người có quản a.
Vì thế Harry không màng đến đũa phép của đối phương đang thẳng tắp chỉ vào mình cùng buột miệng thốt ra lời cảnh cáo, đi qua đem tên Slytherin tóc bạch kim muốn hỏng mất kia ôm vào trong lòng.
"It's OK.
It's OK.
Everything will be fine." (Ổn rồi.
Ổn rồi.
Mọi thứ sẽ ổn cả thôi.)
Thân thể của đối phương trong nháy mắt cứng đờ, lời nói ác ý cũng dừng lại ở bên miệng.
Harry nhẹ nhàng chà xát phía sau lưng hơi ướt của tên Slytherin kia, khí lạnh trên người đối phương phảng phất như xuyên qua áo đánh thẳng vào lòng cậu.
Draco Malfoy rốt cục cũng không kiềm được mà khóc ra.
Nước mắt của hắn rơi vào trên áo chùng củ Gryffindor, hai tay gắt gao mà siết chặt lấy tấm lưng đơn bạc của người kia, ấm áp trên người đối phương làm hắn không tự chủ được mà buông đũa phép xuống.
Bọn họ chưa bao giờ tiếp cận gần như vậy.
—— nếu như hết thảy cái này đều là thật.
* Editor: [T] = tears.