Ansel đi vài bước, liếc mắt một cái liền thấy cái biển Trang phục cho moị dịp của phu nhân Malkin.
Mới bước vào cửa hàng y đã đụng ngay một cái đầu bạch kim, Ansel hơi sững sờ, lẩm bẩm: "Tiểu Ino......."
"Vị tiểu tiên sinh này, có yêu cầu gì sao?" Phu nhân Malkin nhìn thấy Ansel đẩy cửa vào liền thân thiết hỏi.
Cũng không bởi vì Ansel nhỏ hay là trang phục trên người hơi kỳ quái mà coi thường.
"Phu nhân, con muốn may vài bộ trường bào." Ansel nhéo cằm suy nghĩ một lát, sau đó lại tiếp tục nói, "Ba cái xanh lam hai cái đen, cứ dựa theo kiểu dáng trường bào bình thường là được, hơn nữa con muốn dùng loại vải tốt nhất."
"Được, tiểu tiên sinh, chúng ta lấy số đo nào." Phu nhân Malkin cho Ansel đứng lên trên một cái bục, lấy thước đo phép thuật ra cho nó tự làm việc còn mình đi chỗ khác.
Nhìn cái thước dây đang ở trên người mình điên cuồng ăn đậu hủ, mắt Ansel toát ra một tia hàn khí, khí tức lạnh băng lập tức làm cho cái thước an tĩnh lại thành thành thật thật làm việc.
Nhóc con tóc bạch kim kia tò mò nhìn Ansel, tò mò màu tóc của y cũng tò mò cả quần áo không vừa vặn y đang mặc nữa..................
"Cái kia, tôi là Lucius Malfoy, thật vui khi biết cậu." Tuy rằng nhóc con đó mới 11 tuổi, nhưng phong cách nói chuyện đã cực kỳ Malfoy rồi, mặc dù vẫn chưa quá thành thục.
Ansel nghiêng đầu nhỏ nhìn Malfoy, cười, y chắc chắn thích đứa nhỏ Malfoy, ai biểu y là lão tổ tông của Malfoy làm chi..............
"Một ngày tốt lành, tôi là Ansel Malfoy, rất vui được gặp cậu a ~~" Giọng nói của Ansel mang theo một tia sung sướng, như là một đứa nhỏ vừa mới làm chuyện gì xấu xong vậy.
Quả nhiên là nhóc con 11 tuổi a, nghe thấy tin này quả nhiên sắc mặt đại biến.
Ai chà, thật tuyệt, y đã không còn được thưởng thức cảnh này từ sau khi tiểu Ino 10 tuổi rồi a.
Lucius nghe Ansel nói mình họ Malfoy liền trừng lớn hai mắt, nhưng nháy mắt cũng trở về như cũ.
Nhưng mặt của cậu vẫn biểu thị rất rõ ràng là chủ nhân của nó đang không bình tĩnh chút nào.
Lucius kinh ngạc cộng thêm khiếp sợ, tuy rằng phụ thân của cậu, Abraxas Malfoy cực kỳ phong lưu, nhưng mà, cậu chưa bao giờ nghe nói ngài ấy có lưu lại bên ngoài một đứa con riêng mà.
Hơn nữa còn là con riêng bằng tuổi mình nữa......
"Cái kia............cậu thật sự họ Malfoy?" Lucius không tin sự thật này, cậu không tin ab mình có một đứa con ngoài giá thú, huốn chi còn bằng tuổi cậu!!!! Cậu, cậu.......!Không thể thừa nhận tin sốc này......không thể.........
"Ai nha, thật trùng hợp a, chúng ta cư nhiên cùng họ, duyên phận thật thần kỳ." Ansel cười tủm tỉm nhìn Lucius, nhìn mặt cậu lúc hồng lúc xanh chốc đen, trong lòng la lớn chơi rất vui a.
"............." Cậu nên nói gì bây giờ? Là 'thật trùng hợp' hay là bắt ba đến trước mặt lãnh con riêng về?
Ansel cảm thấy trêu chọc con nít đủ rồi, từ trên bục nhảy xuống, đi đến trước mặt Lucius nhẹ giọng nói: "Tiểu Malfoy, đừng làm mấy chuyện một Malfoy sẽ không làm nhé."
"Malkin phu nhân, lát nữa con sẽ quay lại lấy đồ!" Nói xong, Ansel liền đi ra khỏi cửa hàng Trang phục cho mọi dịp của phu nhân Malkin.
Nghe được lời Ansel nói, Lucius ngây ngẩn cả người, hồi nãy.....chỉ trong chốc lát đó thôi, cậu cảm giác áp bách, rõ ràng đối phương cũng chỉ là một đứa nhỏ 11 tuổi giống mình.
Hơn nữa, lời y nói.........
"Lucius." Một giọng nói vang vào theo tiếng mở cửa.
Nghe thấy giọng nói này, Lucius liền thu liễm gương mặt căn thẳng của mình nagy lập tức, trên mặt còn mang theo một tia tôn kính cùng sợ hãi, hơi hơi cuối đầu nói: "Phụ thân đại nhân."
"Lâu như thế vẫn chưa xong, có phải có chuyện gì xảy ra hay không." Abraxas nhìn con trai cho dù có đứng trên bục cũng chỉ đến ngực mình trong ánh mắt hiện lên tiếu ý, anh vẫn chưa làm gì nó mà, sao nó căng thẳng thế.
Chẳng lẽ anh trông rất hung hãn sao? Không thể nào, gien của Malfoy rất tốt, nhìn Lucius là biết anh chắc chắn không xấu.
"Không có......." Lucius từ trên bục bước xuống, trong lòng hơi rối rắm một chút nhưng cuối cùng vẫn quyết định không nói ra.
Cậu mới không nói ra cái tên con ngoài giá thú này để nó cướp mất sự chú ý của phụ thân đâu!
"Không có gì là tốt rồi, nếu lấy số đo xong rồi thì lát nữa chúng ta quay lại lấy đồ, con còn có rất nhiều thứ cần mua đó." Abraxas nói xong xoay người ra ngoài, Lucius cũng đi theo phía sau.
Ansel đi vào một cửa hàng sủng vật, ánh đèn u ám, chim thú mèo chó cái gì cũng có, lộn xà lộn xộn.
"Chủ tiệm có ở đây không?" Ansel nhìn trên quầy bày một mớ chuộc trắng đen xám các loại, đều là chuột.
Nhưng mà, rắn rất thích ăn chuộc a..........
"Đây, xin hỏi ngài có gì muốn yêu cầu?" Một nữ phù thuỷ đi ra, cười thân thiết nhìn Ansel.
"Xin hỏi, nơi này có rắn phép thuật không? Tỷ như tử xà?" Ansel chậm rãi nói, làm chủ tiệm biến sắc.
"Tử xà, ngài đang nói đùa đi, loài động vật thần kỳ này đã biến mất, không ai có thể tìm được nó đâu." Chủ tiệm nhìn Ansel thở dài nói.
Ansel mất mát thở dài, nói: "Như vậy a, quấy rầy rồi." Y xoay người rời khỏi cửa hàng, ngước lên nhìn bầu trời đầy sương mù thở dài.
Mặc dù y xuyên đến đây hai lần, nhưng cảm giác hai lần không giống nhau, lần trước thì khác, còn lần này y lúc nào cũng cảm thấy mình không thuộc về nơi này.
Hoặc nói, nơi này không có người y muốn bảo hộ, người quan trọng nhất với y cũng đã trôi theo 1000 năm rồi.
Ansel vươn tay, mở ra rồi lại nắm chặt, khẽ thở dài một cái: "Bước tiếp theo hẳn là mua vạc? Tiếp đó là đũa phép? Vẫn là mua đũa phép trước đi, cầm vạc quá phiền phức." Ansel gãi gãi tóc, cái danh từ đũa phép này hơi xa lạ với y.
Ngàn năm trước, y chưa bao giờ dùng đũa phép, toàn là vung tay không, cần đũa phép làm quái gì nữa.
Nhưng mà hiện tại đũa phép giống như nhu yếu phẩn của phù thuỷ.
Còn phải cố ý đi tìm một cây đũa phép phù hợp với mình, quá phiền đi.
Đi vào cửa hàng đũa phép của Olivander, Ansel đẩ cánh cửa như sắp sập đến nơi vô, vẻ mặt rối rắm nhìn căn phòng tồi tàn trước mặt, một nam nhân mắt đen bước đến trước mặt Ansel, quan sát từ trên xuống dưới rất lâu, cảm khái: "Nga, ta cư nhiên không thể thấy huyết thống của cậu, nhưng lại không phải Muggle."
Ansel thực bình tĩnh nói: "Nhìn không ra thì đừng nhìn nữa, tôi tới mua đũa phép, không phải đến đoán mệnh."
Olivander bị Ansel nói làm cho sững lại một chút, sau đó bắt đầu lải nhải doạ đầu quen thuộc, mà Ansel căn bản không thèm nghe, chỉ tò mò nhìn cửa hàng.
"Đứa nhỏ, con thuận tay nào?" Olivander taho thao bất tuyệt xong mới hỏi Ansel.
"Tay phải."
HẾT CHƯƠNG 5.