HP Đồng Nhân Chi Ngọ Hậu

Salazar và Snape thật sự rất hợp duyên, trong khoảng thời gian này, Snape lúc nào cũng bắt Harry dẫn y đến mật thất. Hai người họ trừ bỏ thảo luận về Hắc Ma pháp, còn có về Ma dược, Snape và Salazar thảo luận sôi nổi về mấy loại Ma dược mới, ví dụ như Lang dược, cũng từ chỗ Salazar thu hoạch được mấy phương thuốc ma dược thất truyền đã lâu. Salazar thực vui vui vẻ khi có một viện trưởng Xà viện bác học như thế.

Harry về bói toán cũng thu hoạch rất nhiều, Godric dạy học rõ ràng và dễ hiểu, so với Trelawney lúc nào mơ mơ hồ hồ không biết rõ tài giỏi hơn không biết bao nhiêu lần. Hiện tại, Harry đã có thể dùng bài Tarot bói một ít sự kiện nhỏ, sự chính xác cũng đến năm sáu lần. Godric nói, đợi đến khi tự hắn lý giải thuần thục bài Tarot, có thể bắt đầu học thuật Chiêm tinh, bất quá, điều kiện đầu tiên là Harry phải đem bản đồ các vì sao thuộc nằm lòng (môn Thiên văn học của Harry cũng không tệ lắm.)

Sirius mấy lần vào cuối tuần hưng trí bừng bừng tìm đến đứa con nuôi, lần nào cũng bổ nhào vào khoảng không. Sau một buổi học Sinh vật Huyền bí, thật vất vả y cũng bắt được Harry: “Harry, mấy ngày nay ngươi chạy đi đâu? Như thế nào cuối tuần đều không có ở ký túc xá, ngay cả Ron cũng không biết ngươi đi đâu?”

Chuyện này Sirius sớm muộn gì cũng biết, nên Harry quyết định thành thật: “Ta gần đây phải học thần chú Bảo hộ.”

“Thật không? Nhưng ngươi không đến chỗ Remus a!” Phản ứng đầu tiên của Sirius là nghĩ nay đến ái nhân của mình, “Y mới là giáo sư Phòng ngự Hắc Ma pháp của ngươi a!”

“Ân… Ta đến chỗ… giáo sư Snape học…” Harry cẩn thận quan sát sắc mặt của cha nuôi.

“Cùng mũi thò lò kia?” Sắc mặt Sirius nhất thời trở nên khó coi đến cực độ, “Hắn sẽ dạy cho ngươi sao? Harry… ngươi sao lại hướng hắn mà học? Hắn nói không chừng sẽ độc chết ngươi!”

“Sirius! Snape là giáo sư của ta, ngay cả Hiệu trưởng cũng thập phần tín nhiệm y, y sẽ không đối học trò hạ độc thủ…”

“Nhưng… Harry, ngươi không biết, khi đó y cùng James quan hệ không tốt… Hai người gần như có thể nói là thâm cừu đại hận, mà ngươi là con của James, y hận James, nhất định sẽ trả thù lên ngươi…”

“Y sẽ không, Sirius! Y nếu muốn hại ta, ngay từ năm thứ nhất đã động thủ, ta còn ở nhà y vượt qua kỳ nghỉ hè a! Giáo sư đối ta tốt lắm…”

“Mặc kệ ngươi nói như thế nào, ta chính là không tin được y!” Sirius mặt nhăn mày nhíu, “Y rất âm hiểm, hơn nữa y là Thực Tử đồ.”

“Y ‘trước đây’ là Thực Tử đồ, Sirius.” Harry thở dài, “Ngươi đối y rất có thành kiến, giáo sư là người tốt, y dạy ta cũng thật sự tận tâm, thần chú Bảo hộ của ta cũng gần thành công. Hơn nữa, ngươi không tin giáo sư Snape, vậy ngươi cũng nên tin hiệu trưởng Dumbledore đi? Dù sao Hiệu trưởng để Snape làm giáo sư, ta nghĩ y cũng không muốn hại ta đi?”

“Đường nhiên, ta đương nhiên tin tưởng hiệu trưởng Dumbledore, nhưng…” Sirius thấy Harry đã tức giận, vội vàng sửa lại, “Được rồi, ta sẽ không tiếp tục truy hỏi chuyện này. Nhưng mà, Harry, một khi phát hiện y ức hiếp ngươi, ngươi nhất định phải nói cho ta biết. Được không?”

Harry đành phải gật gật đầu, không có biện pháp

***************************************

Tuần cuối cùng của tháng Mười, Harry đang cùng Snape trong mật thất thực tập quyết đấu Hắc Ma pháp, Salazar và Godric chỉ đạo quá trình luyện tập. Cuối cùng, Snape nhỉnh hơn một chút, Harry ngược lại không biết vì cái gì, hai người bọn họ cãi nhau ầm ỉ cả lên.

“Ta đã nói phải dùng ‘ρπξν’ (gió xoáy quét sạch tất cả) sẽ tốt hơn!” Salazar quát, “Snape là dùng ‘ΔΓεξκ’ (làm những vật thể xung quanh hướng về đối thủ), như vậy Harry sẽ không thua!”

“Nhưng Snape có thể lập tức dùng ‘λβα’ (mũi tên nhọn bắn về phía đối thủ), Harry cũng không kịp đánh trả. Huống chi, dùng ‘ζψξν’ (ngọn lửa phá hủy) không phải ma lực càng mạnh hơn sao? Thêm vào đó hiệu quả hủy diệt sẽ tốt hơn một chút…” Godric sửa lại cách nói của người yêu

“Nếu không ngươi chỉ loạn cả lên…”

“Ngươi lúc đó chẳng phải…”



Nhìn hai người tranh cãi với nhau đến tối mày tối mặt, Harry cũng không phải không biết xấu hổ mà chen vào, cùng Snape thấp giọng thảo luận mấy vấn đề tâm đắc vừa rồi. Mặc cho bọn họ ầm ĩ, chuyện của hai người họ, người khác vẫn là đừng can thiệp vào thì tốt hơn.

***** Ta là thịnh yến của lễ Halloween phân cách tuyến *****

Trong nháy mắt đã đến lễ hội Halloween, sáng sớm nay, học trò năm thứ ba (trừ bỏ Harry) đều thập phần hưng phấn rời giường – hôm nay là ngày đi Hogsmeade. Harry cũng không thật sự muốn đi, hắn đã qua cái tuổi ham vui, hắn tình nguyện tiêu phí cả ngày trong thư viện. May mà hắn còn có cái cấm túc của Snape.

Lối ra ở sảnh đường, Filch đứng trước cửa kiểm tra danh sách thật dài, dùng ánh mắt nghi ngờ mà đánh giá gương mặt từng người, xác định những người không được cho phép trà trộn để ra ngoài.

“Thật đáng thương, bồ tèo ” Ron thở dài, “Snape… ân, giáo sư thật là… ân, tàn nhẫn!” Dưới cái nhìn phẫn nộ của Draco và ánh mắt phật ý của Hermione đang nhìn chăm chăm vào y, đem những từ nghe không lọt tai miễn cưỡng nuốt xuống.

“Khi trở về, chúng ta sẽ mang thật nhiều kẹo cho ngươi!” Draco vỗ vỗ vai hắn.

“Không có việc gì đâu, Harry, ngươi còn có cơ hội vào lần sau.” Hermione cũng an ủi hắn.

“Ta không sao, các ngươi mau đi đi, chơi thật vui nha.” Harry thờ ơ nói, đáng tiếc hầu hết mọi người đều cho rằng hắn đang miễn cưỡng mà cười.

Thấy bọn họ đều rời đi, Harry cũng không định quay trở về phòng sinh hoạt chung (bọn Colin một đống người đang ở đó a), hắn nghĩ nghĩ, thở dài: ta nên thành thành thật thật mà chịu ‘cấm túc’ đi.

Đập vang cửa hầm, Harry hoàn toàn không nhìn đến mị nhãn của Medusa. Snape ra mở cửa, nhìn chằm chằm hắn: “Harry, ngươi tới đây làm gì? Hôm nay không phải là ngày đi Hogsmeade sao?”

“Ta đến cấm túc.” Harry trả lời khô khốc.

Snape để hắn bước vào, từ trong ngăn tủ xuất ra một lọ thuốc: “Ngươi đến vừa lúc, mang cái này đến cho Lupin đi.”

Harry mở nắp bình ngửi ngửi: “Lang dược? Ngươi vì cái gì không tự mình đi đưa?”

“Ta cũng không muốn giáp mặt với con chó ngu ngốc kia.” Y hiện tại thấy Black từ xa đã tránh đi, giảm bớt phiền hà, “Thuận tiện nói cho Lupin, trước khi uống phải đun nóng.”

“Hảo” Harry gật đầu, “Ta trong chốc lát sẽ quay lại, thuận tiện hỏi một câu, hôm nay muốn ta làm gì?” Tỏ vẻ dược liệu của Snape hắn đã làm xong hết rồi.

“Ngươi giúp ta nấu một ít dược chữa thương, dược chỗ Poppy không đủ.”

Vào trong văn phòng Remus, Sirius không có ở đó, mà Remus đang uống trà, thấy hắn, hình như có chút giật mình: “Harry, ngươi sao lại đến đây? Hôm nay không phải đi Hogsmeade sao?”

“Ta bị giáo sư Snape cấm túc.” Harry giải thích.

Người sói thản nhiên cười, cũng không giật mình, y rót cho Harry một chén trà: “Uống một chén đi.”

Harry tiếp nhận chén trà, một bên uống một bên đánh giá một vòng xung quanh, trong góc văn phòng có một bồn nước rất lớn, bên trong chứa một con vật có cái sừng màu xanh, mặt nó dán vào kính, cái đuôi dài trơn nhẵn đong đưa – là thủy quái.

“Đúng rồi, Sirius đâu a?”

“Y với Hagrid đi vào rừng Cấm bắt một ít vật nhỏ về, dùng để dạy học.” Remus trả lời, “Ngươi tới có chuyện gì sao?”

Harry đem cái chai đưa cho y: “Giáo sư Snape sai ta đưa cho ngươi, y nói ngươi đun nóng trước khi uống.”

“A? Cám ơn.” Remus tiếp nhận, “Severus ở mặt này lúc nào cũng thập phần vĩ đại.”

“Ân… ta phải đi trước, ta còn bị cấm túc.” Harry nói, “Gặp lại ngươi trong bữa tiệc.”

“Hảo, tái kiến.”

Bận rộn trong hầm suốt cả buổi chiều, đến khi mặt trời lặn hết, Harry mới trở lại phòng sinh hoạt chung, Ron và Hermione cũng đã trở về, mang cho hắn một đống lớn thức ăn vặt và kẹo. Draco về Slytherin trước, liền nhờ bọn họ mang mấy thứ cho Harry. Ron và Hermione hưng phấn đàm luận tất cả về Hogsmeade với Harry: Tiệm kẹo Công tước mật, Quán Ba cây chổi… Harry giả bộ như rất hứng thú lắng nghe.

Qua chạng vạng, bọn Harry đi đến lễ đường. Trong lể đường trang trí đủ loại hình dáng cùng máu sắc của đèn ***g bằng bí đỏ, mấy con dơi bay tới bay lui rợp trời, còn rất nhiều cờ xí màu cam sáng chói, ở trên trần nhà chậm rãi lượn qua lượn lại, giống mấy con rắn nước xinh đẹp. Trên bàn, thức ăn phong phú đủ loại, hiển nhiên mấy con gia tinh đã mất rất nhiều tâm tư để chuẩn bị.

Lễ Halloween năm nay xem ra thập phần yên bình, Harry nghĩ, năm nay cũng không có đào phạm Black xâm nhập vào Hogwarts đi quấy rối phu nhân Béo. Về phần nữ nhân Bellatrix điên khùng kia… Nàng cũng không đến mức không có đầu óc đến trình độ này đi, Sirius biết rất nhiều mật đạo Hogwarts, nhưng nàng thì không biết… Bất quá… còn có Peter Pettigrew… Hắn nhìn lên bàn ăn giáo sư, Snape chính là không vui vẻ nhìn chằm chằm món điểm tâm ngọt trên bàn.

Qua bữa tối, mấy con ma Hogwarts biểu diễn không ít tiết mục, bọn họ theo từ trong tường, trên bàn lao ra thành những luồn sáng, ngay cả tiết mục treo cổ của Nick Headless cũng mang lại thành công lớn, tất cả xem đến bất diệc nhạc hồ.

Harry thấy có chút nhàm chán, liền quyết định quay về tháp Gryffindor, hắn hướng Ron và Hermione nói, hắn về trước. Đến trước bức họa của phu nhân Béo, lại thấy Neville ngơ ngác đứng trước cửa.

Harry đến cạnh y, hỏi: “Neville, ngươi trở về thật sớm, sao vậy, lại quên mật khẩu nữa sao?”

Neville hình như hoảng sợ, hắn xoay người, dùng một ánh mắt kỳ lạ đánh giá Harry, một lúc lâu sau mới trả lời: “Đúng vậy…”

Harry cảm thấy có chút không thích hợp, khẩu khí và thần thái Neville đều không thích hợp, trực giác nói cho hắn, có vấn đề. Xem ra lễ Halloween cũng không yên bình. Hắn cố tình bước qua trước Neville, đưa lưng về phía y (tư thế này chứng tỏ không đề phòng) nói: “Ngươi như thế nào đã quên, khẩu lệnh là ‘Ăn…’…. A!” Đầu hắn bị đánh một cú thật mạnh.

Harry té ra đất, cảm khái: ta năm nay rốt cuộc cũng không yên ổn. Hắn cảm thấy Heleba trên cổ đang kêu gào muốn đi ra, hắn thấp giọng khuyên nhủ nó bình tĩnh lại. Sau đó, hắn nghe thấy Bà Béo hét chói lói, làm bộ như giãy dụa một chút, rốt cuộc ‘bất tỉnh’…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui