[HP Đồng Nhân] Giam Cầm

"Hoá ra Voldemort cũng có lúc dịu dàng như thế!"

Voldemort yên tĩnh ngồi trên ghế nhung mềm mại, bàn tay xương xẩu đan chặt vào nhau như chờ đợi điều gì đó. Hắn quét mắt nhìn đám Tử thần Thực tử quỳ trước mặt mình, ánh mắt đỏ rực chứa đầy sự không hài lòng cùng chán ghét. Nagini vốn đang cuộn tròn ngủ trên thành ghế dường như bị tâm tình không tốt của Voldemort đánh thức, cái đầu nhỏ nhắn của cô nàng không ngừng dụi vào làn da của hắn cùng hàng loạt tiếng rít khe khẽ đầy quan tâm.

Hắn vuốt ve đầu Nagini một cách nhẹ nhàng, lạnh nhạt nói, "Các Tử thần Thực tử, các ngươi quả nhiên rất biết cách làm vui lòng ta. Liệu ta có nên ban thưởng cho các ngươi không đây?"

Một trong số Tử thần bò đến phía trước, trán hắn đã sớm đẫm mồ hôi nhễ nhại. Cái áo choàng rộng thùng thình nhưng lại không đủ để dấu đi thân hình đang run rẩy vì sợ hãi của hắn. Hắn run run cẩn thận giải thích, "Kính thưa chủ nhân là do đám người của Hội Phường Hoàng quá mức gian xảo!"

Voldemort ngưng động tác của mình, chợt bật cười. Tiếng cười lạnh khiến đám Tử thần càng kinh hãi hơn, chúng cảm thấy sợ, chúng muốn bỏ chạy ngay lập tức nhưng không thể bởi chân của chúng đã tê rần lên và đau nhức. Nagini không biết từ khi nào đã hóa lớn, một con rắn dài khoảng mười hai feet nhe hàm răng nanh nhọn hoắt chồm về phía tên Tử thần vừa mới lên tiếng kia. Một phát cắn đem tên đó hoàn toàn nuốt trọn, Nagini thỏa mãn rít lên vài tiếng, cô nàng biến nhỏ lại trườn về chỗ Voldemort như chưa có gì xảy ra. Mọi thứ diễn ra quá nhanh, đến mức không một ai phản ứng lại cả, chúng như chết đứng chỉ có thể tận lực cúi đầu.

Ngay lúc này, một mùi hương ngọt ngào bỗng nhiên thoang thoảng khắp cả căn phòng khiến toàn bộ Alpha đều bắt đầu rục rịch, hô hấp dồn dập hơn. Nhưng bọn họ không dám hành động lỗ mãng vì Chúa tể vẫn còn ngồi đó. Voldemort khẽ siết chặt tay lại lạnh lùng ra lệnh, "Hôm nay tới đây thôi!" Như chỉ đợi có như thế toàn bộ Tử thần lập tức rời đi mà Voldemort cũng vội vã độn thổ.

Có lẽ đây là lần đầu tiên trong cuộc đời hắn thấy mình hấp tấp đến như vậy, mở cửa phòng ngủ ra liền phát hiện Harry thần trí bất ổn nằm trên sofa, chất dẫn dụ nồng đậm khiến gương mặt cậu dần ửng đỏ lên cực kì xinh đẹp, hai hàng mi như cánh điệp vô thức run rẩy yếu ớt. Voldemort nhếch môi cười hóa ra vị Cứu thế chủ mà mọi người luôn tôn sùng lại là một Omega, trách không được mùi hương lại ngọt như thế.

Harry nằm co người lại, ngón tay thon dài bấu chặt vào ghế đầy bất an, thỉnh thoảng phát ra vài tiếng than cùng rên rỉ khiến huyết mạch người nghe như sôi trào. Mùi dẫn dụ của Alpha tản ra khắp căn phòng khiến thân thể Harry càng trở nên mẫn cảm hơn như có dòng điện chạy ngang qua vô cùng khó chịu. Cậu biết người đang tới là ai nhưng cậu hiện không thể làm được gì. Cậu bây giờ căn bản chính là một tên Omega vô năng đang khát tình đến phát điên.

Hậu huyệt phía sau không ngừng co rút tràn ra một lượng lớn dâm thuỷ, thậm chí cả đồ ngủ cũng bị thấm vào, ướt đẫm một mảng. Phía trong như có hàng vạn hàng ngàn con kiến bò qua bò lại cực kì ngứa ngáy khiến Harry chỉ muốn tìm một thứ gì đó thật to nhét vào trong để lấp đầy sự trống rỗng. Mắt kính đã sớm rơi ở một nơi nào đó để lộ ra đôi mắt xanh lục kiều diễm ướt át cùng mờ mịt, nhuốm đầy màu sắc tình dục.

"Sao vậy Potter, có muốn ta giúp mi không? Chỉ cần mi kêu một tiếng ta liền chơi mi đến phát khóc, chơi đến khi mi van xin ta dừng lại?"

Voldemort bước đến khẽ thì thầm vào tai Harry dụ dỗ, lời mời tựa như liều thuốc kích thích khiến Harry càng thêm bức bối cùng khô nóng. Đầu ngón tay người kia khẽ vuốt lên người từ cổ đến xương quai xanh rồi dừng lại ở nhũ hoa, xoay một vòng rồi nhấn xuống sau đó niết nhẹ đầu ti đến khi nó đỏ ửng dựng đứng lên.

"Ưm..ô..dừng lại!"

Harry run mạnh lên, cơn khoái cảm chạy dọc theo sóng lưng. Cậu muốn nhiều hơn nữa, muốn người kia chà đạp đùa giỡn mình hơn nhưng tia lý trí cuối còn sót lại không ngừng nhắc nhở cậu người kia chính là Voldemort- là tử địch của cậu. Cậu cố hết sức đẩy hắn ra gầm nhẹ.

"Voldemort, ông cút...Ưm..."

Harry còn chưa kịp nói hết câu đã dụ hoặc rên rỉ, không biết từ bao giờ ngón tay của người kia đã thâm nhập vào hậu huyệt mò mẫm. Bàn tay còn lại vuốt dọc cơ thể cậu, kéo chiếc áo ngủ mỏng manh lên cao. Vách thịt nóng ướt siết chặt lấy ngón tay khiến hơi thở Voldemort càng trở nên nặng nề, hắn nhét thêm một ngón tay nữa cố gắng khuếch trương không ngừng càn quấy bên trong, kích thích vào nơi mẫn cảm khiến mật ngọt liên tục chảy ra như suối. Mỗi một lần di chuyển như thế liền thấy Harry bấu chặt lấy tay mình đáng thương cầu xin, âm thanh có chút nức nở như con mèo nhỏ lạc đường.

"Là lần đầu tiên sao?"

"Đúng...ưm..."

Vừa nghe thấy câu trả lời Voldemort liền cảm thấy thoả mãn cùng vui sướng, cúi người xuống hôn lấy Harry. Nụ hôn nhẹ nhàng và dịu dàng đến tan chảy khiến Harry chợt cảm thấy kinh sợ, lần đầu tiên cậu thấy người này cuối cùng cũng có chút nhân tính con người, cũng có thể cư xử ôn nhu đến thế. Nếu người này có thể mãi như thế thì thật tốt.

Bộ đồ ngủ quăng qua một bên lộ ra thân hình trắng nõn mảnh mai cùng thắt lưng duyên dáng. Nụ hôn của Voldemort di chuyển xuống dưới mỗi chỗ đều để lại dấu tích như đánh dấu lãnh thổ. Hắn khẽ ngậm lấy nhũ hoa hết liếm, mút rồi cắn nhẹ một cái, Harry lập tức run rẩy bàn chân co lên rên rỉ thành tiếng.

"Thoải mái sao?"

"Ừm...", Harry lúc nay thần trí đã sớm quăng lên chín tầng mây chỉ còn dục vọng làm tình đến mãnh liệt, cậu vươn tay chủ động ôm lấy cổ đối phương, ngón tay vẽ vòng tròn lên ngực đối phương lắc lắc mông quyến rũ mỉm cười kiều diễm, "Xin ông tiến vào..."

Voldemort chưa bao giờ nghĩ thì ra Cứu thế chủ cũng có lúc quyến rũ đến cỡ này, hắn rút ngón tay ra nhấc chân y lên mạnh mẽ đâm vào, bên trong bởi vì tràn ngập dâm thuỷ nên thứ to lớn kia cứ thế dễ dàng xâm nhập.

"A...A...chậm lạiii...đau quá hức hức....", Harry hét lên một tiếng, nước mắt chực trào ra đáng thương. Cậu nâng eo cố gắng thả lỏng hết mức.

Huyệt nhỏ bị nhồi chặt từng chút càng mềm mại, chỉ đợi có thế Voldemort liền bắt đầu mãnh mẽ chuyển động, mỗi lần đều đâm sâu đến tận bên trong. Cả người Harry đều bị kích thích không ngừng rên rỉ, thâm chí hông cũng đong đưa theo tiết tấu của người kia.

"Ưm...ưm...nhanh lên chút nữa! Đúng rồi...là chỗ đó...."

"Potter mi đúng thật là hư hỏng..."

Chiếc giường bởi vì vận động của hai người mà rung lắc dữ dội, tấm lụa không biết từ khi nào đã dần buông xuống che đi mất cảnh xuân sắc kiều diễm bên trong chỉ còn tiếng rên rỉ kiều mị khiến người khác đỏ mang tai liên tục vang lên.

*06.05.18*


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui