Hp Đồng Nhân - Snarry Huyết Thống Chiến Tranh


EDITOR: Park Hoonwoo
BETA: Ellen
- o0o-
Harry đứng trước cửa nhà số 12 Privet Drive, Sirius mặc âu phục nghiêm túc gõ cửa.
"Ngài tìm...Harry Potter?!" Biểu tình cẩn thận của Petunia vốn đang xem nhãn hiệu nổi tiếng của quần áo trên người Sirius vừa nhìn thấy Harry, lập tức chuyển xang chán ghét "Không phải mày đang ở chung với vị ba đỡ đầu đồng bóng của mày sao?"
"Phu nhân, nếu như không phải nể ngài là phụ nữ, thì cho dù có là ba đỡ đầu của Harry, thì tôi cũng sẽ cho ngài răn dạy thích đáng." Chỉ với thái độ của quý phu nhân này thôi hắn cũng đủ biết chuỗi ngày của Harry ở đây thế nào.

Sirius cường ngạnh vào trong, chê bai đánh giá xung quanh "Harry, phòng con ở đâu? Chú sửa sang lại dùm con." Mặc dù chỉ ở có hai tuần, nhưng hắn vẫn phải đảm bảo Harry thoải mái.
"Cậu có ý gì! Chẳng nhẽ còn phải ở lại sao!" Petunia hét lên, hiển nhiên, bà đã đóng cửa lại rồi.
"Im miệng, cô có thân thích gì với cỏ Mandela hay gì! Lily khi đó chẳng giống cô chút nào!" Cái tông này sắp đuổi kịp mẹ của hắn rồi "Nếu như có thể, tôi tuyệt đối không muốn con đỡ đầu của mình phải ở lại cái nơi chút xíu này!" Sirius lên lầu hai, phòng của Harry ngày xưa vẫn chưa đổi về phòng đựng đồ chơi.

Sirius vung đũa phép sắp xếp đồ đạc cho Harry.
"Sao cậu dám làm ba trò lừa đảo này trong nhà của tôi!!" Tiếng hét chói tai của Petunia sắp xuyên thủng tầng nhà rời.
"Câm mồm! Nếu không tôi cho cô nín mãi mãi!" Đối mặt với đũa phép của Sirius, Petunia xanh cả mặt "Harry, con còn cần gì nữa không?"
Harry nhìn mớ hành lý như dọn nhà, bất đắc dĩ than thở "Chú Sirius, con chỉ ở có hai tuần thôi, chú không cần dọn hết tủ đồ của con như thế."
"Nhỡ thời tiết thay đổi thì sao! Harry, chú cần bảo đảm hai tuần này con không bị uỷ khuất!" Sirius nhìn cơ thể không đủ dinh dưỡng của Harry "Cô là chị của Lily, tôi nhớ cô tên là Petunia." Sirius cầm một xấp mười tờ bảng Anh "Đây là tiền sinh hoạt hai tuần này của Harry, tôi không hy vọng hai tuần sau, Harry nhẹ đi kí lô nào." Rồi lại lôi ra thêm mười tờ nữa "Đây là cho nhà mấy người."
Nhìn tiền, mặt của Petunia đã tốt hơn nhiều, gật đầu, nhưng không nói gì.
"Thế, Harry, ba đỡ đầu đi đây." Chưa xuống lầu, Sirius đã quay lại nói với Harry "Con thật sự không thiếu gì phải không?" Harry lắc lắc đầu, Sirius ồ một tiếng, đến khi ra tận cửa rồi còn quay đầu nói thêm "Harry, con có thiếu gì thì nhớ viết thư cho chú nhé."
"Biết, chú Sirius." Harry đỡ trán, bộ dáng uy hiếp Petunia đầy ngang ngược của chú Sirius thành chó đáng thương rời "Chú Sirius, con sẽ nhớ chú." Harry có chút lúng khi phải bất đắc dĩ nói mấy câu này, hai mắt Sirius đột nhiên sáng rỡ lên.
"Yên tâm, Harry, hai tuần sau ba đỡ đầu đến đón con!" Sirius hài lòng rời đi, Harry không biết làm sao, cho dù Sirius không nhớ y đã trưởng thành, thì có là đứa nhỏ mười ba cũng có thể tự chiếu cố bản thân mình mà.
Hai tuần này mặt mày của Petunia khi nhìn thấy Harry cũng chẳng tốt lành gì, nhưng sẽ không treo mấy lời khó nghe kia ngoài miệng, chẳng qua ngó lơ Harry mà thôi, hơn nữa Petunia dặn Dusley tránh xa Harry càng xa càng tốt.
Lại đến lúc phải đến đường Bàn Xoay, Harry đau khổ nhìn lịch, thở dài một hơi, trước khi bắt taxi còn mua kẹo sẵn, lần này nhất định phải xin Snape một cái khoá cảng, Harry nhìn số tiền trong tay đau đớn nghĩ.
Đứng trước cửa nhà Snape, Harry gõ cửa năm phút rồi vẫn không thấy ai mở cửa.

Mặc dù rất muốn đi về, nhưng y dám chắc, hôm nay Snape mà không lấy được tài liệu độc dược, thì lần sau không chỉ là móng tay đâu.

Harry chậc một cái, đột nhiên đau răng quá.
Ngồi xổm trước cửa, dựa lưng vào nó, không biết Snape đang làm gì nhỉ?
Bên trong, Snape cầm đũa phép, mặt mày đen thui nhìn quyển sách trên bàn, bìa sách là mấy hình thù kì quái, chỉ có cái bìa thôi cũng đủ nói lên mấy thứ bùa chú chẳng mấy bình thường trong đấy rồi, từng kí tự đỏ máu tạo thành tên cuốn sách >
Hiển nhiên hắn nghe thấy tiếng gõ cửa của Potter, nhưng giờ hắn không chắc rằng mình mà mở cửa thì có thể khống chế bản thân không quẳng ngay cho thằng nhaĩ đó một bùa Avada hay không, tuần này hắn đã tra cứu tất cả cuốn sách về linh hồm, cuối cùng, hắn tìm được một thứ phù hợp với tình trạng hiện giờ của Potter, Trường Sinh Linh Giá.

Trời mới biết được thứ suy nghĩ đầu tiên nảy lên trong đầu hắn khi hắn nhìn thấy thông tin này là Potter = Chúa Tể Hắc Ám! Hắn lúc ấy mém vứt luôn cuốn sách rồi.
Sau khi tỉnh táo lại, lửa giận của hắn đã bốc ngút trời, hắn không cho rằng đây là do kẻ địch kia của Potter làm, nhãi Potter đã đần đến mức lấy linh hồn ra làm trò chơi hay sao!
Snape cố gắng tĩnh tâm, bảo đảm rằng mình sẽ không thịt luôn thằng nhãi đó khi vừa mới mở cửa, xương bàn tay kêu răng rắc.

Mở cửa bất chợt, khiến Harry mất điểm tựa, trực tiếp ngã ngửa ra vỉa hè nhà Snape "Hi, giáo sư, thì ra thầy ở nhà."
Trước khi Harry kịp phản ứng, Snape níu cổ áo Harry lôi y vào, đối mặt với lửa giận của Snape, Harry tỏ vẻ không hiểu gì hết.

Sau đó y lảo đảo theo Snape đến ghế sofa, nhìn thấy quyển sách bìa đen quen thuộc.
Harry giật mình trong lòng, nhưng mặt lại không có chút biểu hiện nào, chỉ nhíu lông mày "Giáo sư, thầy có thể buông cổ áo con ra được không? Thầy siết chặt quá, cổ con hơi đau."
"Đau cổ? Ta cho rằng với ngài Potter ngay cả linh hồn cũng không do dự cắt đi như thế, thì hoàn toàn có thể chịu đựng được chút đau đớn này chứ!" Snape nghiến răng.
".." Harry nhìn mặt mày dữ tợn của Snape, nhếch miệng "Tuyệt, giáo sư, giờ thầy biết bí mật lớn nhất của tôi rồi? Thầy muốn biết cái gì hay muốn làm gì?"
"Potter!" Snape tức giận quát "Mi có biết..."
"Hiển nhiên tôi biết!" Harry đẩy cái tay đang túm cổ áo mình của Snape ra "Tôi biết Trường Sinh Linh Giá là gì, cũng hiển nhiên biết hậu quả khi chế tác nó!"
"Vậy đầu mi bị..."
"Nếu tôi muốn sống với bọn họ, đây là thứ duy nhất tôi có thể làm." Harry bình tĩnh ngồi vào sofa.
HẾT CHƯƠNG 141.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui